Dương Đức mở cửa vào phòng, đầu y hơi choáng. Khi nãy bốc đồng, y đã uống hơi nhiều. Lòng y lo lắng trăm mối tơ vò. Quả thực triều đình không đơn giản, hậu cung càng nhiều điều không giản đơn.
Tú Anh vận y phục màu tiên hồng, nàng ngồi trên trường kỉ đọc sách. Thấy y vào, nàng liền đi lại đỡ. Hơi thở y nồng mùi rượu, nhưng y chỉ chếnh choáng say. Đôi mắt mờ như có làn sương sớm bao lấy, Dương Đức lại ôn nhu nhìn nàng.
-Sao anh say thế?
Chàng thiếu niên chẳng nói chẳng rằng, kéo nàng ngồi xuống trường kỉ. Ánh mắt y đổ trên gương mặt nàng, bàn tay y nhẹ nhàng vuốt sau lưng nàng.
-Không còn đau nữa chứ?
Nàng lắc đầu rất khẽ, chỉ mỉm cười nhìn y. Dương Đức thở dài, hơi thở ngập trong men say.
-Nàng, không có điều gì hỏi ta sao?
Tú Anh biết nàng muốn nhắc đến chuyện thân phận y. Vương tử Đại Việt. Phải, y là con cháu hoàng thất, có lẽ ở thời đại này đối với hai người mà nói, chính là thân phận quá đỗi khác biệt. Nhưng nàng chẳng để tâm, chỉ cười khẽ, có lẽ, là thoáng chút đau lòng.
-Vậy, Thái hậu là mẹ ruột của anh sao?
Y nhìn nàng trân trân. Dương Đức biết, Tú Anh không hề thích vị Thái hậu này. Bà nhiều lần gây khó dễ cho nàng, nàng nhiều lần đối nghịch với bà. Lần đó cả hai trở về từ Quảng Nguyên, toán quân chặn đánh y có thể là những kẻ mưu đồ phản nghịch, nhưng đám thích khách muốn bắt nàng, chính là người của Thái hậu.
Đầu y chỉ gật khẽ. Nàng hạ dần hàng mi cong dài, cười buồn hiu.
-Vậy mà suýt nữa, em đã tưởng anh đối với Thái hậu chỉ là quân thần.
Nàng đang trách y diễn đạt quá, che mắt nàng, hay là trách y biết nàng đối kháng Thái hậu, vẫn vờ như không liên can.
-Ta, bất đắc dĩ mới phải giấu nàng.
Y nắm bàn tay nàng nhỏ, ngón tay nàng dài dài thon thon, đối lặp với bàn tay to lớn thô ráp của y.
-Không sao mà.
Nàng bỗng cười hiền, làm y thoáng sững sờ.
-Mẫu hậu của anh, em sẽ cố tìm thấy mặt tốt của bà. Rồi một lúc nào đó, quan hệ giữa của chúng ta sẽ tốt lên.
Vương gia chết lặng trong ánh mắt hiểu chuyện và điềm tĩnh của nàng. Đã có lúc y tự hỏi, nàng thực đã trải qua bão tố gì để có thể chững chạc nhường này, nàng vốn dĩ chỉ lớn hơn y một hai tuổi.
-Vui thật đấy, em lại có người yêu là Hoàng tử Đại Việt.
Y thâm tâm vui vẻ, dịu dàng đẩy nàng vào lòng. Tú Anh tựa trên vạt viên lĩnh đan chéo, đượm mùi rượu. Nam nhân ôn nhu này, thật khác với thiếu niên mười tám đôi mươi thông thường. Y có hoài bão, có điềm đạm, chẳng khác gì một trang tuấn kiệt.
-Tú Anh, hứa với ta, sau này dù có chuyện gì xảy ra cũng phải tin ta. Tất cả những gì ta làm đều là để bảo vệ nàng.
Nàng trong lòng y gật đầu rất khẽ. Cả hai nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn màn đêm đen kịt vẫn thấy trăng soi dưới nước hồ tĩnh lặng. Phải chi, mặt hồ mãi mãi tĩnh lặng, chẳng có biến động gì...
-Vậy, anh là em trai của hoàng thượng rồi. Sau này em sẽ được gặp hoàng thượng sao?
Dương Đức phì cười, xoa đầu nàng.
-Chỉ sợ thấy nàng xinh đẹp, bệ hạ lại muốn lấy nàng đi.
Tú Anh ngồi thẳng dậy, mặt hơi nghiêm trọng.
-Vậy phải làm sao?
Y nhún vai, vẻ mặt nghiêm túc.
-Làm sao được? Hoàng đế đã muốn, ai mà cản được.
Nàng đánh vào vai y, phụng phịu quay đi. Dương Đức dịu dàng ôm lấy nàng từ phía sau, tựa lên vai nàng mà dụi dụi vào mái tóc nàng.
-Được rồi. Yên tâm, ta sẽ không để ai cướp nàng đi. Sẽ để cho nàng tự làm chủ cuộc đời này, được chứ?
Tú Anh quay sang, nàng đẩy y ra. Dương Đức mỉm cười, nhẹ nhàng xoay người nàng lại mà cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ. Nụ hôn chếnh choáng men say của y, trong cái đìu hiu gió thổi lành lạnh, lại khiến người Tú Anh nóng ran lên. Khi nụ hôn cả hai bắt đầu hòa quyện men tình, y đẩy nàng nằm xuống lớp nệm êm như bông, bàn tay y luồn qua mái tóc nàng thả dài.
Bất chợt, Dương Đức rời khỏi nàng. Y cơ hồ lấy lại tỉnh táo rồi ngồi dậy.
-Được rồi, ta về phòng đây. Nàng nghỉ ngơi đi.
Tú Anh vẫn nằm trên giường, nàng phóng tầm mắt nhìn về phía y rời đi. Nam nhân phong kiến đùng đùng rời khỏi phòng nàng.
Sáng sớm nay, Dương Đức đã đứng sẵn ở cổng. Y biết chắc, hôm nay Ngôi Thường sẽ đến. Y cược với Dương Thắng như vậy.
-Sao anh dám chắc thế? Hắn ta chỉ quen biết Anh Thư mấy ngày.
-Là đủ rồi.
Dương Đức vẫn chắp tay sau lưng, nhìn thẳng về phía cổng. Dương Thắng tựa cửa, khoanh tay nhìn anh trai. Y hơi hạ giọng, dẫu sao chuyện này cũng liên quan đến hậu cung Tiên đế.
-Nếu thật sự Dương phu nhân đó có liên quan đến gian tế nhà Tây Hạ thì sao?
Anh trai y không trả lời. Y lặng đi một hồi, rồi lại hỏi.
-Vậy, chúng ta có đón bà ấy về Thăng Long không?
Y chỉ nghe tiếng Dương Đức thở dài, một lúc sau mới hơi quay đầu sang.
-Không thể đưa bà ấy về. Làm như vậy sẽ đảo lộn chuyện năm xưa.
Phải, đối với những người năm đó, Dương phu nhân và tứ hoàng tử sớm đã không còn. Thượng Dương hoàng hậu đã muốn giấu đi nhiều điều, dĩ nhiên có nỗi khổ của bà.
-Chúng ta cũng đâu thể để bà ta lưu lạc ở nơi này. Đã không biết thì thôi, giờ đã đành...
Dương Đức hít một hơi thật sâu, y đi đến, vỗ vai cậu em.
-Được rồi, đừng tự quyết định. Xong chuyện này em đến hỏi ý kiến bà ấy là được.
Dương Thắng chưa kịp nói gì, ngoài cổng đã loan báo có Bạch công tử ghé thăm. Quả là không lệch một ly so với dự tính của Dương Đức.
-Bạch công tử.
Cả hai cũng đưa tay thi lễ. Hôm nay Ngôi Thường không còn mặc bạch y, câu chào này, nói ra cũng thật gượng gạo.
-Hai vị Võ công tử.
Dương Đức thấy ánh mắt y xốn xang, quét khắp nơi tìm kiếm Tú Anh, bèn hạ giọng.
-Chẳng hay hôm nay Bạch công tử đến đây là để tìm Anh Thư?
-À.
Y nhịp nhịp chiếc quạt xếp lên tay, hơi cúi mặt. Dương Thắng khoanh tay nhìn từng nhất cử nhất động của y.
-Chuyện là, ta có vài bài thuốc tan bầm xóa sẹo ở quê rất hữu hiệu. Công tử có thể lấy cho tiểu thư dùng thử.
-Đa tạ ý tốt của Bạch công tử.
Dương Thắng tiến đến nhận chiếc rương trong tay của một tên hạ nhân theo hầu. Y len lén nhìn, đã thấy dưới cổ tay hắn dường như có một hình xăm. Y cố tình chụp hụt tay, làm hắn trở cổ tay, hình xăm thập thò dưới ống tay áo, đủ để Dương Thắng nhìn thấy.
-Không biết, tiểu thư có khỏe để ta đến thăm hỏi đôi lời hay không?
Dương Thắng đi ngang qua Ngôi Thường, ánh mắt liếc qua một lượt bàn tay cầm quạt của Bạch công tử, nhưng không thấy hình xăm kia.
-Anh Thư vừa khỏe lại, cũng không tiện ra khỏi phòng. Bạch công tử nếu có điều chi cần nói cứ thông qua ta. Mời công tử vào trong trò chuyện vậy.
Bạch công tử chỉ gật gù, vừa vào trong vừa dò xét nhìn Dương Đức từ trên xuống dưới, rồi nhìn Dương Thắng.
-Vị công tử đây gương mặt rất giống với Trường Nghĩa, Dương Phu nhân lại đặc biệt quan tâm công tử như vậy, chẳng lẽ lại là người quen.
Dương Đức trịnh trọng phất ống tay áo ngồi xuống, đưa tay hiệu mời ngồi. Thắng nhếch mắt, xem ra hai kẻ vẫn là đang dò xét nhau. Nếu hắn biết thân phận của Dương phu nhân và Trường Nghĩa, há chẳng phải sẽ biết thân phận của Dương Thắng và Dương Đức hay sao?
Vương tử Đại Việt bật cười.
-Năm xưa Dương phu nhân có công dưỡng dục với chúng ta. Không biết Dương phu nhân đã bao giờ kể với công tử nghe về người nhà của mình chưa?
Đúng là đang thăm dò lẫn nhau. Không khí bị đẩy lên ngột ngạt.
-Năm xưa ở Đại Việt, Dương phu nhân gặp nạn mà phải lưu lạc đất Bắc, ta và Dương Đức tìm lại bà ấy.
Dương Thắng cũng chêm lời, nhận được nụ cười nhếch môi kín đáo của Dương Thắng.
-Vị công tử này trà trộn vào chỗ của Dương phu nhân, giả nói mình lưu lạc đến đây, cuối cùng lại nói khi xưa được phu nhân dưỡng dục. Thân phận của các người, không phải là thứ đáng nghi nhất sao?
-Bổn công tử tìm ai, trà trộn vào đâu không việc gì phải báo với Bạch công tử đây. Công tử nếu chỉ là kẻ cầm sĩ hà cớ phải để tâm những chuyện không đâu?
Nghe câu này của Dương Đức, chiếc quạt gấp trước ngực Ngôi Thường chậm dần. Đôi mắt nhỏ kia có chút sốt sắng.
Một lúc sau, y quay sang hạ nhân, hắn liền cúi đầu rồi lùi ra sau, đóng sầm cửa lại. Ngôi Thường giọng lạnh tanh, đôi chân mày y cau chặt.
-Rốt cuộc ngươi là ai?
Dương Đức vẫn điềm nhiên như không, y vẫn luôn như vậy, vẫn dùng bình thản mà áp chế những kẻ nóng nảy.
-Ta là ai quan trọng đến thế sao?
-Ngươi trà trộn vào Nam An Đại Mỹ có ý đồ gì?
-Nếu Bạch công tử không có ý đồ xấu, việc gì phải tỏ ra như thế?
Dương Thắng hỏi, dứt lời liền dùng ánh mắt thù địch đối diện với nam nhân ngoại quốc.
-Trừ phi, công tử ở trong Nam An Đại Mỹ có chuyện không thể bị bại lộ?
Đôi chân mày Ngôi Thường cau chặt, đối diện ánh mắt sáng hoắt của Dương Thắng, giọng điệu chất vấn đanh theo của y.
-Ta không cần phải nói với ngươi.
Giữa lúc không khí đang căng thẳng, Tú Anh xuất hiện liền xua tan đi ánh nhìn sát khí của hai bên. Ngôi Thường liền đứng dậy, đi nhanh về phía nàng.
-Anh Thư, nàng không sao chứ?
Tú Anh lắc đầu khẽ, nàng xua tay, cố giữ khoảng cách với Ngôi Thường.
-Tôi không sao cả. Cảm ơn anh đã đến thăm.
-Mấy hôm nay ta đều phải ở phủ xử lí vài việc, chưa kịp đến thăm nàng, là ta không tốt.
Dương Đức đặt chén trà xuống bàn. Âm thanh làm Tú Anh như con mèo nhỏ nhấc váy đi lại chỗ bên tay phải y ngồi xuống.
-À, chúng ta ngồi xuống đã, đứng lâu, tôi hơi mệt chút.
Ngôi Thường nhìn nàng về cạnh Dương Đức, thoáng chút đau lòng.
-Lúc nãy mọi người đang bàn chuyện gì thế?
Dương Thắng hất cằm về phía người cận vệ của Ngôi Thường.
-Đang đoán xem, vị đây có phải người nươc Tống hay không?
Ngôi Thường và tên cận vệ kia đều lập tức cau chặt chân mày. Dương Thắng liếc mắt, còn thấy tên đó tay chuẩn bị đưa về gươm đang vắt bên hông.
Dương Đức lại tỏ ra điềm nhiên như thể đã rõ. Y chỉ lẳng lặng quan sát biểu cảm đan xen của Ngôi Thường.
-Ngươi đoán già đoán non để làm gì?
-Ta chỉ đang nói, ngươi nói tiếng Đại Việt giỏi như thế, biết đâu là người Đại Việt?
-Hàm hồ!
Dương Thắng bật cười. Y đi đến chỗ tên cận vệ, tiến gần hắn như vậy, lỡ hắn có động thủ gì thì sao? Tú Anh vội lo lắng, nàng đi lại chỗ y.
-Được rồi Dương Thắng, tôi tin Ngôi Thường sẽ không có việc gì phải giấu chúng ta.
Có lẽ Ngôi Thường thừa biết Tú Anh nói câu đó để y rơi vào cái bẫy của nàng, nhưng y vẫn nguyện rơi vào cái bẫy của nàng, xen chút đau lòng.
-Được rồi, ta tin Bạch công tử đây có điều khó giải bày. Ta cũng chỉ là một kẻ tha hương đất Tống, việc gì phải gay gắt với nhau như vậy.
Đến lượt Ngôi Thường khinh khỉnh cười. Lần đầu nàng thấy y tỏ ra cao ngạo lãnh huyết như vậy. Tú Anh liền cười.
-Được rồi, chúng ta đều tầm tầm tuổi nhau, việc gì phải nói chuyện xa cách như vậy. Chúng ta đều kết giao bằng hữu, có được không?
Ngôi Thường nhìn nàng, nén ánh mắt hoài nghi mà nhìn nàng. Tú Anh liền cười, nàng lắc đầu.
-Thật ra anh với Dương Đức rất giống nhau đấy, đều khó kết bạn.
Dương Đức liếc nàng một cái rồi y đằng hắng. Nàng chẳng để tâm, liền nói tiếp
-Ở ngọn núi phía nam tôi nghe nói có một rừng hoa rất đẹp, chúng ta cùng đến đó đi.
Thị vệ đi cùng Ngôi Thường thận trọng nhìn y, nhưng y chẳng để tâm, chỉ gật đầu với nàng.
-Được, ta đi với nàng.
Dương Đức đứng dậy, y chấp tay sau lưng hất cằm nói.
-Vết thương trên lưng vẫn còn chưa khỏi, đi đâu mà đi.
Nàng mím môi quay sang cầu viện Dương Thắng. Y xoa gáy rồi len lén nhìn lên chỗ anh trai.
-Dù sao hôm nay ta cũng không có gì để làm, ta cùng đi.
Dương Đức nheo mắt trông ra em trai. Y thở hắt, đứng dậy đi ra phía sau.
***
Đoàn xe ngựa rời trấn nhỏ, hướng về ngọn đồi nhỏ ngay bên dưới một ngọn núi. Tú Anh nhấc màn che ngước nhìn không gian rộng mở, bầu trời hôm nay thật xanh.
-Nàng muốn chúng ta đi với hắn để tiện bề điều tra, hay thực sự là muốn đi với hắn?
Tú Anh đảo mắt, nàng hạ màn che, quay sang y cao lãnh ngồi giữa xe, y phục tươm tất, mũ mão uy nghi.
-Anh ghen à?
Y suýt nấc, trừng mắt với nàng.
-Ta? Ghen ư?
Tú Anh ghé sát y, cười khẽ.
-Hôm trước họ vẫn tưởng chúng ta là anh em, em có nên diễn tiếp vở kịch này không?
Y nhìn nàng đầy bực dọc, đằng hắng rồi quay đi.
-Có lẽ vẫn phải tiếp tục.
-Chúng ta sắp tới có kế hoạch gì chứ?
Lúc này, Dương Đức mới cẩn trọng dùng quạt vén màn cửa nhìn ra phía trước, hạ giọng.
-Dương Thắng đã cho người điều tra ở Nam An Đại Mỹ, chúng ta ở bên này, cố gắng kết thân với Ngôi Thường này, tìm sơ hở và nắm được thân phận của hắn. Trên tay của tên cận vệ đi theo hắn có một hình xăm, nghi là ấn kí của vệ binh Tây Hạ.
Nàng bó gối nhìn xuống sàn xe, có lẽ nàng sợ phải kéo Ngôi Thường vào một cuộc chiến.
-Có hai trường hợp, một, hắn thực là người Tây Hạ, trà trộn vào đây có ý đồ như Tào vương lo sợ. Hai, hắn chỉ là người Nam Tống cấu kết với Tây Hạ mà thôi.
-Lỡ như, chúng ta gây rắc rối cho Ngôi Thường thì sao?
Y quay sang, đưa tay xoa mái tóc nàng chất cao, giữ trên chiếc gáy nàng trắng nõn,
-Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Nếu không điều tra rõ, Tào vương nhất định không để chúng ta thực hiện được mục đích lần đi sứ này.
Tú Anh thở dài, nàng vịn trên đầu gối y, tựa vào lòng Dương Đức.
-Lỡ như Ngôi Thường không phải người Tây Hạ, Tào vương trở mặt thì sao?
Dương Đức âu yếm nhìn nàng, lắc đầu.
-Thế thì xem như chúng ta có thêm một người bằng hữu.
Xe ngựa dừng hẳn, nghe tiếng bước chân đến, Tú Anh liền đẩy y ra. Dương Đức trừng mắt nìn nàng. Ngôi Thường từ ngoài nói vọng vào.
-Tú Anh, đã đến rồi. Trời rất đẹp, nàng có ra xem không.
Nàng ồ, rồi quay sang nhìn Dương Đức đang bực dọc xốc lại vạt áo.
-Chính anh nói phải giấu đấy nhé, chúng ta còn chuyện lớn, chưa công khai được.
Nàng trêu rồi rời khỏi cỗ xe ngập mùi sát khí.
Dương Thắng nhảy khỏi ngựa, đưa mắt nhìn Ngôi Thường đang đứng cạnh, toan đưa tay đỡ Tú Anh xuống. Y đi lại.
-Anh Thư, bám lấy ta.
Tú Anh ngượng ngùng nhìn hai nam nhân đang đưa tay về phía mình. Bất ngờ, một bàn tay kéo nàng vào trong xe. Dương Đức kéo phăng màn xe bước ra, dạt hai tên nam nhân đang đứng lùi lại.
-Đứng ở đây cả làm gì?
Dương Thắng xoa gáy, liếc nhìn sang Ngôi Thường cũng đang câm như hến. Vương tử nhảy phịch xuống xe, quay ra sau lưng ôm ngang người Tú Anh đem nàng xuống đất trong con mắt ngỡ ngàng của cả hai nam nhân.
Tú Anh ngại ngùng nhìn bầu không khí căng thẳng, nàng chỉ tay về phía xa mà lảng đi.
-Đi...đi thôi nhỉ, nắng lên thì leo lên nhọc lắm.
Ngôi Thường vui vẻ tiến về phía nàng, cùng nàng sóng bước đi. Còn lại yên tĩnh, Dương Thắng mới quay sang anh trai.
-Anh để hắn tiếp cận Anh Thư như vậy à?
-Hắn vẫn tưởng ba chúng ta là anh em. Nàng đang muốn giấu chuyện đó để dễ bề làm thân với hắn.
Dương Đức dời gót đi, Dương Thắng vẫn còn lấn cấn trong tâm, y đi theo, nhưng cứ dán mắt lên tấm lưng nàng phía trước.
-Vậy, giữa anh và nàng, hai người...đang ở bên nhau sao?
Y chỉ nhận được một tiếng ừ rất khẽ. Giống như, anh trai y vừa muốn khẳng định mối quan hệ với nàng, cũng vừa không muốn y đau lòng.
-Nhanh thật đấy, đi mới có mấy tháng, hai người đã diễn biến được tới mức này rồi.
-Dương Thắng, chuyện này không đơn giản. Em biết thân phận của chúng ta khác biệt, nàng đang che giấu thân phận nữ nhi càng cần thẩn trọng hơn.
Dương Thắng chỉ có thể gật đầu, chỉ có thể lặng đi. Quyền lực hay thân phận của y đều không thể giúp nàng, không thể che chở cho bí mật của nàng. Bước chân Dương Thắng chậm dần, lùi lại phía sau. Chỉ có Dương Đức mới có quyền lực đó, quyền lực bảo vệ nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...