Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Edit: Tây Môn Tĩnh Nhu
"Nghe nói, nàng cố tình làm điểm tâm cho Liên tể tướng ăn?" Nam nhân tiến gần một bước, đôi mắt sáng lên, nghiến răng nghiến lợi, có vẻ vô cùng để ý đến chuyện này.
Thì ra là vì chuyện này, không phải chỉ là chút điểm tâm thôi sao, nhìn bộ dáng muốn giết người của hắn, trái một câu Liên tể tướng, phải một câu Liên tể tướng, nghe thật chói tai.
Mộc Thuần Thuần trợn mắt một cái, kiên nhẫn giải thích, “Đó là bởi vì ta có chuyện cần hắn giúp một tay. Lần đầu đến Tể Tướng Phủ cũng không thể đi tay không, vậy rất không lễ phép, cho nên ta liền tùy tiện làm vài món điểm tâm đem sang. Nhờ vậy Liên Cảnh mới bằng lòng giúp ta.”
Nàng nói xong không phát hiện bên má trái của mặt nạ nam nhân đã ảm đảm xuống, môi mỏng mím chặt, lồng ngực vì quá mức tức giận mà phập phồng.
Chuyện nàng len lén chuồn đến Tể Tướng Phủ, hắn đã nghe nói. Thời điểm tên tiểu tử thúi Liên Cảnh khoe chuyện này với hắn, khiến hắn giận đến mức thiếu chút nữa cắt đứt cổ người.
“Nàng cùng hắn rất quen sao? Nàng có chuyện cũng chạy đi tìm Liên Cảnh chứ không tìm ta?” Đây chính là nguyên nhân khiến hắn tức giận, nàng rốt cuộc có đầu óc hay không, rõ ràng hắn là tướng công của nàng, ở trước mặt nàng, vậy mà nàng cố tình bỏ gần cầu xa, tìm nam nhân khác xin giúp đỡ.
Nghe hắn nói thế, Mộc Thuần Thuần cười lạnh một tiếng như là mình vừa mới nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian này, “Tìm ngươi? Ta đi đâu tìm ngươi? Tiêu Hồn Lâu?” Vương gia hắn lúc ấy không phải vừa vặn đang ở trong Tiêu Hồn Lâu sung sướng tựa thần tiên sao.

Nàng có thể nhớ được rõ ràng lời nói của tên nam nhân ghê tởm này, " cô nương trong Tiêu Hồn Lâu đáng yêu hơn so với nàng, dịu dàng hơn nàng ", hừ. Không sai, nàng một chút cũng không đáng yêu, một chút cũng không dịu dàng, có bản lãnh thì cứ kiếm chuyện với nàng đi.
“Ta……” Mặt nạ nam nhân bị nghẹn đến cúi đầu, ánh mắt tránh trái tránh phải, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, “Thuần nhi, nàng nghe ta giải thích đi, ta ở Tiêu Hồn Lâu say một trận liền ngủ một giấc, không có làm gì khác.”
“Ngươi có thể rảnh rỗi làm chuyện gì khác sao? Ngủ cũng đủ làm ngươi bận rộn rồi.” Hắn nói một câu, nàng liền đáp trả một câu, nhất quyết không tha.
Thấy nàng không có ý buông tha, nam nhân giận quá hóa cười, lập tức cợt nhã nhích lại gần, ở bên tai nàng nói khẽ, “Thì ra là vương phi bé nhỏ đang ghen sao?”
Hiện trượng tốt, hiện tượng tốt. Ha ha ha. Vương phi bé nhỏ rốt cuộc thông suốt.
Mộc Thuần Thuần đỏ mặt, mạnh miệng nói, “Có người mặt dày như ngươi sao? Nói cho ngươi biết, cho dù ở đây là Dục Vương Phủ, ta cũng sẽ không tìm ngươi giúp một tay. Muốn biết nguyên nhân không?”
Nàng cười một tiếng, cố ý treo ngược khẩu vị của hắn.
“Tại sao?” Chẳng lẽ nàng không tin hắn? Cho rằng hắn là một vương gia không quyền không thế nên không giúp gì được sao? Quả thật so ra Liên Cảnh là một tể tướng còn có tác dụng nhiều hơn hắn.
Biện Dục vào giờ khác này chưa bao giờ hâm mộ Liên Cảnh như vậy.
“Bởi vì… Ngươi không có dáng dấp câu hồn như hắn.” Chuyện này cũng chỉ có tuyệt sắc yêu nghiệt tể tướng mới có thể giúp, mỹ mạo của hắn chính là chiêu bài tốt nhất cho Mị Cốt Lâu.
Mặt nạ nam nhân vừa nghe thiếu chút nữa liền phát điên, hắn chưa bao giờ hận dung mạo yêu nghiệt lừa gạt nữ nhân của Liên Cảnh như lúc này.
“Ngươi bị bề ngoài của hắn mê hoặc? Cũng muốn quỳ xuống dưới ánh mắt câu hồn mỵ nhãn của hắn sao?” Vẻ mặt của nam nhân bắt đầu thay đổi đầy kích động, ghen tỵ tuôn trào, mất đi lý trí hướng nàng quát lớn, đôi mắt thâm thúy phát ra tia nhìn lạnh lùng, “Đúng vậy, dáng dấp ta không đẹp mắt bằng hắn, không đẹp trai như hắn. Ta còn là một kẻ quái dị, xấu xí khiến cho người bên cạnh nhìn ta liền như thấy quỷ. Mộc Thuần Thuần, ta không ngờ nàng cũng là một nữ nhân nông cạn như vậy. Thấy người ta là tể tướng cao cao tại thượng, dáng dấp câu hồn, nàng liền động lòng, như ruồi bọ, chui vào trong phủ của người ta.”
Không khí trong nháy mắt đông cứng lại. Lạnh như băng khiến người ta hít thở không thông.

Nhân Nhân choáng váng sợ hãi, không biết vì sao vương gia lại tức giận đến như vậy, để tránh bị liên lụy, nàng liên tục lui về sau mấy bước, cho đến khi ra khỏi lương đình mới vỗ vỗ ngực đang nhảy loạn xạ của mình.
“Biện Dục, ngươi, ngươi đây là cố tình gây sự.” Thật là có bệnh mà, nàng chỉ vừa mới đùa với hắn một chút thôi mà. Trên thực tế, dáng dấp của hắn hắn thật không đẹp mắt bằng Liên Cảnh. (Đùa kiểu cô có ngày cháy nhà, giỡn ngu dễ sợ. – Cảnh mỹ nhân, tội cho ca.)
Trước nói nàng không có sự dịu dàng đáng yêu như các cô nương trong Tiêu Hồn Lâu, giờ lại nói nàng nông cạn, giống như con ruồi. Nếu nàng trong mắt hắn tệ như thế, vì sao còn cưới nàng làm vợ, tại sao còn đưa nàng trâm phượng, đưa nàng nhẫn, tại sao không dứt khoát đưa một tờ hưu thư bỏ nàng?
Càng nghĩ càng giận, Mộc Thuần Thuần nâng cằm, hét lại hắn, “Được, ta nông cạn, ta là con ruồi, ta đây chính là một con ruồi nhìn thấy Liên Cảnh còn thấy thuận mắt hơn ngươi. Ta chính là thích làm điểm tâm cho hắn ăn, thích đến phủ tể tướng, ta còn cảm thấy gọi hắn là Cảnh còn thuận miệng hơn gọi tên ngươi, ngươi quản được sao?”
“Nàng, nói, cái, gì?” Đôi mắt của mặt nạ nam nhân tràn đầy tức giận, một lời lại một lời khiến cho hắn lửa giận dâng trào, khiến hắn giận run người.
“Ta nói, về sau ta sẽ gọi hắn là Cảnh, còn mỗi ngày làm mỹ vị điểm tâm cho hắn ăn. Hừ.” Trừng mắt ai không biết làm chứ, muốn so thì so.
Mộc Thuần Thuần không khách khí trợn mắt, không ngừng dùng lời khiểu khích hắn.
“Nếu nàng dám gọi hắn là Cảnh, ta liền hủy đi gương mặt của hắn.” Mặt nạ nam nhân đánh một chưởng xuống bàn đá, giận dữ cảnh báo nàng, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng không ai bì nổi, trong mắt mang theo tia khát máu, làm người ta không dám hoài nghi tính chân thật trong lời nói của hắn.
Nói xong, hắn liền đen mặt rời khỏi lương đình.

Dáng vẻ đáng sợ của hắn có chút khiến Mộc Thuần Thuần hoảng sợ, kinh ngạc nhìn thân ảnh ngạo nghễ biến mất ở hành lang.
Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng đá vỡ vụn, quay đầu nhìn lại, cả người liền cứng ngắc… Cái bàn đá mới nãy còn tốt, giờ tách làm hai sụp xuống, giấy bút để trên bàn cũng rơi đầy đất….
Ở tể tướng phủ. Vừa mới hạ triều vừa tính về phòng nghỉ ngơi, Liên Cảnh đột nhiên toàn thân rét run, da đầu lạnh lẽo, không biết ai đang ở sau lưng nói xấu hắn.
Biện Dục tức giận rời khỏi phủ, hắn muốn đi tìm chỗ phát tiết cơn giận, nếu tiếp tục ở chung, hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện mất lí trí gì nữa.
Hắn vừa rời khỏi phủ không bao lâu, Bàng Thanh liền dẫn một đám ngươi mang theo ý chỉ của thái hậu đi tới Dục Vương Phủ. Hắn đầu tiên giải tán đám người Liên Cảnh phái tới để hộ vệ cho Dục Vương Phủ. Sau đó y theo ý chỉ, mang Mộc Thuần Thuần cùng Nhân Nhân đi.
“Thập Tam Vương Phi, về chuyện Ngột Thần tướng quân chết tại Dục Vương Phủ. Thái hậu muốn mời người cùng với nha đầu tiến cung để hỏi rõ mọi chuyện. Xin mời.” Bàng Thanh thủ thế xin mới rất là lễ độ.
Lại phải vào cung? Nội tâm Mộc Thuần Thuần buồn bã một phen, nhớ tới thái hậu mặt ngoài xin đẹp nhưng nội tâm độc địa, nàng liền có chút sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận