Edit: Yul Yuuki
Từ chổ Bình Nhất Chỉ trở về Nhữ Dương vương phủ, đi một quảng đường dài mệt nhọc, Nhàn Nương thiếu chút nữa đã duy trì không nổi.
Tiễn bước Nhữ Dương vương còn muốn lưu lại bầu bạn bên nàng.
Nhàn Nương ngã xuống giường, xương cốt đau đớn vô cùng, mới vừa rồi nàng còn có thể mỉm cười đối mặt với Nhữ Dương vương.
Lúc này Nhàn Nương cắn chặt răng, nhưng ma ma bên người nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của nàng.
Triệu ma ma nghẹn ngào nói:
- Người cứ kêu ra tiếng đi, thế tử điện hạ đã sai người truyền tin nói là sẽ ở chổ Bình Nhất Chỉ vài ngày, lúc này không có ai người cứ kêu ra tiếng đi... người đừng gắng gượng nữa, nô tỳ rất khổ sở, nếu nô tỳ có thể thay thế chủ tử chịu đau đớn thì tốt rồi.
Bên người Nhàn Nương cũng không có nhiều người.
Chỉ có Triệu ma ma là nô tỳ mà nàng tín nhiệm nhất, Nhàn Nương lau mồ hôi trên trán vì đau đớn mà chảy ra.
Bên trong tiết y (áo lót) bị mồ hôi làm ướt, dính ở trên người, nàng cảm thấy không được thoải mái, Nhàn Nương vô lực phân phó:
- Chuẩn bị nước, bỏ vào một chút dược giảm đau mà Bình đại phu đưa, ta ngâm người trong nước cho thoải mái một chút.
Triệu ma ma cố nén nước mắt, Nhàn Nương sẽ không rơi lệ, cũng không muốn người bên cạnh nàng là người vô dụng nỉ non.
- Không phải nô tỳ không nghe chủ tử phân phó, có thể khiến chủ tử giảm bớt đau đớn, dù nô tỳ có chết cũng cam lòng, nhưng dược liệu của Bình đại phu chỉ có thể trị được phần ngọn, sau khi dùng tổn hại rất nhiều, hắn đã ngàn dặn vạn nhắc, nếu không phải người chịu không nổi đau đớn, thì không thể dùng, nô tỳ vì chủ tử mát xa lưu thông máu, dược liệu đừng nên dùng.
Lần trước Nhàn Nương đau đớn chịu không nổi, dùng dược giảm đau của Bình Nhất Chỉ.
Tuy giảm được đau đớn, nhưng có nửa tháng cả đêm Nhàn Nương ngủ không được, tình trạng thân thể còn tệ hơn.
Lần sau lúc trận đau tái phát, đau đớn càng tăng lên, Triệu ma ma nhớ rõ lúc đó Nhàn Nương cắn chảy máu miệng.
Nếu không phải vướng bận thế tử Triệu Duệ Kỳ, chỉ sợ Nhàn Nương không chống đỡ nổi nữa.
Nhàn Nương chịu đựng đau đớn, giọng nói có chút run rẫy:
- Cũng được, ta còn có chuyện chưa xử lý tốt, nếu lần này không dùng dược liệu, ta sợ duy trì không được.
- Chủ tử.
Triệu ma ma đau xót chảy nước mắt, rồi nhanh chóng nâng tay tự lau đi.
Nhữ Dương vương phủ tôn ti rất nghiêm, Nhàn Nương đối với đám nô tỳ cũng không có sắc mặt tốt, có công thưởng, phạm lỗi phạt.
Trừ trong phủ có chuyện vui, thì hạ nhân hầu hạ bên người Nhàn Nương rất ít được ban thưởng.
Cũng không được lắm miệng nói chuyện thị phi.
Dù vậy, đám nha hoàn, ma ma hầu hạ bên người Nhàn Nương đều trung thành và tận tâm, tuy các nàng là nô tỳ, vẫn sẽ hiểu mà đau lòng cho chủ tử.
- Vương phi điện hạ, dược thủy đã chuẩn bị thỏa đáng, thỉnh vương phi điện hạ dời bước.
Triệu ma ma đỡ Nhàn Nương đi tắm rửa, Nhàn Nương định tự cởi y phục của chính mình.
Nhưng vì đau đớn, cánh tay run rẩy không thể nào tự cởi đồ được, Nhàn Nương cười khổ:
- Ta càng ngày càng vô dụng, cả y phục cũng không tự cởi được.
Triệu ma ma giữ tay Nhàn Nương đang run rẩy, phụ giúp nàng cởi bỏ y phục.
Đã hầu hạ Nhàn Nương nhiều năm, nàng biết chủ tử là người mạnh mẽ, giúp Nhàn Nương cởi tiết y, tiết khố ẩm ướt, cởi áo yếm, đỡ Nhàn Nương bước vào thùng tắm, Triệu ma ma nói:
- Tay chủ tử để làm đại sự, cởi y phục chỉ là việc nhỏ, nếu nô tỳ còn hầu hạ người không được, sao nô tỳ còn mặt mũi đối diện người?
Nhàn Nương đưa lưng về phía nàng, nàng có thể yên tâm không tiếng động mà rơi lệ, nàng là người nhìn Nhàn Nương trưởng thành, Nhàn Nương năm nay còn chưa được ba mươi tuổi.
Lúc nàng còn phong nhã hào hoa, ở trước mặt người ngoài nàng là kinh thành đệ nhất mệnh phụ tôn quý ngạo khí, Nhữ Dương vương phi.
Ai biết ở sau lưng nàng phải nhẫn nại chịu đau đớn mà người bình thường khó có thể chịu được.
Uyển Như...tiện nhân quá độc ác, chủ tử vì vương gia chống đỡ tai hoạ, vậy mà vương gia lại hoàn toàn không biết gì.
Nếu không phải biểu tiểu thư nhắc nhở, chỉ sợ chủ tử đến chết cũng không vạch trần nữ tử tốt đẹp hồn nhiên trong lòng vương gia.
Không phải nàng chưa từng khuyên, nhưng chủ tử nói, lo lắng vương gia chịu không nổi.
Vương gia nửa đời uy vũ hào hùng, chém giết Man Di nhiều vô số, là đế quốc công nhận thiên tài tướng lĩnh của Đại Minh.
Trước kia chủ tử lúc nào cũng duy hộ hắn, cái gì cũng vì hắn mà suy nghĩ, nhưng cuối cùng chủ tử lại buông tha vương gia.
Triệu ma ma không hiểu, rõ ràng chủ tử có thể để vương gia bầu bạn bên người.
Nhưng nàng lại đối với chuyện từng khát cầu cứ như vật bị vứt bỏ chỉ là rơm rạ, dù giả vờ giả vịt cũng mệt.
Triệu ma ma vĩnh viễn không hiểu, Nhàn Nương trong xương trong mắt là kiên trì, cùng với tính tình kiêu ngạo, thà làm ngọc vỡ, cũng không làm ngói lành.
Nàng không muốn lừa người khác, cũng không muốn dùng bộ dạng thâm tình lừa gạt Triệu Dật Thanh, ấm áp giả dối, Nhàn Nương khinh thường điều đó.
Thân thể Nhàn Nương dần dần trượt xuống, đầu ngâm vào trong nước, nước mắt mà nàng vẫn cố nén lúc này đang hòa tan vào nước.
Chỉ có giờ khắc này Nhàn Nương mới có thể rơi lệ nỉ non, nàng không phải không cần cánh tay kiên cường của nam nhân, nàng cũng muốn ở trong lòng nam nhân làm nũng.
Nhưng Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh không cho nàng cơ hội, nàng cũng không muốn giải thích.
Hôm nay bọn họ đã đi đến tình cảnh này, Nhàn Nương buông tha Triệu Dật Thanh, nàng không diễn được hư tình giả ý với hắn.
Hơn nữa nàng đang tính kế Nhữ Dương vương, Nhàn Nương càng không rảnh cùng hắn đóng tiết mục phu thê tình thâm.
Nước mắt đã chảy cạn, Nhàn Nương ở trong nước ngây người một lúc lâu, Triệu ma ma kinh hô:
- Chủ tử.
Nhàn Nương nâng đầu lên, hít không khí vào trong mũi, đau đớn bị trúng độc được áp chế đi rất nhiều.
Thân thể Nhàn Nương trắng bệch gần như trong suốt, vì còn ngâm người trong nước nóng, nên nhìn nàng còn có chút huyết sắc, Nhàn Nương dựa đầu vào thùng tắm, nói:
- Nói một chút chuyện cao hứng, để ta có thể quên đi đau đớn.
Triệu ma ma xoa nhẹ đôi mắt, nhẹ nhàng nói:
- Thế tử điện hạ đã giải khai ván cờ Linh Lung, qua hai ngày nữa ai mà không biết thanh danh của thế tử điện hạ? Một phen tâm huyết của chủ tử cũng không uổng phí, đúng là không ai yêu tử bằng mẫu, nếu không phải người làm cho đám người trước kia đến thỉnh Bình đại phu xem bệnh, vây xem chuyện này, chỉ sợ sẽ có người cho rằng Nhữ Dương vương phủ cố lộng huyền hư, lúc này ở trong kinh thành cử tử có danh tiếng nhất, một là thế tử điện hạ, hai là Ngọc lang Phó công tử, nô tỳ thấy lần này kim khoa trạng nguyên là thế tử.
(Yul: Cố lộng huyền hư nghĩa là cố làm ra vẻ cao siêu, ra vẻ có chuyện.)
Nghe người ta khích lệ nhi tử, là chuyện khiến Nhàn Nương vui vẻ nhất, nghe Triệu ma ma nói câu này, lại nàng lắc đầu nói:
- Kỳ nhi mới mười ba, Ngọc lang mười sáu, Trạng Nguyên phải là Phó Tuấn Khanh, Kỳ nhi có thể ở cùng một bảng với hắn là được, dù Kỳ nhi cùng hắn có tài học như nhau, nhưng vì cử tử trong thiên hạ mà suy nghĩ, hoàng thượng sẽ không khâm điểm cho Kỳ nhi làm trạng nguyên, Kỳ nhi là được khâm điểm cư tử để tham gia khoa cử, chứ không phải thi từng cửa đậu từng cửa.
Nhàn Nương không vì tiền đồ của Triệu Duệ Kỳ mà mất bình tĩnh, đã buông bỏ khát cầu tình cảm với Triệu Dật Thanh.
Không lúc nào Nhàn Nương thanh tỉnh như lúc này, nàng đưa tay múc nước lên.
Dòng nước theo khe hở của ngón tay chảy xuống, bóng dáng của Nhàn Nương bập bềnh trên mặt nước.
- Ta rất vừa lòng chuyện Yên Nhiên chọc phá Trinh Nương không hề có ý đồ đi Mang Đãng sơn, tuy cuối cùng Trinh Nương vẫn mê hoặc được vương gia, nhưng An Ninh công chúa đã không còn tin tưởng Trinh Nương, dù nàng gả vào đây, chẳng sợ nàng có bao nhiêu thông minh, lại có thể làm bao nhiêu chuyện, cũng không tiến nhập vào đám mệnh phụ phu nhân, nàng bị nhốt trong vòng xã giao này nửa bước cũng khó đi, thật ra An Ninh công chúa đã định giúp nàng, nhưng hiện tại lại thôi, chờ đến lúc nàng mở ra cục diện, sẽ biết Yên Nhiên là người mà nàng vĩnh viễn không thể vượt qua. Nhữ Dương vương phi chỉ có thể ngây ngốc ở trong phủ, dù nàng có ra ngoài xã giao, thì ở bên ngoài cũng sẽ nhận hết vắng vẻ, không biết vương gia có để ý hay không?
- Nô tỳ không hiểu, vì sao chủ tử phải để ý đến cửu tiểu thư?
Nhàn Nương cảnh cáo nói:
- Không thể xem nhẹ nàng, nàng so với ta càng tàn nhẫn hơn, làm việc là vinh hay nhục cũng không sợ hãi, trên đời này ở trong mắt nàng chỉ có hai loại người, một là người có thể lợi dụng, hai là thân nhân, có thể khiến nàng coi như thân nhân, không phải là phụ thân, có lẽ là thân mẫu của nàng, không...có lẽ chỉ có thân sinh nhi tử, nữ nhi mới là thân nhân của nàng, ngươi từ đây về sau phải ngàn vạn ghi nhớ, Trinh Nương sẽ không bỏ qua, sau khi ta chết sẽ đem các ngươi đưa cho Yên Nhiên, các ngươi phải nghe lời nàng, không cho phép tự chủ trương vì Kỳ nhi mà tranh đấu.
- Chủ tử, nô tỳ... Nô tỳ không thể trơ mắt nhìn thế tử điện hạ chịu ủy khuất, nếu kế phi bạc đãi thế tử điện hạ, dù nô tỳ có liều mạng cũng không...
Nô tỳ trung tâm là chuyện tốt, nhưng sẽ gây phiền toái cho Yên Nhiên, không cẩn thận lại trở thành cơ hội cho Trinh Nương lợi dụng.
Đột nhiên Nhàn Nương nghĩ đến đây, nàng phải đề phòng.
Trinh Nương muốn biểu hiện, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Triệu Dật Thanh, phải phát sinh một ít chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi nàng gả vào Nhữ Dương vương phủ không chỉ có kế phi, còn có hai vị Trắc phi, Triệu Dật Thanh vẫn luôn thích việc thị tẩm.
Dù hắn đau sủng Trinh Nương, cũng không dễ dàng vắng vẻ Trắc phi, chỉ khi nào có chuyện gì xảy ra, có thể đả động hắn, thì Trinh Nương mới có thể độc sủng.
Nhàn Nương nhẹ giọng nói:
- Nếu không có gì ngoài ý muốn, Trinh Nương sẽ không có cách gì biểu hiện, dù nàng là một bình hoa xinh đẹp nhất, thì vương gia có thể thích nàng bao lâu?
Chỉ trong nháy mắt, Nhàn Nương đã giăng bày kế hoạch, nàng muốn an ổn bình tĩnh sống qua ngày, Nhàn Nương sẽ thành toàn cho nàng.
Để xem nàng làm thế nào chiếm cứ tâm của Triệu Dật Thanh, mà muốn xem tình trạng của Trinh Nương trước tiên phải để Yên Nhiên gả vào vương phủ.
Nhi tử giữ đạo hiếu, mấy ngày này... Trước kia Nhàn Nương muốn kế phi phải làm việc sứt đầu mẻ trán.
Nhưng hiện tại nàng đã sửa lại chủ ý, quyền chưởng quản hậu viện trong vương phủ...Nếu giao cho thái phi vẫn luôn nhớ thương quyền lực này sẽ như thế nào?
Nhữ Dương vương Triệu Dật Thanh được công nhận là nhi tử hiếu thuận, vương phi cùng thân mẫu, hắn vĩnh viễn sẽ đứng về phía mẫu thân.
Nhàn Nương nhớ mỗi lần nàng ở trước mặt Nhữ Dương vương thái phi chịu rất nhiều ủy khuất, phòng ngừa nàng không chịu an dưỡng tuổi thọ, Nhàn Nương mất rất nhiều tâm tư.
Một năm...Nhàn Nương chỉ cần một năm là đủ để vương phủ thu được sinh ý mưa thuận gió hoà, chuyện gì đại sự cũng không phát sinh.
Chỉ cần thái phi có thể đấu với Trinh Nương một năm là được, đợi Yên Nhiên gả vào, dù Trinh Nương lấy được quyền chấp chưởng của thái phi.
Dựa vào tâm tư nàng vừa muốn thanh danh vừa muốn sĩ diện, sẽ đem quyền to trong vương phủ giao cho Yên Nhiên.
Nhàn Nương lại múc nước lên, Trinh Nương nhìn thì giống như cầm giữ tất cả, nhưng...Nước đang chậm rãi xói mòn.
- Ngươi cái gì cũng muốn, cũng không qua mắt được ta, còn có An Ninh công chúa cùng Yên Nhiên, lúc này Yên Nhiên đối với ngươi đã sinh ra cảnh giác, không phải là người mà ngươi có dễ dàng bài bố.
Nhàn Nương bước ra khỏi thùng tắm, phủ thêm tiết y tơ lụa, nằm trên tháp mỹ nhân.
Triệu ma ma dùng khăn lau mái tóc ướt sũng của nàng.
Sau khi ngâm người trong dược thủy, Nhàn Nương cảm thấy thân thể thoải mái hơn rất nhiều, đau đớn khó áp chế, cũng vì nàng vui sướng khi bố trí cạm bẫy mà giảm bớt.
- Ngày mai đem sổ sách lấy ra đây, đem chìa khóa khố phòng, hiệu lệnh, quản sự, sổ sách trong phủ đều lấy ra đây.
- Người tính kiểm toán? Không phải hai ngày trước chủ tử đã kiểm tra rồi sao?
Nhàn Nương nhấp môi, khiến môi cánh hoa đỏ sẫm mềm mại, ý tứ hàm xúc nói:
- Thừa dịp vương gia còn chưa rời khỏi kinh thành, ta ở trước mặt vương gia đem sổ sách giao cho thái phi, khẩn cầu thái phi giúp ta một tay.
Triệu ma ma chấn động:
- Chủ tử sao lại có ý niệm này trong đầu? Thái phi điện hạ vẫn nhớ thương quyền to trong vương phủ, ngài yên tâm đem chuyện trong phủ giao cho thái phi điện hạ sao?
- Yên tâm, sao ta có thể lo lắng, thái phi nhất định sẽ vì tốt cho vương phủ.
Trong hai năm, nàng không động đậy được, chỉ có thể dựa theo Nhàn Nương bày bố, muốn vương phủ phú quý trường tồn, phải dựa theo chế định quy củ mà nàng ban bố.
Dù có chút cải biến, cũng không ảnh hưởng đến đại cục, Nhàn Nương thoải mái mỉm cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...