Hạo Hạo Và Bằng Bằng

Nói không khi dễ, là không có khả năng. Trại tam giam chính là miếu hoà thượng, mấy hoà thuợng đầu trọc bên trong ở đây đã hơn một năm, ngắn cũng hơn một tháng, sớm nghẹn hỏng rồi. Hàn Tiểu Bằng là tiểu mĩ nam da trắng thịt mềm, khó lắm mới có một người như thế đến, mấy tên kia còn không làm loạn sao?

Theo lý thuyết nếu y mới tới trước hết phải cho một đòn đe doạ, cho y không thể lỗ mãng được. Nhưng có lẽ vì Hàn Tiểu Bằng rất thanh tú, khiến đám người trong trại giam không nỡ xuống tay, đại khái cũng là cảm thấy tiểu bạch kiểm này dáng người không thể chịu nổi một đấm, cho nên sợ chỉnh y lại gặp chuyện không may. Nghiêm Đông quan sát nhìn y nửa ngày, cuối cùng vung tay lên: “Tính, hỏi trước đi.”

Một hán tử da đen bên cạnh y mở miệng nói: “Tên gì?”

“Hàn Tiểu Bằng.”

“Không bị theo dõi?” *chém =))))*

“Không.”

“Phạm tội gì?”


“Nhận hối lộ, bao che.”

Trần Hạo đứng ở sau, nghe y nói như vậy, trong lùng hung hăng mắng một tiếng đm!

“Nhận hối lộ, bao che?” Nghiêm Đông vô cùng hứng thú, một bàn tay liền sờ lên mặt Hàn Tiểu Bằng: “Xem ngươi dưỡng mình đến xinh đẹp như vậy, là ngồi văn phòng phải không? Phần tử trí thức?”

Hàn Tiểu Bằng chung quy không phải Trần Hạo, từ nhỏ đều là làm từng bước mà lên, chưa từng cùng lưu manh tiếp xúc, cho nên không rõ quy tắc trong này. Đến trại giam này, thực không thích ứng, nhất thời cũng không chú ý phải ứng đối Nghiêm Đông như thế nào.

Y vừa vào liền thấy Trần Hạo, nhưng người trong lòng lại đứng ở sau đám người đó, bất động thanh sắc, vì thế y cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lúc Nghiêm Đông chất vấn y, Hàn Tiểu Bằng vẫn luôn hướng về phía Trần Hạo nhìn nhìn.


Còn chưa nhìn đã hai mắt, đã có một bàn tay đập xuống đầu y. Chỉ nghe Nghiêm Đông mắng: “Ánh mắt mày mẹ nó phiêu về chỗ nào đó hả! Nói cho mày biết, tao là hào trưởng ở đây, mày tiến vào đây tao quản lí, phải nghe sự an bài của tao. Dám không nghe lời, ông đây sẽ đánh ngươi đến nhả ph*n.”

Vì phối hộ với Nghiêm Đông, Hàn Tiểu Bằng nhanh chóng rụt mình, làm bộ dáng như rất sợ hãi. Sau đó y nghe thấy một thanh âm quen thuộc, cực kỳ lưu manh nói: “Đông ca, muốn nó tự nhả ph*n, phải sáp thằng nhãi này đến mức lỗ *** không kịp khép lại được kia.”

Hắn vừa nói xong, mấy tên phạm nhân có địa vị đều cười đến vui vẻ, không có địa vị cũng ở trong lòng suy nghĩ dâm mỹ một phen. Còn ở trên người Hàn Tiểu Bằng vừa niết vừa nhéo, xong lại chữi thề. Người kia lại giống như một con thỏ nhỏ, thét chói tai tránh trái tránh phải.

Trần Hạo kéo Nghiêm Đông qua một bên: “Đông ca, anh xem em cũng không ở lành được bao nhiêu ngày nữa. Hôm qua lúc đến, trong túi còn giữ năm vạn, dù sao cũng dùng không hết. Chỉ là đã lâu rồi tôi chưa cùng phụ nữ, tiểu bạch kiểm này….”

Nghiêm Đông đấm Trần Hạo một quyền: “Mẹ nó, là của cậu, muốn yêu thương gì thì làm đi.”

Lại đem Hàn Tiểu Bằng kéo đến trước mặt Trần Hạo, hung thần ác sát vỗ mặt y nói: “Nhìn cho rõ vào, đây là Hạo ca. Về sau ngươi sẽ chuyên hầu hạ cậu ấy, mua cơm, giặt quần áo, đổ nước rửa chân, con mẹ nó tất cả đều tự biết điều chút cho tao, còn có….”

Y đè thấp thanh âm: “Mày thân là đàn ông con trai lớn lên như đàn bà, đến đây rồi, mông tức khắc không bảo đảm, tao nghĩ mày rất thông kinh, nên làm gì không cần tạo dạy chứ? Hạo ca trọng nghĩa khí, đem cậu ấy hầu hạ thư thái, mày cũng có ăn có uống qua ngày khá tốt đó.”

Y nói xong, cười dâm đãng hai tiếng, đem Hàn Tiểu Bằng đẩy vào lòng Trần Hạo: “Được rồi, tiểu bạch kiểm cho cậu.”

Trần Hạo ôm eo Hàn Tiểu Bằng, nói cảm ơn Nghiêm Đông. Hàn Tiểu Bằng nghiêng đầu, hai tay bóp lên hai cánh mông vừa căng vừa tròn của Trần Hạo, vui vẻ miễn bàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận