Hai Lần Tuyết Phủ Thăng Long

Nửa đêm, cả ba vẫn còn ngồi trong phòng trọ, chong đèn ngồi nhìn bản đồ khu phố tấp nập. Nơi này là nơi giao thương giữa Đại Việt và Đại Tống. Dẫu hai nước có hiềm khích, nhưng giao thương thì vẫn phải diễn ra. Dạo gần đây từ khi mở ra Nam An Đại Mỹ, càng có nhiều người Đại Việt lui đến, thành gia lập ấp ở đây.

-Em có chắc muốn trà trộn vào đó? Sự việc không đơn giản.

Lê Văn Thịnh không nhìn nàng, chỉ nói. Nàng khó xử nhìn sang Dương Đức cũng đang uống trà, mắt không nhìn nàng.

-Dĩ nhiên rồi, em cũng muốn góp sức giúp mọi người.

Y không trả lời, chỉ nhìn Dương Đức.

-Nếu vậy, Anh Thư, giao cho đại nhân vậy.

Dương Đức lúc này mới nhếch mày nhìn y, nhìn vị trạng nguyên tài ba lẫy lừng.

-Đại nhân lo nghĩ nhiều rồi, chúng ta đều đang vì đại nghĩa mà làm việc, ắt sẽ tự bảo toàn. Ta là nam nhi, dĩ nhiên sẽ bảo vệ trực giảng.

Lê Văn Thịnh dường như vẫn không bớt chút lo lắng nào, bàn tay gõ gõ trên tấm bản đồ.

-Được rồi, em cũng không phải trẻ con, cũng biết lo cho bản thân mình. Em và Võ đại nhân cũng chỉ xin vào làm gia nô, nhưng thân phận nữ nhi sẽ giúp em làm thân với những nữ nhân ở đó hơn.

Dương Đức cũng hạ chén trà xuống, nhìn nàng.

-Lê đại nhân lo cũng đúng, dầu sao nơi đó cũng là nơi ca kĩ, trực giảng ở đó, phải giữ tâm trí minh bạch.

Hai nam nhân nhìn nhau, nàng ngồi ở giữa không biết nói gì. Đối với Lê Văn Thịnh, Công Anh Thư giống như em gái mà quan tâm bảo bọc, nhưng có lẽ Dương Đức không cho là như vậy.

Nguyễn Bồi mới từ ngoài trở về, tiếng mở cửa khẽ như muỗi bay qua. Ba người sốt sắng nhìn y đi lại, cởi mạng che mặt đen.

Tú Anh rót chén trà cho y.

-Lê Đại nhân, Võ Đại nhân, nơi đó dầu chỉ là một tửu điếm nhân gian, nhưng lại được bài trí canh phòng không khác gì cấm cung. Từ số phiên canh, số người gác trong một phiên, đến bài trí lầu gác trùng trùng điệp điệp, ẩn sau lớp lầu son, quả thật không tầm thường.

Tú Anh hơi sửng sốt, có chuyện như vậy sao? Nàng đang vướng phải chuyện gì thế này?

-Có ước chừng được bao nhiêu kẻ canh gác không?

-Nếu ước tính theo phiên canh, chừng hơn trăm. Nhưng theo quy mô, nơi ở, tôi không nghĩ đến trăm tên. Không chừng, bọn chúng lúc đổi ca, giả vờ khoác thêm y phục khác, xáo trộn đội hình, muốn qua mắt những kẻ thăm dò như chúng ta.

-Bọn chúng có chiêu thức như vậy, ắt không tầm thường.

Dương Đức lắc lắc đầu, y đang lo, không biết người này với cung phi của Đại Việt hoàng đế mà người dân ở đây truyền miệng có đúng hay không.

-Lỡ như, bọn họ thực là cung tần của bệ hạ?

Tú Anh ngờ nghệch hỏi, nàng không tin, có kẻ mô phỏng được phiên canh của Cấm cung, lại cao tay giở trò che mắt.

Dương Đức hơi nhìn nàng. Lê Văn Thịnh càng nghiêm nghị.

-Chỉ biết có vị cung phi họ Dương dắt theo nhiều người đến đây lập tửu lầu, nhưng không biết là cung phi của ai? Chẳng lẽ là của đương kim thánh thượng?

Nghe Nguyễn Bồi hỏi vậy, Tú Anh hơi thắc mắc.

-Thánh thượng năm nay mới trưởng thành, cung phi đã lưu lạc đất Tống rồi sao?


Lê Văn Thịnh buông tiếng thở dài.

-Có điều các vị không biết, nhưng Tôn nhân phủ từ hơn chục năm trước đã ra sắc lệnh, từ đây không tuyển nữ nhân họ Dương vào hậu cung nữa. Người này, chỉ có thể là cung phi của Tiên đế.

Dương Đức siết chặt bàn tay, y nhớ ra, nhưng không dám nói. Lê Văn Thịnh lời nói có chút nhỏ lại.

-Nếu là cung phi của Tiên đế, chỉ có ba người họ Dương, Thượng Dương hoàng hậu, Hồng Linh hoàng hậu và Dương thị phu nhân, không có phong hiệu.

Thượng Dương hoàng hậu là người đã bị bức tử cùng các cung nữ, người này nàng biết. Bà không thể là người có mặt ở Vĩnh Bình này được.

-Hồng Linh hoàng hậu sớm bị thương hàn, không có con, cuối cùng cũng băng thệ sớm. Còn Dương thị phu nhân đó nhập cung lúc bệ hạ đã tứ tuần, tuổi hiện giờ, chắc là trạc tuổi Thái hậu.

-Chẳng lẽ là người đó ư?

-Cũng có thể, hoặc chỉ là mạo danh tạo thanh thế. Hậu cung của hoàng đế khi Tiên hoàng băng, không phải thích đi đâu là đi như thế. Nhưng năm đó họ Dương gặp nạn, gia quyến lưu lạc, cũng rất có thể bà đã trốn được sang Tống.

Dương Đức nén tiếng thở dài, nhìn sang Tú Anh đang hiếu kì. Y lên tiếng.

-Nếu là cung phi, càng phải tìm hiểu nguyên nhân, rốt cuộc đang che giấu điều gì.
















Trưa nắng lên cao, Tú Anh đã khoác lên bộ váy áo sờn cũ của người Đại Việt mà nàng mua được từ một hộ gia đình. Dương Đức càng được nàng hóa trang thê thảm hơn, trông không khác gì mới đi đánh nhau về.

Nàng dìu y đi, y cố tình ghì xuống nàng.

-Anh nặng quá đấy, diễn thôi, đứng lên chút đi.

-Nàng nói diễn cho hay mà. Ta đang vận hết nội công diễn cùng nàng.

-Anh trả thù em đấy à?

Y vẫn trưng ra nét mặt đau khổ, tay ôm ngực, ghé vào tai nàng.

-Ai bảo nàng hóa trang cho ta trông không khác gì ăn mày thế hả.

Hai người tiến đến một tú bà đứng ngoài cửa, bà ta đưa chiếc quạt lên che, ánh mắt cố tình xua đuổi.


-Mau đi đi, đi đi! Bọn đầu đường xó chợ!

-Cô cô, chúng tôi lặn lội đường xa đến đây, nghe bảo là nơi có thể dung thân cho người Đại Việt, nên mới lui đến.

Nghe nàng nói tiếng nước Nam, ánh mắt bà ta liền có chuyển biến.

-Các ngươi từ đâu đến?

-Anh em chúng tôi từ Quảng Nguyên, ngày xưa nhà ở Cổ Pháp, mấy lần biến loạn nên nhà tan cửa nát, mới lưu lạc đến đây. Mong cô cô cưu mang.

-Ta cưu mang, các ngươi nghĩ chỗ này là nơi tị nạn ư?

Dương Đức cố cất giọng khản đặc, tựa trên Tú Anh.

-Xin cho phép chúng tôi ở lại, việc nặng nhọc đến đâu, chúng tôi cũng sẽ làm.

Bà ta đi đến nhìn nàng rồi nhìn Dương Đức một hồi, đưa tay chỉ ra phía con đường bọn qua hậu viện.

-Đi đi, đi theo hướng đó, gặp một người tên là Lỗ nương, bà ta sẽ an bài cho các ngươi.

-Cảm ơn, cảm ơn cô cô.







Tiến về phía hậu viện, nàng nhìn lên Dương Đức, rồi gõ cửa. Một lúc sau, có một cô bé tầm mười tuổi đi ra, nghe nàng hỏi Lỗ nương liền dẫn hai người vào.

Đi đến sân, Tú Anh trông lên đã thấy một nữ nhân trạc bốn mươi tuổi, vận Đại Việt tiện phục bước từ gian chánh phòng ra, phong thái từ tốn, nét mặt hiền lành. Bà đang ôm một khay thuốc phơi, nhìn thấy hai người lấm lem, liền đặt khay thuốc lên giá, nhấc váy tiến đến.

Dương Đức cố đứng thẳng dậy, ôm ngực cúi đầu chào bà.

-Hai vị đây, trông y phục như vậy, là người nước Nam sao?

Y cúi mặt gật đầu. Nàng liền thuận theo, gương mặt ánh lên nét chất phác.

-Vâng, chúng tôi lưu lạc từ Quảng Nguyên lên đây, nghe nơi này nhiều người Đại Việt, nên muốn đi theo. Anh em chúng tôi không còn tiền bạc, chỉ còn sức mọn, xin làm nô bọc ở đây.

Thấy nét mặt bà vẫn không giãn ra, Dương Đức liền chêm lời.

-Chúng tôi vốn là gia đình làm ăn nhỏ lẻ, vì phạm trọng tội mà ly tán. Đêm đó bão to, chúng tôi định đi thuyền về, lại bị lật thuyền, phiêu bạt không có đường về. Quảng Nguyên binh biến nhiều năm, dọc đường lại gặp thổ phỉ, sơn tặc, giặc cỏ, nên nay chỉ có cách đi về phía đất Tống tìm nơi an cư.

Bà lắc đầu, nét mặt thoáng thương tâm nhìn hai người thân rách rưới.

Bất chợt, có một nam nhân từ cửa hùng hổ tiến vào. Y có đôi mắt sắc, gương mặt sáng sủa, góc cạnh. Mà dường như, nàng thấy y có nét giống Dương Thắng. Y hiên ngang hất cằm về phía Dương Đức, nét mặt hoài nghi.

-Lỗ nương sao có thể dễ dàng tin chúng như vậy. Lỡ như bọn chúng có mưu đồ gì khác?


Tú Anh thấy Dương Đức có vẻ đang gượng gạo, nàng liền đưa tay chấm nước mắt.

-Oan ức quá, chúng tôi chỉ nghĩ nơi này buôn bán làm ăn, vào xin một chân chạy việc, nào có nghĩ gì đâu mà mưu đồ?

Hắn đi lại, nhìn Tú Anh, hắn kề sát nàng. Dương Đức siết chặt bàn tay nhìn hắn.

-Khóc thật.

Hắn quẹt tay qua mắt nàng, chấm nước mắt nàng. Tú Anh trưng ra vẻ khổ sở nhìn hắn. May là nàng khóc thật.

Rồi, hắn hướng về phía Dương Đức, dù y có đang đứng cúi người, hắn vẫn biết Dương Đức cao ráo, cường tráng vô cùng. Y tung một cú đấm vào bụng y, Dương Đức không đỡ. Y ngã ầm về phía sau, ôm ngực. Tú Anh thất kinh nhào xuống chỗ y.

-Trường Nghĩa! Con làm gì vậy?

Lỗ nương vội lên tiếng, muốn ngăn chàng trai trẻ.

-Ngươi nói ngươi gặp thổ phỉ, gặp sơn tặc, để ta xem trên người ngươi có vết thương không?

Hắn sấn tới, đẩy Tú Anh ra rồi vạch hai vạt áo Dương Đức. Trước ngực y hiện ra mấy lớp băng, vết thương cũ bị động đến đã túa máu. Tú Anh nghiến răng đẩy hắn ra, nàng nén nước mắt kéo lại vạt áo của y. Dương Đức nhăn mặt ôm ngực, lại cố dịu dàng nhìn Tú Anh, lắc đầu.

-Thấy cũng đã thấy rồi, anh đã vừa lòng chưa?

-Đủ rồi, Trường Nghĩa!

Bà đi lại, vội buông lời dạy dỗ y. Đoạn nhìn hai người dìu nhau đứng dậy, liền thay y xin lỗi.

Dương Đức chỉ cười hiền, cho qua. 

Bà phân phó cho hai người gian phòng nhỏ bên cạnh kho củi. Vì nhiều người đến đây, phòng ốc của hạ nhân cũng không nhiều. Tú Anh đỡ Dương Đức ngồi xuống bàn con thấp chùn, có mấy chiếc ghế nứa xiêu vẹo.

-Anh ngồi xuống đây đã, em đi dọn chỗ nằm cho anh.

-Ta không sao.

Tú Anh giận nhìn đôi môi y cười. Còn bảo là không sao, máu đã thấm ra tận áo ngoài.

Nàng đứng dậy, ôm đống chăn đệm mới được Lỗ nương đưa cho, đi đến trải trên chiếc giường nứa chỉ cách mặt đất có mấy gang tay.

-Được rồi, anh lại nằm đi, uống ngụm nước.

Y phì cười, nhìn nàng lo trước lo sau. Tựa lên đám gối chất cao rồi, Dương Đức đưa tay, nén đau xoa đầu nàng.

-Có nàng chăm như vậy, ta không sợ những ngày tháng sau này cực khổ.

Tên nam nhân phong kiến này...Nàng cười, rót chén nước cho y.

-Nghỉ ngơi chốc thôi, còn phải làm nhiệm vụ.

Y giữ lấy bàn tay nàng, kéo nàng kề sát gần mình rồi ôm lấy nàng.

-Nhớ đừng chạy lung tung, nhất định không được ở quá xa ta. Nơi này tửu điếm, là chốn làng chơi, nữ nhân ở đây không thể học theo, nam nhân ở đây không thể đến gần.

Tú Anh cười khẽ, nàng đưa tay chạm lên hàng lông mày của nam nhân, chạm lên làn da chẳng tì vết.

-Nhìn anh như vậy mà bọn họ cũng tin là kẻ đầu đường xó chợ, đúng là bị cận thị cả rồi.

Y khó hiểu nhìn nàng chăm chú ngắm nhìn mình, rồi khẽ cúi xuống hôn lên tóc nàng.

-Nhớ lời ta, đừng có đâm đầu vào nguy hiểm. Việc trước sau đều phải báo với ta một tiếng.

-Biết rồi. Nào, uống chút nước ấm đi.


Nàng ngồi thẳng dậy, nâng lấy chén nước đưa cho y. Dương Đức nhờ có vết thương này mà thoát khỏi nghi ngại của người ở đây, đúng là trong họa có phúc.

Nhưng trước mắt, không biết là phúc hay là họa đây.

Nghe tiếng gọi cửa, nàng nhìn Dương Đức rồi đứng dậy đi lại. Phía sau lớp cửa chông chênh là Lỗ nương, bà vẫn còn áy náy chuyện khi nãy, liền đem thuốc đến cho Dương Đức. Nàng dìu bà vào phòng, bà đưa mắt nhìn quanh, rồi lắc đầu.

-Chỗ này tuy rộng rãi nhưng lại cũ nát, các ngươi chịu khổ một thời gian, sắp có người đi rồi, sẽ nhường chỗ cho anh em ngươi.

Nàng cười hiền, xua tay. 

-Chịu cực gì đâu ạ. Chúng tôi bôn ba giang hồ, giờ có mái nhà trú thân, đã là phúc rồi.

Bà gật gù, đưa lọ thuốc bỏ vào tay nàng rồi chỉ về phía Dương Đức. Dương Đức liền cảm tạ bà.

-Nghe các ngươi nói chuyện, ta liền biết là người có học thức, được dạy dỗ đàng hoàng, có lẽ từng là công tử, thiên kim, vậy mà nay lại sa sút nhường này.

Dương Đức ngồi hẳn dậy, ôm ngực. Ánh mắt y hiền lắm.

-Đã là người thì phải có lúc hỉ, nộ, ái, ố. Cảm tạ nương đã cảm thông mà cho anh em chúng tôi một mái nhà.

Bà gật gù, nhìn sang Tú Anh, rồi hạ giọng.

-Các người cũng đã đừng trách thằng nhóc Trường Nghĩa, nó cũng lớn lên loạn lạc, gặp cảnh gia đình ly tán, nên được mẹ nó chiều chuộng, thành ra tính tình mới cao ngạo như vậy.

-Mẹ của cậu ấy, là chủ của nơi này sao?

-Phải, nó chính là thiếu gia ở đây.

Nàng ngước mắt nhìn Dương Đức, y cũng đang lén cau mày.

Loạn lạc, li tán này với loạn họ Dương mà Lê Văn Thịnh nói có phải là một hay không? Nếu là một, chẳng lẽ mẹ của Trường Nghĩa, chính là cung phi họ Dương của Tiên đế. Vậy Trường Nghĩa này, có phải họ Lý hay không? Lý Trường Nghĩa...

-Được rồi, mau nghỉ ngơi đi, chiều nay các ngươi đến chỗ bà chủ một chuyến để gặp mặt.

Nàng dìu bà ra đến cửa, bà liền chững lại.

-Đến gặp bà chủ, đừng để lộ ra cô có dung nhan, có tài trí.

Tú Anh nheo mắt. Bà rời khỏi thềm cửa. Lời này cũng truyền đến tai Dương Đức, y đi lại, đóng cửa rồi ôm lấy hai vai nàng.

-Bà ấy sợ nàng dễ lọt vào tầm ngắm của người ở trên, sẽ tìm cách lừa nàng làm ca kĩ. Tú Anh, nếu nàng lo lắng, lúc này có thể...

-Em không sao, nhưng mà, em có một dự cảm rất kì lạ.

Nhìn đôi mắt nàng ngập trong tính toán, y biết nàng thông minh đã đoán ra chuyện gì.

-Nếu vị này thực là cung phi của Tiên đế bệ hạ, vậy thiếu niên Trường Nghĩa đó, có phải là hoàng tử hay không?

Dương Đức mím môi, y cũng không biết. Nhưng chuyện này hệ trọng, huyết mạch hoàng thất lại thất lạc đến đây.

-Chuyện này ta không vọng ngôn được, nàng cũng đừng đoán già đoán non. Việc của chúng ta là sớm tìm ra cầm sư đó, điều tra thân thế của hắn, mới có thể đòi được đất trở về.

Nàng mím môi nhìn y, rồi cũng gật gật đầu. Y như vậy là do nhắc đến nam nhân khác, y không vui. Hay là do nhắc đến chuyện huyết mạch hoàng thất, y không vui...







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui