Hai Lần Tuyết Phủ Thăng Long

Mười lăm năm trước.

Dường như, là gió đông ùa về Thăng Long rồi. Hoàng đế vẫn đứng chắp tay sau lưng, người bật một tràng ho. Mấy năm qua, hoàng đế già đi rất nhanh, tóc dường như sau một đêm đã bạc quá nửa. Hoàng đế hay nói đùa với nội thị, không gặp Chính cung hoàng hậu một ngày, tóc người lại bạc đi một phần. Vậy mà, đến lúc tóc vua bạc trắng cả, nàng vẫn không quay về.

Từ phía sau, tiếng bước chân truyền đến, hoàng đế quay đầu, đã bắt gặp Dương thị phu nhân trẻ tuổi vừa nhập cung không lâu. Dương phu nhân vừa mới hạ sinh cho người một cặp song sinh, giống như Chiêu Vy hoàng hậu năm xưa sinh một cặp công chúa. Hai nàng công chúa nhỏ của người cũng sớm từ biệt người, theo gót Phật xuất gia tu hành.

-Bệ hạ, xin người giữ gìn long thể.

Nàng thấy vua không nói gì, buồn bã nhìn về phía ánh mắt nhà vua, đã thấy cổng cung Thượng Dương đóng chặt vô thanh. Ngay cả một tia sự sống cũng không hề có.

-Bệ hạ, thứ cho thần thiếp hỏi một câu hồ đồ.

Nàng chỉ thấy bóng vua khẽ gật.

-Nếu người đã thương nhớ chị họ của thiếp như vậy, tại sao không đến gặp chị ấy? Tại sao không tha tội cho chị ấy, để chị ấy rời khỏi lãnh cung của mình?

Nàng phía sau lưng vua, đâu thấy long châu đã rơi. Vua đã có tuổi, chỉ giữ nguyên dáng người không hề dao động.

-Có nhiều người, trẫm càng muốn giữ, họ sẽ càng muốn đi. Cho nên, trẫm không gặp nàng ấy, chính là để nàng ấy vẫn sẽ ở đó, nơi mà trẫm có thể nhìn thấy.

Dương phu nhân trẻ tuổi nào biết, Dương hậu vốn đã không còn trong Thượng Dương cung, nàng đang sống một đời an yên nơi ngọn đồi mạt ly tốt tươi. Cuộc sống tự do tự tại mà nàng vẫn luôn mong muốn, ở bên cạnh một người nàng cả đời nhớ thương. Nhưng hoàng đế chỉ có thể ngắm nhìn Thượng Dương cung để nhớ về nàng, vì chiếc trâm phượng hoàng, vật duy nhất chứng kiến chuyện giữa hai người, đã sớm chìm sâu trong lòng sông Cái.

-Bệ hạ, người cứ thử đến gặp chị ấy. Biết đâu, chị ấy cũng rất nhớ người.

Lúc này, vua mới bật cười lạnh.

Nhớ ư?

-Trẫm sợ...

Vua thở dài, câu nói kéo dài trong nước mắt đã lăn.

-Rất sợ...


Nữ nhân ngắm nhìn bờ vai thêu rồng cuộn cố không run rẩy kia. Đau lòng không thôi.

-Sợ nàng ấy sẽ không nhớ đến trẫm. Sợ nàng ấy đang sống rất an nhiên. Sợ nàng ấy vốn dĩ không hề lưu luyến bất kì điều gì trong mấy chục năm qua.

Vua chống tay lên thành cầu gỗ, chống đỡ cả cơ thể nặng nhọc, đau lòng.

-Trẫm sợ, sẽ hối hận đã để cho nàng rời khỏi trẫm.

Nữ nhân ngô nghê không hiểu. Trong chuyện tình cảm, làm gì có kẻ thắng người thua, chỉ có kẻ đau lòng hơn, kẻ thảnh thơi hơn mà thôi.

Thượng Dương hoàng hậu lựa chọn ra đi, để lại hoàng đế ở lại cùng hàng chục năm kỉ niệm ở Cấm cung này. Hoàng đế ở hồ Thượng Dương này, nhớ nhung nàng đã từng ở bên y. Còn Hoàng hậu nhắc đến bốn bức tường son này, chỉ thấy bi ai, bế tắc.

Dương Hồng Nguyên trẻ tuổi, chẳng hiểu quá nhiều về tình ái nam nữ, chỉ biết, đời này trái tim quân vương đã vĩnh viễn bị khóa chặt, không cách nào thay thế Thượng Dương hoàng hậu.

***

Đôi mắt của Dương phu nhân đã nhòe đi. Bà vẫn mỉm cười.

-Ta vẫn nhớ lần đầu ta gặp được Thượng Dương hoàng hậu, là cái ngày Tiên đế băng hà. Người vận phượng bào, trông rất nặng, phượng quan, trông cũng rất nặng, bước qua điện Càn Nguyên, dung nhan dẫu đã tứ tuần, lại khuynh quốc khuynh thành. Ta chưa từng gặp người trước đó, chỉ thấy, người rất ung dung, thanh thản. Ta nghĩ, hóa ra, đây là nữ nhân mà Tiên hoàng bệ hạ nặng lòng.

Lê Văn Thịnh và Dương Đức đều nhíu chặt hàng chân mày. Dương Đức siết lòng bàn tay, rất chặt.

-Ta hỏi, năm đó, bà đã ở đâu?

Trạng nguyên đại nhân đã mất hết bình tĩnh, đối với nữ nhân điềm nhiên trước mặt, y không hề quan tâm mối tình si luyến của bà với hoàng đế thế nào, chỉ muốn biết chuyện năm đó với Thượng Dương hoàng hậu mà thôi!

-Năm đó, chị họ ta ban cho bảy mươi hai cung nhân mỗi người chén thuốc độc, rồi hạ lệnh đưa họ ra khỏi cung, đưa cả ta cùng theo. Lúc đi rồi, ta mới biết, thuốc đó vốn dĩ không giết nỗi người, chỉ là làm họ tưởng như đã tắt thở mà tránh khỏi họa sát thân. Dương gia gán tội mưu phản, Dương Tham tri bị triều đình định tội, cả nhà trên dưới gặp họa sát thân. Ta liền theo chỉ dẫn của hoàng hậu, xuông đường đi lên phương Bắc, cuối cùng lưu lại Vĩnh Bình này.

Tất thảy đều bàng hoàng.

Thượng Dương hoàng hậu đã hi sinh bản thân mình để cứu bảy mươi hai cung nhân đó.


-Hoàng hậu đã nói với ta, chuyện này, nhất định không được nói ra. Trên đời này, những cung nhân đó xem như đã chết, Dương phu nhân cũng đã không còn, Trường Nghĩa, cũng không còn.

Đó là sự trả thù muộn màng mà bà muốn Nguyên phi nhận lấy. Phải, nữ nhân này, thật sự rất lạnh lùng. Tú Anh vừa đau thương cho Thượng Dương hoàng hậu, vừa thương cho Dương phu nhân.

-Đủ rồi, Lê đại nhân, chúng ta tạm thời đừng nói chuyện này nữa. Chuyện đại nhân muốn điều tra về họ Dương tạo phản mười mấy năm trước, một cung phi như Dương phu nhân sẽ không thể cho đại nhân câu trả lời đâu.

Lê Văn Thịnh cúi gằm mặt. Thì ra, Dương Đức đã biết chuyện y điều tra.

-Đại nhân về trước đi, ở đây có ta và Dương Thắng được rồi. Chuyện đó, ta cũng sẽ điều tra tiếp.

Y hướng mắt về phía vị thị lang bộ Binh, chỉ thấy đôi mắt y ngập trong ngổn ngang, bế tắc. Nguyễn Bồi đi đến, khuyên nhủ y mấy lời rồi cả hai lẳng lặng rời đi.

Chuyện này, càng ngày càng trở nên phức tạp rồi.

Tú Anh bần thần.

Đầu tiên là Thượng Dương hoàng hậu bị bức tuẫn táng theo Tiên đế, nhà họ Dương cùng lúc bị gán tội mưu phản, gặp họa diệt môn. Dương phu nhân may mắn đưa theo cung nhân của hoàng hậu và con trai của mình đi về phương Bắc. Vậy, bà ấy ở phương Bắc làm nữ hầu đi theo nuôi Ngôi Thường sao?

Dương Thắng thất thểu đi lại chỗ Dương Đức ngồi, rót một chén trà mà uống cho thấm giọng.

-Dương Thắng, đừng cứng đầu nữa. Bà ấy là mẹ ruột của em, thực sự là mẹ ruột của em. Khó khăn lắm mới trùng phùng, đừng làm mất thời gian đoàn tụ.

Dương phu nhân biết y chưa sẵn sàng. Điều này đột ngột xảy đến, nếu là bà, bà cũng không thể chống đỡ nỗi. Dương Thắng bị tách khỏi bà lúc còn đỏ hỏn trong tay, giờ y không biết bà có tồn tại, cũng là lẽ dễ hiểu mà thôi.

-Hôm khác, ta lại đến tìm con, Thắng.

Bà đi qua y. Dương Đức cầm tay nải đựng thánh chỉ, đi đến cửa tiễn bà. Lúc này, bà mới nhìn cặp mắt của y, giống với Tiên đế bà nhớ mong như đúc.

-Nếu vậy, công tử chẳng lẽ lại là...


Dương Thắng lập tức nói.

-Đây là Minh Nhân vương gia, nhị vương gia của Tiên đế.

Dương Đức cắn răng, y cúi đầu chào bà rồi quay lưng đi vào, đã bắt gặp cái nhìn sững sờ của Tú Anh. Nàng nghi ngờ tới nghi ngờ lui, hóa ra y lại là vương tử










Bóng người khuất hẳn, Dương Thắng mới thả lỏng, y buồn phiền lấy chum rượu trên bàn đổ ra chén rồi uống cạn.

Dương Đức nhìn sang Tú Anh, ngước mắt ra hiệu cho nàng vào trong trước. Y có lẽ có điều muốn nói cùng Dương Thắng.

Thấy anh trai cũng ngồi xuống, Dương Thắng cũng rót thêm một chén rượu cho y.

-Giờ thì, em cũng có mẹ rồi.

Dương Đức đưa chén lên môi uống cạn. Y gật gù.

-Ta đã nói rồi, ai mà chẳng có mẹ, chỉ là người mẹ đó ở đâu, ở bên cạnh, hay là ở trong trí tưởng tượng, trong nỗi nhớ của em mà thôi.

Thiếu niên chống tay che mặt, Dương Đức chỉ thấy nước mắt em trai y rơi. Đến lượt y rót đầy chén rượu.

-Em vẫn luôn biết mà, có đúng không?

Y biết, em trai y không phải ngô nghê tin mọi điều thêu dệt về mẫu thân của mình. Hắn sớm đã chạy đông chạy tây, điều tra về thân mẫu của mình.

Dương Thắng run lên cười. Y lắc đầu.

-Lúc ban đầu, em đã từng tìm kiếm. Nhưng khi em biết, mẫu thân em thực là một người họ Dương, một tội đồ họ Dương. Em đã biết, cả đời này em chẳng thể gặp lại bà nữa.


-Em, có hận mẫu hậu không?

Dương Thắng chậm rãi ngẩng mặt nhìn y.

-Là mẫu hậu của anh, không phải mẫu hậu của em.

-Nói vậy, ta cũng không phải anh trai của em luôn sao?

Thiếu niên đau lòng biết mấy, lệ tuôn ngắn dài trên gương mặt vẫn còn trẻ.

-Bà ta chia cắt mẫu tử em, chia cắt em và đứa trai cùng một bào thai với em, anh nghĩ xem, em có nên gọi bà ta một tiếng mẫu hậu không?

Dương Đức nốc một ngụm rượu, y gật gù.

-Đừng hận bà ấy, bà ấy cũng rất thương em.

-Thương em?

Y bật ra câu cười khinh khỉnh.

-Hết lần này đến lần khác, cho thích khách ám hại, chặn đường. Anh có thể kể cho em nghe những điều bà ấy làm chứng tỏ bà ấy thương em được không? Chẳng qua, lúc đó vì tranh sủng mà cướp lấy em, để bà ta nắm trong tay ba hoàng tử của Đại Việt.

Điều nay, Dương Đức không thể bênh vực. Y thở dài, lại rót thêm rượu.

-Đừng lo, Lê Văn Thịnh muốn tra, ta đều để cho hắn tra. Chuyện họ Dương năm đó, sớm sẽ cho em một lời giải thích.

-Em không cần biết về chuyện họ Dương năm đó.

-Trong người em, vẫn chảy huyết thống nhà họ Dương. Mẹ của em tha phương cực khổ, cũng là vì chuyện nhà họ Dương. Mẫu hậu của chúng ta không thoát khỏi liên đới. Đừng lo, ta nhất định sẽ truy rõ ngọn ngành.

Đứa em trai ương ngạnh này của y chỉ nhếch bạc môi, uống cạn chén rượu rồi ném xuống đất, chén gốm vỡ tan tành. Đoạn y quay đầu, chấp niệm trong lòng giày xéo mà dằn từng chữ một.

-Dù anh có tra ra đi chăng nữa, thì anh có thể làm gì? Lật tẩy mẫu hậu của anh ư? Trả lại mạng sống cho họ Dương ư? Dương Đức, anh căn bản không thể làm gì.

Nói dứt lời, y vùng người rời khỏi.

Đêm yên tĩnh não nề, chỉ nghe thấy tiếng Dương Đức thở dài. Y trăm mối tơ vò trong lòng, một lời khó nói hết với Dương Thắng. Tiếp chén rượu, y uống đến cạn vò rượu, ngẩng đầu nhìn trăng trên cao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận