Hai Lần Tuyết Phủ Thăng Long

Tào vương cười khẩy, y gật đầu.

-Khẩu khí trượng đại, Sứ thần nói như vậy, rất thông minh.

Nói rồi, y phất tay cho người hầu lui ra bớt. Lê Văn Thịnh hơi cau mày, y dường như nhận ra có điều gì không ổn, quay sang lén đón ánh mắt của Dương Đức, thấy y cũng đang nhìn mình. Dương Đức không để lộ vẻ căng thẳng, nàng chỉ thấy bàn tay y hơi siết lại sau ống tay áo dài.

Vị vương gia ngồi trên thượng vị hơi ngồi thẳng dậy, y giống như đang muốn nói ra, nhưng lại ngập ngừng muốn thôi, đâu đó giày xéo trong đáy mắt. Một lúc, y mới hạ giọng, tà áo bào màu lam dao động.

-Sứ thần muốn đòi đất, ta muốn giải quyết một việc, ta lấy một đổi một, các vị thấy thế nào?

Thành Trạc và các quan khác đều lặng đi, chỉ còn lại Tào vương nói.

Lê Văn Thịnh liếc mắt nhìn một lượt, họ đều né tránh ánh mắt y.

-Tào vương gia nói đùa rồi, sứ thần ta tài mọn sao có thể giúp vương gia phân ưu?

-Nếu ta nói, các ngươi không có sự lựa chọn thì sao?

Dương Đức nhấc mày nhìn vương gia kia, dường như có chút không hài lòng. Vương đang ép Đại Việt sứ thần.

Tào vương vỗ vỗ lên tấm bản đồ trên bàn trà, đưa mắt trải lên Lê Văn Thịnh rồi Dương Đức.

-Ta tin, các ngươi không thể trở về tay không, các ngươi đòi tất cả các động. Ta có thể trao trả ở đây các động đã bị chiếm, gồm 6 huyện, 3 động.

Chỉ có chừng đó, còn hai động Vật Dương, Vật Ác, Tào vương không nhắc đến, đồng nghĩa với việc hắn không muốn trao trả cho ta. Nhưng thế cuộc này, một là mất trắng, hai là có được 6 huyện, 3 động còn lại. Lê Văn Thịnh trầm ngâm. Dương Đức liền trợ giúp.

-Tào vương gia nói như vậy, xem như chưa từng nghe đến thỉnh cầu đối với hai động Vật Dương, Vật Ác?

-Bổn vương gia không phải là không muốn trả cho các ngươi, mà là không thể trả. Hai động đó đã được dâng lên bệ hạ từ lâu, đã đặt quan coi sóc, cấp đất cho quần thần. Bệ hạ không thể trao trả cho các ngươi.

Dương Đức cười lạnh.

-Thiên triều bệ hạ biết rõ đó vẫn là vùng đất Đại Việt dâng sớ xin về đã lâu, nhưng vẫn ban cho các quần thần, đặt quan coi đất? Há chẳng phải muốn nhanh tay đặt nền cai trị lên mảnh đất đó hay chăng?

Lê Văn Thịnh đưa mắt về phía Dương Đức ra hiệu thôi. Y biết Dương Đức nóng lòng, nhưng đối đầu với Tào vương này không phải là cách.

-Võ đại nhân đây đúng là thẳng tính. Thứ cho ta nói một câu, có rất nhiều chuyện ai cũng đều biết, nhưng không ai dám làm gì, đó chính là quyền lực của Thiên triều.

Tú Anh nhếch mắt nhìn y, nhìn Dương Đức. Nàng hiểu được tức giận của Dương Đức. Nhưng Lê Văn Thịnh nói đúng, nhà Tống ỷ mạnh hiếp nước Nam nhỏ, muốn trấn áp bằng lời nói. Giờ ta ở trên đất Tống, chỉ có thể nhịn.

-Vậy, cao kiến của vương gia đây?


Lê Văn Thịnh lấy lại điềm đạm, hạ giọng.

Tào vương lấy nét mặt nghiêm nghị, ngồi hơi hướng về phía đoàn sứ thần.

-Ta muốn, các ngươi đi điều tra một việc.

Cả đoàn sứ thần không ai nói nhau câu nào, chỉ nhìn nhau. Dương Đức cau chặt chân mày, hắn đang muốn giở trò gì đây?

-Các vị đại nhân không cần căng thẳng, chỉ là điều tra vụ việc này, nhất định phải nhờ người Đại Việt.

Lê Văn Thịnh đằng hắng, y đặt tay lên thành ghế, ánh mắt sâu xa, nhưng không nói gì. Dương Đức chỉ nhìn thẳng vào mắt Tào vương, đợi y nói tiếp.

-Bên cạnh trại Vĩnh Bình có một nơi tên là Nam An Đại Mỹ tửu lầu, là nơi lui đến của rất nhiều tài tử, công tôn quý tộc từ kinh thành. Nơi này mỹ nữ đều là người An Nam, cũng có giai nhân từ Tây Hạ. Ta đang nghi ngờ thân thế của một kẻ cầm sư, nhưng nơi này phàm là nam nhân nước Tống đều bị trông chừng nhất cử nhất động, không tiện hành động.

­-Nói như vậy, vương gia nghi ngờ cầm sư đó có quan hệ với Tây Hạ, hay đơn thuần chỉ là thấy hắn khả nghi?

Lê Văn Thịnh muốn hỏi sâu thêm, y chẳng lẽ muốn nhận lời? Dương Đức vẫn ngập trong suy nghĩ, y không muốn nhận lời, nhưng cũng chưa biết cách nào để không nhận lời mà vẫn đòi được đất.

-Bổn vương gia không thể không nghi ngờ hắn cấu kết Tây Hạ, bán đứng mẫu quốc. Những vụ tấn công vào đất Tống gần đây, manh mối đều tập trung về Vĩnh Bình, kể cả tên sơn quân dám làm loạn ở phố hôm trước. Các ngươi nếu có thể điều tra thân thế của hắn, báo lại với ta, ta nhất định sẽ trả lại đất mà các ngươi muốn.

-Đất này là của bệ hạ, vương gia hứa trả, thì sẽ trả được sao?

Lời nói của Dương Đức giống như một đường đao sắc lẹm, chĩa thẳng về phía Tào vương. Triệu Trọng Khác căng thẳng nhìn về phía ánh mắt sục sôi trẻ tuổi, lại mang một tâm thế kiên cường.

-Ta đường đường là Tào vương gia của Tống thiên triều, xét danh vị còn cao hơn cả Giao Chỉ Quận vương* của các ngươi, chẳng lẽ lại không giữ nổi một lời hứa với tên sứ thần như ngươi?

*Giao chỉ quận vương là sắc phong nhà Tống dành cho vua Đại Việt

Dương Đức nghiến răng, nét mặt y cố tỏ ra điềm nhiên, lãnh đạm. Rồi y cười khẩy, nét mày ngạo nghễ.

-Vương gia dĩ nhiên là Tào vương cao cao tại thượng, nhưng xét cho cùng, vẫn không có quyền ban đất, trả đất của bệ hạ cho ai. Nay người bắt chúng ta làm một việc tư, còn chưa biết là họa sát thân hay không, sao chúng ta biết chắc được mà đồng ý?

Triệu Trọng Khác biết Dương Đức không nề hà gì mình, dù sao, y chần chừ cũng có cái lý.

-Lấy giấy bút cho bổn vương.

Nói rồi, nội quan thuận theo. Một lúc sau, y lấy ấn của mình ra, đóng trên đó. Nội quan đưa cuộn sớ xuống cho Lê Văn Thịnh.

-Ấn kí của ta đã đặt trên đây, nếu ta không thể thuyết phục bệ hạ trao trả cho các ngươi 6 huyện và 3 động mà ta hứa, sẽ trao cho các ngươi cả trại Vĩnh Bình mà ta cai quản này.


Lê Văn Thịnh nhìn sang Dương Đức, thấy y vẫn còn đang ở thế đối chọi với Tào vương, liền lắc đầu.

-Sự việc này, nguy hiểm trùng trùng, chúng tôi cũng không tiện ở lại đất Tống lâu, nếu không khó ăn nói với bề trên. E là, để chúng tôi suy nghĩ, bàn bạc với nhau thêm.

-Không cần bàn bạc, ta nghĩ, các ngươi không có lựa chọn khác. Nếu ta dám hứa chắc với các ngươi, có thể trao trả đất, chứng tỏ ta cũng dám ngừng cuộc hội nghị này, đuổi các ngươi về nước mà không lấy được một tấc đất nào. Vả lại, các ngươi sợ nguy hiểm, hay là sợ người An Nam các ngươi cấu kết với Tây Hạ, làm điều bất trung?

Bàn tay Dương Đức siết chặt, đến nổi gân xanh nổi lên. Y lắc đầu, cố giấu cơn thịnh nộ.

-Vương gia cưỡng từ đoạt lí, quả thật khiến ta mở rộng tầm mắt, biết đâu là thanh thế của Thiên triều.

-Hay cho khí phách của ngươi, nếu ngươi đã bộc trực như vậy, chi bằng điều tra một lần, ắt sẽ đòi lại được đất cho Đại Việt.

Một canh giờ cuối cùng cũng kết thúc. Tú Anh căng thẳn nhìn Tào vương phất tà áo rời khỏi điện, lúc đi qua còn nhìn nàng một lần.

Bọn họ cuối cùng vẫn lấy cái danh thiên triều mà bắt người Đại Việt thuận theo.






Nguyễn Bồi đóng cửa phòng, rồi y đi vào trong, ngồi xuống chiếc ghế bên hữu, nhìn lên Lê Văn Thịnh đang xoa trán suy nghĩ. Dương Đức ngồi bên tả, cầm tờ bản đồ mà đăm chiêu. Tú Anh cũng chẳng nói gì, chỉ nhìn ba nam nhân im lìm.

-Thế cuộc này chúng ta không hiểu, cũng không biết ai ở đó. Làm sao mà tra?

Nguyễn Bồi lên tiếng, nhìn cấp trên chỉ mở hờ cặp mắt đục ngầu. Lê Văn Thịnh lắc đầu.

-Đất phải đòi về, cho nên việc, cũng phải tra ra. Chiều nay chúng ta đến chỗ đó vậy, ăn mặc như lái thương, dò hỏi thử xem.

-Nhưng Tào vương đã nói, bọn người đó xem chừng rất nghiêm ngặc, chúng ta phải có cách trà trộn vào bên trong, may ra mới có thể tiếp cận cầm sư đó.

Nghe Dương Đức nói, Tú Anh liền nảy ra ý. Nàng quay sang y.

-Hay là, tôi cải thành nữ nhân, trà trộn vào tửu lầu đó.

-Không được!

Lê Văn Thịnh dứt khoát nói. Dương Đức liếc mắt về phía y, rồi cũng hướng ánh nhìn đùng đùng lửa giận về phía nàng. Nguyễn Bồi lại gật đầu.


-Công trực giảng dáng người nhỏ nhắn, mặt mày thư sinh, quả có thể trà trộn vào đó làm nữ nhân. Chứ đám nam nhân chúng ta khó lòng tiếp cận vào sâu trong nội bộ.

Tú Anh mím môi. Trong căn phòng này chỉ còn Nguyễn Bồi là chưa biết nàng là nữ nhân thôi. Nàng gật đầu nhìn y.

-Lê đại nhân, tôi có thể làm được. Chuyện này chúng ta đều có trách nhiệm, việc tôi làm được tôi sẽ cố gắng hết sức.

-Nhưng một mình trực giảng vào đó thì nguy hiểm.

Dương Đức nãy giờ vẫn trầm ngâm. Nàng cắn môi, rồi lắc đầu.

-Nhưng có vẻ đó là cách duy nhất rồi. Chúng ta chỉ có bốn người, không thể đối kháng trực tiếp.

-Vậy để ta trà trộn vào cùng trực giảng.

Câu nói của Dương Đức làm cả căn phòng một phen sửng sốt. Nguyễn Bồi ái ngại nhìn y.

-Võ đại nhân cao như vậy, e là giả nữ nhân...

-Ta không nói sẽ giả nữ nhân.

Y hơi đen mặt lại, nhìn về phía Nguyễn Bồi.

-Ta giả làm anh trai của trực giảng, cả hai bôn ba đến đó, nghe danh An Nam Đại Mỹ mà đến, muốn được cưu mang.

Nguyễn Bồi mới à lên, gật gù. Lê Văn Thịnh nhìn Dương Đức, rồi lại nhìn Tú Anh. Y trầm mặc đi. Nhưng y không có cách nào khác.

-Chiều nay chúng ta đến đó trước đã. Nguyễn Bồi, tối nay ngươi lẻn vào đó một phen, thăm dò địa hình, điều tra có canh gác gì không.

-Rõ.







***







Dương Đức đội một chiếc nón rộng vành, trông như người nông dân, còn nàng đi theo, ăn mặc như tiều phu vậy. Cả hai đứng trong một con hẻm, nhìn về phía tòa lầu đông đúc, người ra vào như mắc cửi, đèn lồng giăng đỏ rực cả con phố, trên biển hiệu đề bốn chữ Nam An Đại Mỹ.

-Nàng xem, trên lầu, nấp sau lớp cửa đều có kẻ đứng gác.


-Sao anh nhìn ra được?

Y kéo nàng lùi vào nép sau tường, ghé vào nàng.

-Nàng thấy có bóng người đổ trên ván gỗ không? Giờ là lúc nắng chiều hắt nhất, hướng đó, có bóng người.

Nàng ồ lên. Y thu người, đứng khoanh tay nghĩ.

-Chỉ là một khách điếm mà lại nhiều gác canh đến vậy. Đã vậy còn đứng nấp bên trong để canh, không lộ ra ngoài, e là có làm điều bất chính.

-Dương Đức, anh xem.

Nàng kéo kéo tay y, Dương Đức cũng theo mắt nàng nhìn ra.

-Mỗi người khi vào, đều đưa ra một vật, giống như thẻ thành viên vậy. Sau đó bên trong sẽ có người dẫn vào tùy loại thẻ bài. Thẻ màu đỏ liền có người khác dẫn đi, thẻ màu xanh, màu tía lại là đi hướng khác.

Nam nhân gật gù, chân mày hằn lên nét âu lo. Bọn người này, quả không đơn giản.




Bên phía còn lại, Lê Văn Thịnh và Nguyễn Bồi ăn mặc như kiếm khách nơi khác đến, đặt kiếm lên bàn ăn, gọi bừa một bát mì bằng tiếng địa phương. Khi chủ quán bê mì ra, liền tò mò hỏi.

-Các vị nghe ngữ điệu lạ quá, là người nơi khác đến sao?

Lê Văn Thịnh liền hào sảng nói.

-Ta và tiểu đệ phiêu bạt giang hồ, quả là người từ nơi khác đến. Nhưng quê gốc ở An Nam, nghe nói ở đây có một tửu lầu của người An Nam, nên muốn đến thử.

-Phải, phải. Ở đây đích thị có một tửu lầu của người An Nam lập ra, ăn nên làm ra lắm, hai vị đây có thể tìm đến, có thể gặp đồng hương.

Nguyễn Bồi rót một chén nước, rồi điệu bộ như kiếm khách giang hồ, hỏi chủ quán.

-Ăn nên làm ra lắm à? Ông có biết chủ của tửu lầu đó là ai không? Sao có thể dựng được cơ nghiệp ở đây?

-Thú thật với ông, ở đây không ai biết cả. Chỉ có mấy năm trước bỗng có một nữ nhân tự xưng là Dương thị người An Nam, người ta đồn là thê thiếp của Giao Chỉ quận vương lưu lạc đến, dẫn theo nhiều tỷ muội lập nên tửu lầu đó. Chỉ biết bọn họ từ một quán rượu nhỏ từ từ trở thành tửu lầu nổi danh thiên hạ, rất nhiều công tôn quý tộc lui đến.

Lê Văn Thịnh nhìn Nguyễn Bồi. Y chỉ đưa chén nước lên uống. Nguyễn Bồi lại hỏi thêm mấy câu.

-Huynh đệ chúng tôi không có nhiều tiền, đều là kiếm khách lang bạt, không biết có đến được những nơi đó không?

Chủ quán hất chiếc khăn sờ cũ vắt lên vai, rồi xua tay.

-Chỉ cần là có trả tiền, đều có thể đến đó. Huống hồ nếu các người nói tiếng Giao Chỉ có thể sẽ được tiếp đón tử tế nữa.

Nguyễn Bồi nói thêm mấy câu xã giao, ca thán. Lê Văn Thịnh lặng đi, nhìn chén nước trong tay, lòng cộm ngàn mối lo âu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận