Hạnh Phúc Tái Sinh

Edit: Yul Yuuki

Trinh Nương mệt nhọc suốt một ngày, lúc này đang quỳ gối trước mặt thân mẫu Tần di nương, nước mắt rưng rưng dập đầu:

- Di nương, ta không đi, người là thân sinh mẫu thân của ta, đừng đuổi nữ nhi đi.

Tần di nương hai mắt đẫm lệ sương mù, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, quật cường nâng mu bàn tay lau đôi mắt, quay đầu không chịu nhận lời cầu xin của Trinh Nương, nói lời trái lương tâm:

- Ngươi không cần ở trước mặt ta, khiến ta chướng mắt, đi đến bên người phu nhân hầu hạ đi, nàng coi trọng ngươi, phụ thân ngươi cất nhắc ngươi, ngươi phải nhớ rõ đại ân của bọn họ, đi thôi, trong bụng ta còn có...Ngươi... Trinh Nương, ngươi đi đi.

- Di nương...


Trinh Nương nức nở lắc đầu, quỳ bò lên hai bước ôm đùi Tần thị:

- Ta không muốn rời xa di nương, bên người mẫu thân đã có đại tỷ, Thất tỷ, còn di nương chỉ có một nữ nhi là ta mà thôi, ta...Ta không cần ghi tạc dưới danh nghĩa đích mẫu, là người hạ sinh ra ta mà.

Tần di nương bị nàng ôm chặt hai chân, nghe Trinh Nương khóc lóc nỉ non, thảm thiết bi thống, lòng của nàng giống như bị đao cắt rất khó chịu.

Nếu không có Trinh Nương nàng cũng không được như ngày hôm nay, liếc mắt thấy thân ảnh sau tấm bình phong, nhìn hình dáng này chắc là Mạnh lão gia.

Trinh Nương từng nói, nam nhân không thích nữ nhân bốc đồng, tuy nàng là thiếp, nhưng cũng có thể hiểu rõ đại cục, nàng không được luyến tiếc thân sinh nữ nhi, phải để Trinh Nương ghi tạc dưới danh nghĩa đích mẫu mới có tiền đồ.

Tần di nương tâm địa cứng rắn, lau nước mắt, trào phúng nói:


- Ngươi quả nhiên là hiếu thuận, muốn ta nhớ rõ ưu việt của ngươi, giống như lời phụ thân ngươi nói, khối thịt trong bụng ta mới là thứ ta có thể dựa vào, nếu có thể vì lão gia lúc tuổi già mà hạ sinh ra hài tử, cuộc đời này của ta đã thấy đủ.

Tần di nương không nhìn Trinh Nương nữa, mà nhẹ nhàng vỗ về bụng, thai nhi trong bụng là hài tử nàng coi trọng nhất.

- Đại phu nói ta mang thai còn chưa ổn định, không thể tổn thương tinh thần, nếu ngươi hiếu thuận, thì mau rời đi đi, phụng dưỡng phu nhân cho thật tốt, mới xứng làm nữ nhi Mạnh gia.

- Di nương...

Trinh Nương đau đớn chảy nước mắt không ngừng, giọng nói tràn ngập bi thương, nghe rất thương tâm, Mạnh lão gia bước ra khỏi bình phong, thở dài nói:

- Ngươi hãy đứng lên đi.

- Phụ thân, van cầu người hãy khuyên nhủ di nương, đừng bỏ ta.

( Yul: diễn kịch cấp độ max rồi >"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận