Hạnh Phúc Của Anh Là Em


NHÀ HOÀNG DUY
Bảo Nam đi lòng vòng chẳng chịu đứng yên một chổ.
– Anh có đứng yên không hả? Có biết làm người ta chóng mặt lắm không??? - Thiên Vy cáu lên.
– Anh lo cho Khánh Anh quá! Sao giờ này nó chưa tới nữa? Không biết có chuyện gì không nữa? - Bảo Nam vẫn đi quanh mọi người nói.
– Anh nói xui không à! Ngồi xuống đây cho em! - Thiên Vy ra lệnh.
Bảo Nam thấy thế đành ngồi xuống nhưng trong lòng vẫn không hết bồn chồn.
– Tớ linh cảm có chuyện gì chẳng lành các cậu ạ? - Bảo Nam sau một lúc im lặng lại lên tiếng.
– Chẳng lành cái đầu cậu. Có là cậu chẳng lành với bọn tớ ý. - Lâm Phong từ trong bước ra cốc đầu Bảo Nam hâm dọa.
– Đau cái thằng này. - Bảo Nam xoa đầu nói.
Thiên Vy quay sang nhìn anh như thế bật cười. Rồi sẳn tay nhét vào miệng anh một mẩu bánh mì.
– Này ăn đi rồi im giùm em. - cô cười khúc khích nói.
– Thức ăn chuẩn bị xong rồi! Ủa Khánh Anh chưa đến nữa à??? - Tuyết My từ trong bếp bước ra thắc mắc.
– Chưa nữa. Không biết thằng này làm gì mà lâu thế trời. - đến lượt Hoàng Duy cằn nhằn.
Mọi người cũng gật đầu đồng ý. Vì từ trước đến giờ Khánh Anh luôn là người đúng giờ chẳng bao giờ chậm trễ như vậy. Đây là lần đầu tiên.
........1 tiếng đồng hồ trôi qua....
– Đã hơn 1 giờ rồi! Chắc chắn là có chuyện gì rồi. - Hoàng Duy quả quyết.
– Đúng đấy! - Thiên Vy đồng tình nói.
– Đấy thấy chưa. Tớ đã nói từ trước vậy mà không ai tin tớ. Sao tới thằng Hoàng Duy nói mọi người lại đồng ý là sao vậy hả???? - Bảo Nam xổ một tràng.
– Cái thằng này giờ còn ngồi nhảm hả? - Lâm Phong lên tiếng.
Bảo Nam lại bị mắng nên ngồi im re tiếp tục ăn bánh mì. Mọi người ai cũng lo lắng cho anh. Vì họ biết hiện nay có một bang nhóm đang muốn thủ tiêu anh. Làm cho bang Darkness của anh tan rã. Để chúng trở thành bá chủ trong giới xã hội đen. Và điều đó bọn người Hoàng Duy đã biết nên muốn gọi Khánh Anh đến để nói cho anh biết để đề phòng. Nhưng chưa kịp thì Khánh Anh đã lọt vào tay bọn chúng.
Theo Hoàng Duy được biết, kế hoạch này đã được chuẩn bị từ rất lâu. Và người đặt ra âm mưu này là một lão trùm xã hội đen có dày đặc kinh nghiệm. Nên lần này Khánh Anh đã gặp nguy hiểm thật rồi.
– Có chuyện không may rồi. Chúng ta nên chia ra tìm Khánh Anh. - Lâm Phong sau một lúc lâu trầm ngâm suy nghĩ thì đứng bật dậy nói.
– Để tớ điện thoại cho cậu ấy thử xem sao??? - Hoàng Duy nói rồi điện thoại cho anh nhưng không ai bắt máy.

– Đổ chuông mà không ai bắt máy. - Hoàng Duy chán nản nói.
Thấy thế nên mọi người chia nhau ra tìm kiếm. Người thì đến nhà tìm anh nhưng không thấy. Người thì ở nhà gọi điện cho anh mãi. Năm người họ cứ như thế mỗi người một công việc nhưng mục đích chung là tìm kiếm anh.
.................
Khánh Anh và Kim Ngân tay trong tay lao thẳng về trước. Có anh bên cạnh dừng như vết thương của cô cũng giảm đau phần nào. Hai người họ vẫn thế chạy thẳng về phía trước. Mặc cho phía sau cả đám người đang đuổi theo họ.
– Đứng lại. - bọn người đó vừa đuổi theo vừa la lên.
Cô có vẻ sợ sệt nên quay đầu lại liền thấy cả đám người mặc đồ đen. Đang đuổi theo anh và cô trong đó còn có vài người có súng. Vừa thấy khẩu súng cô khẽ run lên. Nổi ám ảnh lúc nãy làm cô không thể quên được.
Anh cảm thấy cô có phần chậm lại. Anh lo lắng chạy nhanh quá sẽ ảnh hưởng đến vết thương của cô. Quay lại nhìn thì thấy cô đang nhìn chăm chăm vào khẩu súng run sợ.
– Cô đừng lo có tôi ở đây bọn họ không làm gì được cô đâu. Yên tâm đi. - tay anh càng nắm chặt lấy tay cô ánh mắt kiên quyết nhìn cô nói.
Cô nghe thấy quay lại nhìn anh gật đầu đầy vững tin vào anh tiếp tục chạy.
Cả hai đã chạy được một đoạn đường khá dài không ngừng nghĩ. Họ đã lao qua biết bao ngốch ngánh lá cây đã cào rách cả tay họ. Nhưng họ vẫn không dừng lại vì họ biết dừng lại là đồng nghĩa với cái chết.
Anh quay lại thì thấy phía sau chỉ còn vài tên trên tay không có súng. Không hiểu những người còn lại biến đâu mất rồi. Có lẽ chúng đã đi vòng đường khác để chặn đầu anh.
Máu trên vai cô lại tiếp tục rỉ ra rơi lên tay anh. Mặt cô bắt đầu đổi sắc tái nhợt hẳn. Chắc cô không còn chịu nổi nữa. Phía sau chỉ còn vài người nên anh đối phó được. Anh đột ngột dừng lại. Cô bất ngờ khựng người lại nhìn anh.
– Cô ngồi đây đợi tôi. Đừng đi đâu đấy nhớ trốn trong đây dù có chuyện gì cũng không được ra. Tôi sẽ quay lại ngay. - anh đưa cô vào một bụi cây um tùm đặt cô ngồi trong đấy căn dặn.
– Nhưng anh đi đâu. - cô đưa bàn tay yếu ớt nắm lấy tay anh hỏi.
– Tôi ra đối phó với bọn chúng. - anh đặt tay còn lại lên tay cô nói.
– Không không được đâu bọn chúng đông lắm. Lại có súng nữa. Không anh mà ra đấy là chết mất. Anh chết rồi tôi phải làm sao đây. Huhu tôi không cho anh đi đâu. - cô đưa đôi mắt đẩm lệ nhìn anh thều thào nói.
– Ngốc. Bọn chúng chỉ còn vài người không có súng đâu. Còn đám kia đi đường khác rồi. Nên tôi ra hạ đám này không sao đâu. - anh nói.
– Thật không? - cô hỏi.
Anh gật đầu chắc nịnh. Rồi quay người bước ra.
– Anh cẩn thận đấy. - cô nắm tay anh nói.
Anh cười nhẹ với cô rồi bước ra. Cô rất lo cho anh nhưng cô biết có nói thế nào anh vẫn kiên quyết như vậy. Nên đành theo ý anh và cầu nguyện cho anh bình an thôi. Cô dựa người về sau tay ôm chặt vai rồi nhắm nghiền mắt lại.
Anh bước ra từ từ tiến đến gần bọn chúng. Bọn chúng thấy anh đằng đằng sát khí tiến về họ. Làm họ cũng có phần lo sợ. Anh giờ như một con quỷ khát máu có thể nghiền nát mọi thứ xung quanh. Mắt anh đanh lại không còn một âm vực nào nhìn thẳng vào bọn chúng. Tay nắm chặt thành quả đấm.
Chúng khoảng hơn 10 tên chứ chẳng ít. Cả đám nhìn nhau rồi e ngại không dám nhìn thẳng vào anh.

– Tụi mày sợ gì. Nó có một mình. Mình cả đám vậy mà sợ nó à? - một tên can đảm trấn an cả đám.
Anh nghe thế cười nhạt nhẽo nhìn bọn chúng. Làm chúng sợ run lên. Một tên can đảm tiến thẳng vào người anh. Tay chân vung lên định đánh anh. Anh nhanh chóng lách người qua né đòn. Tên ấy cứ ra đòn thì anh lại né. Thật chuẩn xác. Sau vài ba đòn tên kia có vẻ mệt mỏi. Anh mới dùng tay khóa lấy tay hắn đưa về sau. Tung cước đá vào bụng hắn. Hắn nằm gọn phục lăn rên la đau đớn. Những tên còn lại nhìn nhau sợ hãi không biết nên tiến vào hay rút lui.
– Tụi mày tiến lên giết nó! - một gã nhặt được một khúc cây chạy thẳng về anh ra lệnh.
Những tên khác cũng hùa theo tiến đến anh. Nói đoạn gã cầm cây chạy về anh ý đánh cây vào đầu anh. Anh giơ tay chụp lấy tay gã bẻ rôm rốp. Làm khúc cây rơi xuống đất. Tiếp đó anh đá ngay vào hai tên đang tiến đến. Cả ba lăn ngã sõng soài.
Anh đạp vào gốc cây làm điểm tựa tung người lên không trung. Đá cả đám không kịp phản ứng té lăn. Anh hạ người xuống tay thành quả đấm đấm túi bụi vào tên còn lại.
Thế là chỉ vài đòn của anh hơn 10 đã nằm dài dưới đất không cựa quậy được.
– Ai là đại ca của bọn mày. - anh bước đến nắm lấy cổ áo một tên mắt lạnh tanh hỏi.
– Tôi.....tôi không biết. - tên ấy sợ hãi run lẩy bẩy nói.
– Nói. - anh ấn mạnh từ ấy đồng thời tay cũng nâng cao hắn lên.
– Là....là ông Davil. - hắn khổ sở nói.
Có được câu trả lời thích đáng anh cười khẩy rồi thả tên ấy xuống. Davil từng là một gã trùm xã hội đen nhưng lại bị thất bại dưới tay ông Khánh - ba anh. Phải lui về ở ẩn. Khoảng vài 3 năm nay không ai nghe thấy tung tích gì của ông ta. Thì ra là ông về Việt Nam để chuẩn bị cái bẫy này để đón tiếp anh. Ông ta là lão cáo già độc ác bà nham hiểm. Lão ta mà là người đứng đầu thế giới ngầm thì sẽ có nhiều người cực khổ với lão ta.
Sau khi đã hạ được cả đám bọn họ. Anh quay lại tìm cô.
– Kim Ngân Kim Ngân. - anh lay nhẹ cô gọi.
Nghe tiếng anh văng vẳng bên tay. Cô cực nhọc mở mắt ra nhìn anh. Anh vẫn bình an không sao cả vậy là lời cầu nguyện của cô cũng linh nghiệm. Cô mỉm cười nhìn anh.
Anh cũng đáp lại nụ cười của cô. Rồi đỡ cô ra khỏi đấy.
– Chúng ta phải tìm cách thoát khỏi đây thôi. Ta nên đi đường khác vì bọn chúng đang đợi sẳn ta ở phía trước. - anh dìu cô đi nói.
– Vậy mình chạy đi cho nhanh. - cô đề nghị.
– Nhưng cô. - anh e ngại nhìn cô.
– Hihi tôi không sao đâu. Hồi đi học tôi chạy giỏi lắm nên không sao đâu. Hihi. - cô nói cười gượng.
Anh đành nghe theo. Thật ra cô chạy rất yếu và cô rất ghét chạy. Nhưng lần này cô phải chạy chạy thật nhanh để thoát khỏi đây. Nếu cô không chạy thì cả cô và anh sẽ chết ở đây mất. Cô không muốn liên lụy đến anh. Nên dù cô có sắp gục ngã nhưng cô vẫn cố gắng hết sức mình.
Hai người họ chạy thẳng rẽ vào một lối khác. Nhưng họ đâu biết đấy là đường cùng dẫn đến một vách núi.
Quay lại với bọn người lão Davil đi đường khác đón đầu anh ở phía trước. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy anh và cô đâu.

– Tụi mày vẫn bám sát nó chứ! - lão lo lắng gọi điện cho đồng bọn.
– Dạ tụi em xin lỗi. Nó đã biết được kế hoạch của ông chủ. Nên quay lại đánh tụi em một trận. Rồi dẫn con bé đó đi lối khác rồi. - tên đó nói.
– Đường nào??? - lão ta quát tháo.
– Dạ lối ấy là đường cùng dẫn đến vách núi ạ.
– Được rồi. Tao biết lối ấy. - nói rồi lão cúp máy.
Quay sang bọn đàn em bảo chúng đi về lối ấy.
– Cả trời cũng giúp tao. Mày đi đường đó là đồng nghĩa với cái chết rồi con à. - lão ta khoái chí nói.
Từ chổ lão đến chổ anh cũng khá gần. Vì lão đã sắp đặt bẫy cho anh nên địa hình ở đây lão khá rõ. Nên nắm chắc phần thắng trong tay.
Khánh Anh và Kim Ngân chạy đến vách núi thì cùng đường. Phía dưới là một chiếc hồ lớn sâu hút. Anh định quay lại thì không còn kịp nữa. Lão Davil đã cùng đồng bọn đuổi đến nhìn anh cười nham hiểm.
Cô thấy bọn chúng sợ hãi lui về sau lưng anh nấp vào bờ lưng to lớn của anh.
– Đừng sợ. - anh xoa đầu cô trấn an.
– Haha sao hả Khánh Anh. À không đúng phải gọi mày là Raian chứ. Lần này mày còn chạy đi đâu được. Hay mày đầu hàng rồi để con bé ấy lại đây cho đàn em của tao. Chắc tao sẽ cho mày chết nhẹ nhàng hơn đấy Raian à. Trông con bé cũng xinh đấy chứ phải không bọn mày. - lão ta cười khinh khỉnh nhìn anh rồi quay sang đồng bọn nói.
Cô nghe lão nói đến mình sợ hãi bấu chặt vào vạt áo của anh. Anh quay lại nhìn cô cố trấn an cô.
– Ông đang mơ à??? - anh cười khinh bỉ nói. - Ông đã bị ba tôi đánh bại giờ lại bày trò hèn hạ này sao? - anh cười khinh nói.
– Mày cũng mạnh miệng lắm. Để xem một lát vào tay tao mày còn mạnh miệng vậy không? - lão tức tối nói.
Anh khẽ nhép môi rồi quay lại dẫn cô tiến sát về vách núi.
– Cô tin tôi chứ! - anh nói khẽ đủ để hai người nghe.
– Tôi.....tôi..... - cô ấp úng không hiểu anh định làm gì.
– Anh định làm gì vậy? - cô thắc mắc ngước nhìn anh.
– Chúng ta sẽ nhảy xuống dưới. Có chết tôi cũng không muốn tôi và cô lọt vào tay lão ta. Lão là một người độc ác nếu tôi chết cô sẽ không yên với lão đâu. - anh nói mắt nhìn thẳng về trước.
Cô nghe anh nói liền nhìn xuống. Dưới ấy sâu bất tận dừng như là một cái động không đáy. Cô khẽ sợ sệt lùi lại. Anh thấy thế nắm lấy tay cô chặt.
– Có tôi tôi sẽ bảo vệ cho cô. Tin tôi đi. - anh nói chắc nịch.
– Được tôi....tôi tin anh. - cô hít sâu rồi nói.
– Chuẩn bị. Tôi đếm đến 3 là nhảy. - anh nói - 1.....2.....3......nhảy - anh đếm.
Vừa kết thúc câu anh nắm chặt lấy tay cô. Cả hai liền nhảy xuống vực. Làm lão và đồng bọn đứng ngơ ngác chẳng hiểu gì. Một lúc sau lão mới bước đến gần xem thì thấy hai người đang rơi tự do trong không trung. Bên dưới thì khói trắng xóa chẳng thấy gì cả.
– Hừ tụi nó nhảy xuống dưới là chết chắc rồi. - lão an tâm nói. - Thôi về. - lão nói tiếp.
Cả đám cứ nghĩ anh và cô nhảy xuống dưới là mất mạng. Nên nghũ kế hoạch đã thành công vui vẻ trở về.

Bên dưới tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô không rời. Hai người rơi mỗi lúc một nhanh. Gió thổi rít qua làm cô sợ hãi mím môi thật chặt đến cả chảy máu.
– Cô đừng nhìn xuống! - anh cố la cho cô nghe khi thấy cô cứ nhìn chăm chăm xuống rồi hoảng loạn.
Cô ngước lên nhìn anh sợ sệt càng nắm chặt tay anh hơn.
– Nhưng tôi biết nhìn đâu. Tôi chóng mặt quá! - cô thú thật.
– Nhìn thẳng vào mắt tôi này. - anh nói rồi nhìn vài cô.
Cô hơi ngại nhưng vẫn làm theo. Cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh. Ánh mắt băng giá ngày nào đã dần mất thay vào đó là sự ấm áp đến lạ thường. Tạo cho cô cảm giác yên tâm lắm. Anh và cô cứ nhìn nhau và rơi tự do như thế.
TÙM.....TÙM .........
Anh và cô đang rơi trên không trung bỗng rơi vào một hồ nước sâu hút. Thì ra đáy của vực thẳm là một hồ nước. Cô không biết bơi nên khi vừa rơi xuống nước tay của cô đã vô tình tụt mất khỏi tay anh. Cảm giác an toàn dần dần khuất xa khỏi cô. Cô hoảng loạn quơ tay loạn xạ cố ngoi lên tìm ít không khí. Nhưng càng ngày cô càng chìm sâu xuống. Cô sợ hãi nhìn xung quanh. Ngực cô rất khó thở nó như muốn vỡ tung ra. Cảm giác nóng rát và nghẹn tại ngực làm cô như sắp chết. Vết thương bên bã vai lại rỉ máu. Máu loan ra hòa vào nước. Khiến cô đau buốt. Giờ cô chẳng còn sức lực nào để chống chọi lại nữa. Tay chân cô dừng hẳn không hoạt động nữa mắt cô nhắm nghiền lại. Thả mình dần chìm xuống đáy hồ. Cô biết mình không thể vượt qua được nên đành buông xui chờ đợi cái chết đến.
Bỗng thân hình cô được nhấc bổng lên bởi một cánh tay rắn chắn. Cánh tay ấy choàng qua eo cô. Ôm trọn cả người cô dần dần đưa cô ra khỏi đáy hồ. Cô cảm nhận như cơ thể cô được ai đó ôm lấy rồi đưa lên. Cô nghĩ chắc là mình đã chết nên Chúa Trời sai Thiên Thần xuống đưa cô lên thiên đường. Cô cố mở mắt để nhìn khuôn mặt thiên thần. Thiên thần cô thấy sao giống Khánh Anh quá vậy. Chẳng lẽ anh cũng chết rồi giờ anh xuống đưa cô lên thiên đường luôn sao. Cô nghĩ thế.
Chợt lòng ngực cô nặng trĩu. Cô lấy tay ôm ngực khó chịu vùng vẫy. Cũng đến lúc cô sắp chết rồi. Dù sao trước lúc chết cô cũng thấy được "thiên thần" nên yên tâm từ từ nhắm mắt lại. Tay dần buông xuống.
Bỗng nhiên cô cảm nhận được một bờ môi của ai đó khẽ đặt lên môi cô tiếp không khí cho cô. Thân hình bé nhỏ của cô được người đó ôm trọn trong lòng. Cứ như thế môi người ấy chạm vào môi cô chẳng rời tiếp những phần không khí khiến cô dần hồi sinh lại. Cô cảm nhận được cảm giác này cô dã từng trải qua một lần rồi. Rồi trong đầu cô chợt hiện ra hình ảnh một chàng trai hôn một cô gái. Đó không ai khác chính là cô và Khánh Anh. Cô dần hiểu ra cô vẫn còn sống và nhờ anh cho cô không khí nên cô mới thoát khỏi cái chết trong gang tấc.
Về anh khi rơi xuống nước không thấy cô đâu. Liền lặn lội khắp nơi tìm kiếm cô. Không biết cô có biết bơi hay không? Rồi vết thương cô có sao không? Anh thật sự lo lắng cho cô. Anh tìm mãi nhưng chẳng thấy cô đâu. Chợt anh thấy đằng xa nước được nhuộm một màu đỏ. Hình như đó là máu.
Anh liền bơi nhanh đến đấy. Khi đến anh thấy một cô gái đang dần chìm xuống đáy hồ tay chân thả lỏng chẳng còn sức lực. Anh liền bế cô lên ôm cô vào lòng mình để sưởi ấm cho cô. Đột nhiên anh cảm thấy hối hận lắm. Tại sao lúc rơi xuống anh không cố nắm chặt tay cô. Thì cô sẽ không như thế này. Tại sao có một người con gái anh cũng không bảo vệ được.
Anh ôm cô vào lòng cố đưa cô lên bờ. Chợt thấy cô đang dần kiệt sức vì thiếu không khí. Anh liền hôn cô để tiếp thêm không khí cho cô.
Dưới nước một chàng trai ôm chặt cô gái vào trong lòng. Môi vẫn giữ y thinh trên môi cô. Chân đạp nước dần ngoi lên mặt nước. Cuối cùng hai người cũng lên được đến bờ.
Anh bế cô vào bờ đặt cô nằm xuống nhìn cô lo lắng. Lúc sau cô dần mở mắt ra nhìn anh. Cô vẫn còn sống không phải mơ. Cô khẽ ho sặc sụi vì lúc giờ uống nước khá nhiều. Amh thấy cô tỉnh dậy anh mỉm cười vui mừng.
Xong anh cũng nằm xuống cạnh cô. Tay gác lên trán. Không hiểu tại sao lúc nãy anh lại sợ mất cô như vậy. Cô quan trọng với anh vậy sao???
.............
Lâm Phong từ trên phòng hớ hải chạy xuống.
– Mọi người ơi! Khánh Anh nhắn tin bảo là đang gặp nạn ở khu rừng phía đông thành phố. - Lâm Phong lo lắng nói.
– Lúc nào vậy? Sao giờ anh mới nói? - Thiên Vy hỏi.
– Lúc sáng. Điện thoại anh hết pin sạc trên phòng. Không hay đến giờ lên mới thấy. Nhưng anh gọi lại thì không được. - Lâm Phong giải thích.
– Cậu thật là. - Bảo Nam trách.
– Thôi chúng ta đến đấy cứu cậu ấy mau lên. Không sẽ không kịp. - Hoàng Duy lên tiếng.
– À gọi thêm cho mọi người trong bang. Đông người dể tìm hơn. - Lâm Phong nói.
Mọi người gật đầu đồng ý rồi đi ra xe. Chạy thẳng đến đó. Lúc sau tất cả mọi người và đàn em của Khánh Anh đã đến đông đủ. Và cố gắng tìm kiếm anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui