Hạnh Phúc Của Anh Là Em


Kim Ngân uể oải bước xuống giường sau một đêm thức trắng chẳng hề chợp mắt. Cô vươn mình đón những tia nắng sớm mai. Nhưng dường như hôm nay mặt trời cũng lười biếng giống cô. Nên chỉ có những ánh nắng yếu ớt rọi vào.
Cô lê bước vào nhà vệ sinh VSCN thay quần áo. Chuẩn bị đón một ngày mới lại đến. Cô tiến đến ngắm nhìn mình trước gương. Bỗng thấy một "con gấu trúc" đang đứng ngay chổ cô. Thì ra "gấu trúc" đó là cô. Cũng do tối qua không ngủ nên mới thành ra như thế này.
– Ôi trời mình đây sao??? Sao ghê thế này? - cô rầu rĩ nhìn mình trong gương.
.................
Chuông điện thoại của Khánh Anh reo lên liên tục. Anh cũng chẳng khá hơn cô là bao. Nhưng anh không tệ hại như cô. Vì anh cũng đã có "kinh nghiệm" thức đêm khá nhiều.
Tay anh vớ tìm chiếc điện thoại.
– Giờ còn ngủ hả trời? Ra rước tớ với Lâm Phong nè! - giọng nói tinh nghịch của một chàng trai vang lên.
– Các cậu về rồi à? - anh hỏi.
– Ừ.
– Thế đón ta xi về hay đợi tớ ra đón.?
– Thôi khỏi đi. Đợi cậu chắc bọn tớ bị gái vây đến chết mất. Mấy em ở đây thấy tớ với thằng Phong cứ ỏng a ỏng ẹo trước mặt mãi.
– Đừng có mà nói quá lên như vậy! Rồi các cậu đón ta xi về phải không?
– Bọn tớ ở nhà Hoàng Duy rồi. Nó với Tuyết My cũng mới về hôm qua. Cậu qua đây đi bọn tớ chuyện có chuyện quan trọng muốn nói này. À mà dẫn theo Kim Ngân cho tớ xem mặt luôn nhe.
– Sao cậu biết cô ta nữa?
– Cậu quên Thiên Vy có quan hệ gì với Kim Ngân à? Còn tớ là gì của Thiên Vy sao?
– Rồi được rồi. Lát tớ cùng cô ta qua ngay.
Anh cúp máy bước ra khỏi giường. Thay quần áo bước xuống nhà.
Kim Ngân cũng xuống ngay sau đó. Vì còn ngại chuyện hôm qua nên cô không dám nhìn anh mà đi ngang qua luôn.
– Này!!! - anh gọi.
– Hả??? - cô bị gọi bất ngờ quay lại.

– Đi thôi. - anh nói đều đều.
– Ơ đi đâu??? - cô hỏi.
– Đi rồi biết! - nói xong anh đi thẳng ra trước.
– Không không anh không nói đi đâu tôi.....tôi không đi đâu hết. - cô lắc đầu lia lịa.
– Đi gặp Thiên Vy. Không đi thì tôi đi một mình. - anh nói rồi đi luôn ra xe.
– Hả gặp Thiên Vy??? Đi đi tôi đi chớ chờ tôi với. - cô vừa chạy theo vừa gọi anh.
Anh và cô bước vào chiếc BMW từ từ lăn bánh. Lần này anh chạy không nhanh như hôm trước nhưng đối với cô thì cũng rất nhanh rồi.
Phía xa một chiếc Mercedes đậu sẳn chờ điều gì đó. Khi thấy xe Khánh Anh vừa chạy ra chiếc xe ấy đã nhanh chóng đuổi theo.
– Thằng Khánh Anh ra khỏi nhà rồi. Bắt đầu kế hoạch. - một người đàn ông ngồi xong xe gọi điện cho ai đó nói.
Trên xe Khánh Anh vẫn không hay chuyện gì. Vẫn tiếp tục lái xe. Còn cô gái bên cạn thì mãi mê hát vi vu.
Bổng chiếc xe của anh dừng lại đột ngột. Anh mở cửa bước ra xem. Rồi một lúc sau bước vào.
– Có chuyện gì à? - Kim Ngân thắc mắc hỏi.
– Ừ phía trước có tai nạn giao thông không đi được. Phải đi đường khác thôi. - anh vừa quay đầu xe vừa nói.
Cô cũng à ừ vì cô có biết đường đâu. Anh chở cô đi đâu thì cô biết đó thôi.
Thế là xe anh đành đi đường khác. Phía xa người đàn ông lúc nãy cười nham hiểm.
– Haha thế là mày đã sa vào bẫy của tao rồi. Mày có mọc cánh cũng không trốn thoát được. - ông ta nói rồi cười cợt đầy nham hiểm.
Xe anh chạy thẳng đến một đoạn đường vắng vẻ. Chợt thấy qua kính chiếu hậu có một xe chạy theo anh từ nãy đến giờ. Lúc đầu anh nghĩ đó là trùng hợp thôi. Nhưng đến lúc này chẳng còn trùng hợp gì nữa.
– Nãy giờ anh có thấy hình như có một chiếc xe cứ chạy theo mình không? - Kim Ngân cũng nhận ra sự khác thường nên hỏi anh.
Thì ra không phải một mình anh nhận thấy điều ấy mà cả cô cũng cảm nhận được. Anh khẽ nhìn cô rồi gật đầu đồng ý.
Cô thấy thế liền quay người ra ngoài xem.

– Cô ngồi yên coi. Đừng nhìn về phía đó nữa. - anh cương quyết nói khi thấy cô như thế.
Cô nghe lời quay người ngồi bình thường nhìn anh khó hiểu.
– Cô làm thế bọn chúng biết mình bị bại lộ thì sao? - anh nói. - Cô ngồi bám chắc vào tôi tăng tốc đấy - anh nói tiếp.
Cô vâng lời ngồi giữ chặt vào ghế. Anh thấy thế cũng an tâm. Rồi quay sang kính nhìn chiếc xe ấy cười nhạt. Anh đạp ga tăng tốc làm chiếc xe vút bay trên đường. Do có sự chuẩn bị trước nên cô không bị ngã về trước. Còn anh đã quen với tốc độ cao nên không hề hấng gì.
Gã đàn ông ấy trông thấy xe Khánh Anh đột nhiên tăng tốc cũng tăng tốc theo.
– Tao bị nó phát hiện rồi. Tụi mày thực hiện kế hoạch đi. - ông ta tức giận gọi cho đồng bọn.
Trên đường vắng hai chiếc xe cứ thi tốc độ với nhau. Thật may là tài lái xe của gã kia không bằng Khánh Anh nên xe anh luôn dẫn đầu. Khánh Anh trước đây là một tay đua cừ khôi. Nên việc này khá đơn giản đối với anh.
Gã thấy đuổi không kịp anh liền lấy ngay súng ra. Nhắm vào xe anh mà bắn.
ĐOÀNG.....ĐOÀNG........
Viên đạn bay đến ngay chiếc kính chiếu hậu bên Kim Ngân làm nó vỡ nát. Những mảnh thủy tinh bắn vào trong.
– Á....... - Kim Ngân sợ hãi hai tay ôm đầu la lên.
Khánh Anh nghe tiếng súng liền quay sang cô.
– Cô không sao chứ! - anh lo lắng hỏi. - Bình tĩnh nào! Không sao đâu. Tôi sẽ đóng cửa sổ lại. Cô ngồi sát vào tôi này. - anh nhẹ nhàng nói tiếp.
Cô vô cùng sợ hãi đây là lần đầu tiên cô nghe tiếng tiếng súng. Mà nó còn sát bên cô. Cô mắt ngấn lệ quay sang nhìn anh. Anh cũng nhìn cô rồi đưa một tay ra trước mặt cô. Cô đưa tay xuống nắm lấy tay anh. Rồi ngồi sát vào anh. Hơi ấm từ bàn tay anh lan ra khắp cơ thể cô khiến cô cảm thấy an tâm hơn.
Lão ta thấy viên đạn ấy chẳng hề hấng gì đến anh. Nên lão ta tiếp tục lên đạn và.............
ĐOÀNG..........ĐOÀNG........ĐOÀNG....
Ba viên đạn tiếp theo bay vèo đến làm vỡ cả hai cửa kính. Mảnh vỡ văng tứ tung. Một viên bay thẳng ghim vào bã vai cô. Làm cô khẽ rên lên đau đớn.
Anh nhìn sang thấy máu từ bã vai cô chảy ra. Tay anh càng nhắm chặt tay cô hơn. Để tạo cho cô thêm sức mạnh.
– Cô vẫn ổn chứ! Cố lên chúng ta sắp thoát rồi. - anh quan tâm hỏi.

Cô mắt đẩm lệ ngước mặt lên nhìn anh khẽ gật đầu. Giờ cô rất sợ và đau đớn. Viên đạn ấy làm cô đau điếng nhưng không dám nói vì sợ anh lo lắng.
Anh rút tay lại tìm xem trên xe có khẩu súng nào không. Nhưng tìm mãi không thấy. Tay anh lại trở lại nắm chặt lấy tay cô.
– Chết tiệt. - anh bực bội chửi thề.
Cô thì bị mất máu rất nhiều nên chỉ biết ngã đầu vào người anh tìm hơi ấm và điểm tựa.
Lần này gã ta quyết định sẽ bắn vào bánh xe anh. Có như thế xe anh mới dừng lại. Và âm mưu của lão mới thực hiện được.
ĐOÀNG..........
Tiếng súng ấy lại vang lên. Nhưng lần này khi tiếng súng ấy vang lên thì xe anh bỗng loạng choạng. Anh dần như hiểu ra được chuyện gì đang xảy ra. Chân đạp thắng, hai tay quàng ôm chặt cô vào lòng. Tựa đầu cô vào bờ ngựa vững chắc của anh. Cô cũng không hiểu nhưng vẫn để cho anh ôm. Vì giờ cô rất cần anh.
– Cẩn thẩn. - anh hét lớn.
Chợt chiếc xe loạng choạng rồi dừng hẳn. Hai người ngã về trước. May mà anh biết trước ôm chặt lấy cô nên cô cũng chẳng sao.
– Ổn rồi. - anh vổ về cô nói.
Anh đỡ cô ra khỏi xe. Chợt thấy phía sau chiếc xe lúc nãy đang phi nhanh về phía anh. Trước thì có 3 đến 4 chiếc mô tô đang lao tới.
– Không xong rồi chạy thôi. - anh nắm chặt lấy tay cô nói rồi kéo cô chạy thẳng vào bìa rừng bên đường.
– Vậy còn xe của anh? - cô lo lắng nhìn lại chiếc xe hỏi.
– Bỏ!!! - anh dứt khoát nói.
Rồi anh kéo cô chạy thật sau vào rừng. Bên ngoài bọn người kia cũng đến nơi. Nhìn xung quanh không thấy anh nên họ đoán là anh đã chạy vào rừng.
– Tụi mày chia nhau ra tìm. Chắc chắn nó không chạy xa được đâu. Chỉ lòng vòng trong khu rừng này thôi. Với lại nó còn đi chung với một con bé bị thương nên chạy không được xa đâu. - một tên có vẻ là đại ca của cả đám ra lệnh.
Bọn người còn lại thì vâng lệnh. Tản ra khắp nơi tìm tung tích của anh và cô. Đi đến đâu bọn chúng cũng lùng sục chĩa mũi súng đến đấy. Mỗi tên đều có trang bị cho mình một khẩu súng ngắn. Để khi gặp anh là thủ tiêu ngay.
Anh thì vẫn nắm tay cô chạy thật nhanh. Có lẽ vết thương trên vai làm cô đau đớn và không còn sức lực chạy tiếp nữa. Cô chạy chậm lại hẳn máu vẫn chảy ra đến ướt tay cô.
Chạy được một lúc anh mới chợt nhớ đến vết thương cô. Liền dừng lại nhìn cô.
– Máu chảy nhiều ra nhiều quá. Cô vẫn ổn chứ. - anh e ngại hỏi.
– Tôi ổn mà. - cô cười gượng gạo nói. - Mình chạy thôi không bọn người đó đến là nguy ấy. - cô trấn an anh nói tiếp.
Anh không quan tâm gì đến lời nói vừa rồi của cô. Đỡ cô vào ngồi tựa ở một bụi rập. Tay anh nhẹ nhàng chạm nhẹ vào vai cô. Cô la lên đau đớn.
– Anh bị sao vậy? Sao không chạy tiếp mà vào đây làm gì??? - cô bực tức vì hành động của anh.
Anh vẫn không nói gì cởi chiếc áo khoác vest bên ngoài ra khoác lên người cô. Cô khẽ cựa quậy không đồng ý.

– Ngoan nào! Như thế sẽ đỡ ra máu hơn đấy. - anh nhẹ nhàng nói.
Cô nghe anh nói thế nên đồng ý khoác áo vào. Anh thấy vậy an tâm. Liền đem điện thoại ra nhắn tin cho Lâm Phong " bọn tao đang gặp nạn ở khu rừng phía đông thành phố"
– Cô yên tâm đi tôi đã gọi người đến giúp rồi. Không sao đâu. .- anh nói
Cô cũng yên tâm phần nào. Giờ đây cô quá mệt mỏi. Viên đạn ấy cứ như đang cấu xé cơ thể mỏng manh của cô ra làm cô đau điếng. Máu thì vẫn chảy ra nhiều như thế. Môi cô cũng tái nhợt hẳn đi vì mất máu. Đôi mắt cô lười biếng khép lại. Đầu vô thức ngã vào vai anh.
Anh bất ngờ quay sang nhìn người con gái bên cạnh mình đang yếu ớt gục đầu vào vai anh. Anh biết cô đang mệt nhọc để chiến đấu với vết thương. Anh cười nhẹ nhìn cô.
Rồi tựa đầu vào gốc cây suy nghĩ. Có thể đây là chuyện quan trọng mà Bảo Nam muốn nói với anh. Nhưng làm sao bọn người đó biết được anh sẽ đi con đường này mà mai phục. Tai nạn đúng rồi vụ tai nạn giao thông lúc nãy là do bọn chúng đã dàn dựng để đưa anh vào bẫy. Thì ra đây là một âm mưu có chuẩn bị từ trước.
Anh đấm tay xuống đất tức giận tại sao anh không đón trước ra âm mưu của họ. Để giờ phải ở trong tình thế này.
– Tụi mày tìm chổ đó chưa? Coi chừng bọn chúng ẩn nấp trong những bụi rậm đấy. Nhớ lục soát cho kĩ. - một tên trong đám vừa tiến lại phía anh vừa nói. - Tụi mày yên tâm chỉ cần giết chết thằng Khánh Anh là bang Darkness ấy sẽ tự động tan rã thôi. Hahaaaaaa - hắn ta cười nham hiểm nói tiếp.
Anh nghe thấy liền ngồi im không động đậy tránh bọn chúng. Giờ anh không có súng trong tay anh có giỏi võ đến thế nào cũng không đánh lại bọn chúng. Nên anh đành núp ở đây.
Cô nghe tiếng người phát ra mở mắt ra nhìn. Thì thấy cả đám bọn họ đang ở xung quanh lùng sục tìm kiếm. Cô run lẻn sợ sệt. Anh thế thấy ôm cô vào lòng cho cô đỡ sợ hơn. Mắt cô nhắm nghiền lại dựa vào người anh run run.
– Bọn mày ơi! Tao thấy có vết máu này. Coi chừng là của con bé đó bị thương để lại đó. - một tên la lên khi thấy vết máu của cô rơi xuống đất.
Những tên còn lại nghe thấy liền đến xem. Chúng nhìn chằm chằm vào đó rồi mỗi lúc chúng mỗi gần anh hơn.
Anh thấy cứ tiếp tục như thế không tốt. Thế nào bọn chúng cũng lần theo vết máu và tìm thấy anh thôi. Anh suy nghĩ xem có cách nào không. Thì bọn chúng đã tìm đến nơi của anh. Chúng vừa từ từ bước đến bụi cây anh ẩn nấp. Anh liền cầm lấy một hòn đá ném về phía bên kia đánh lạc hướng bọn chúng.
Chúng đang tiến gần đến định dẹp cây cỏ ra một bên. Thì nghe thấy bên kia có tiếng động.
– Đằng kia có tiếng động. Có thể là tụi nó đó. Đuổi theo mau. - một tên nói.
– Nhưng còn vết máu???? - tên khác hỏi.
– Đồ ngu! Tụi nó muốn đánh lạc hướng mình đó - tên khi nãy đánh vào đầu tên hỏi rồi cùng đồng bọn bỏ qua bên kia.
Anh ở đây thấy bọn chúng đã đi hết thở phào nhẹ nhõm. Cô thấy vậy cũng rời khỏi lòng anh. Có lẽ nhắm mắt nãy giờ làm cô cũng tỉnh táo hơn.
– Bọn chúng đi rồi. Ta phải chạy thôi. Không thì bọn chúng sẽ quay lại. - anh nhìn cô kiên quyết nói.
Cô gật đầu nhẹ đồng ý. Rồi cả hai từ từ bước ra khỏi bụi cây chuẩn bị và chạy nhanh về trước.
Bên kia bọn chúng tìm kiếm chẳng thấy gì liền quay lại. Liền thấy cả hai đã chạy được một đoạn khá xa.
– Tụi nó kìa. Đuổi theo!!! - một tên la lên rồi cả đám đuổi theo hại người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận