Hàn Băng, Có Giỏi Thì Đừng Có Chạy!
Chiều hôm đó, cuối cùng Khánh đã được xuất viện. Bác sĩ bảo cậu không nên vận động nhiều, sẽ có hại cho vết thương ở vai. Cả bọn thở phào nhẹ nhõm. May ghê!!!
Suốt cả chặng đường đi về nhà, không ai nói gì khiến cho không khí càng trở nên u ám và u ám nhất vẫn là Nhã với Khánh. Cả hai chẳng nói chẳng rằng gì khiến cho ba tên còn lại lạnh toát xương sống. Có mỗi cái chuyện 'tỏ tình' như vậy mà u sầu dã man con ngan luôn. Nhiều lúc Khánh cũng muốn bắt chuyện với Nhã nhưng lại sợ cô giận nên thôi. Cả bọn im lặng suốt cả chặng đường.
" Greatness as you
Smallest as me
You show me what is deep as sea
A little love, little kiss
A little hug, little gift
All of little something, these are memories
You make me cry, make me smile
Make me feel that love is true...
You always stand by my side
I don't want to say good bye
You make me cry, make me smile
Make me feel the joy of love
Oh! Kissing you...
Thank you for all the love you always give me,
Oh! I love you. " ( A Little Love )
Cô bỗng cất lên tiếng hát xoá tan không khí u ám đó. Cô cũng không hiểu vì sao mình lại hát nữa và tất cả mọi người trên xe đều quay lại nhìn cô.
" Hơ hơ, xin lỗi đã làm phiền. Tớ sẽ im lặng. " Khoé miệng cô giật giật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...