Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Edit: Tây Môn Tĩnh Nhu
Bởi vì ngày hôm qua bị đả kích quá lớn, trong lòng Mộc Thuần Thuần vẫn còn hình ảnh Ngột Thần thê thảm ngã xuống trước mặt nàng, khiến tâm tình nàng nặng nề không thể nào dễ dàng quên được. Thừa dịp hôm nay khí trời sáng sủa, cảnh sắc ao sen lặng lẽ nở đầy, lung lay sinh động vô cùng đẹp đẽ động lòng người, nàng liền trở nên hăng hái, sáng sớm liền kêu Nhân Nhân chuẩn bị giấy bút, trải trong lương đình, định vẽ tranh để tĩnh tâm, tạm quên những kí ức không tốt kia.
Ai ngờ, có kẻ chướng mắt lại cố tình đi tới đi lui trước mặt, ngăn trở tầm mắt của nàng. Vừa mới phát họa vài nét vẽ hoa sen lại bị một thân ảnh màu vàng kim cản trở, nhiễu loạn sự hăng hái của nàng. Cứ như thế ba phen bốn bận, khiến tính nhẫn nại của Mộc Thuần Thuần bốc hơi, giận dữ đem bút ném sang một bên, hướng thân ảnh màu vàng quát, “Biện, Dục. Ngươi rốt cục muốn gì? Không thấy ta đang vẽ tranh sao? Ngươi cứ ở trước mặt ta lúc ẩn lúc hiện làm sao ta vẽ được?”
Thân ảnh thon dài trước mặt có chút tức giận xoay người.
“Lương đình này, những bông hoa sen này đều là của ta. Ta thích ở chỗ này thưởng sen đó, không được sao?” Giọng điệu nam tử kém cỏi, một chút đạo lý cũng không có, ngang ngược nói ra " lý do " của hắn.
Hắn uống nhầm thuốc sao? Sáng sớm ở chỗ này cố tình tìm nàng gây sự, rõ ràng chiều qua còn tốt mà, ánh mắt nhìn nàng dịu dàng, nóng bỏng như vậy, nói chuyện cũng nhẹ nhàng ôn nhu, lại còn đem nàng triền miền suốt một buổi chiều.
Nghĩ tới đó, mặt hoa bất giác nóng lên.
Vừa chuyển mắt thái độ liền chênh lệch, không chỉ cố tình gây sự còn bày ra gương mặt thối đến tìm nàng, khiến bức tranh hoa sen của nàng hoàn toàn bị hủy trong tay hắn. Là một đại gia khuê tú, nàng không chấp nhặt với người tìm mình gây sự, nàng nhịn.

“Được, được, được. Nếu Thập Tam Vương Gia muốn ở đây thưởng hoa sen vậy chúng ta sẽ không quấy rầy nhã hứng của vương gia. Nhân Nhân, thu bút nghiên lại, chúng ta đi đến bên kia.” Nói xong, Mộc Thuần Thuần liền nhẹ nhàng xoay người, không quay đầu lại mang Nhân Nhân hướng núi giả cách đó không xa đi tới.
Không thể vẽ hoa sen vậy thì nàng đổi sang vẽ phù dung. Núi giả này có rất nhiều hoa phù dung đang nở, cảnh sắc so với hoa sen không kém chút nào.
Bất kể là vẽ hoa gì, nàng chỉ là muốn tìm một địa phương an tĩnh, lẳng lặng ngây ngươì, hưởng thụ phong cảnh đẹp, dù chỉ được nửa khắc cũng tốt rồi. Nàng không hề biết muốn nửa khắc yên tĩnh lại khó khăn như thế.
Nam nhân kia tựa hồ quyết tâm muốn cùng nàng đối nghịch, nàng đi đến chỗ nào, thân ảnh của hắn cũng liền xuất hiện ở đó, còn vô sỉ nói ra một câu tức chết người, “Nơi này là Dục Vương Phủ, ta thích đi nơi nào thì đi nơi đó, không được sao?”
Một câu nói của hắn thiếu chút nữa đem Mộc Thuần Thuần nghẹn chết. Được, hắn nói không sai, nàng nhịn.
“Nhân Nhân, nếu ở trong phủ đụng phải thứ chướng mắt gì đó vậy thì đi ra ngoài. Phía ngoài cảnh trí so với Dục Vương Phủ còn đẹp hơn nhiều, hơn nữa cũng không có người chướng mắt ở bên cạnh.” Mộc Thuần Thuần trợn mắt, tức giận nói.
“Ha, ha.” Mặt nam nhân hiện lên nụ cười xấu xa, nhìn nàng chằm chằm, không quên nhắc nhở nàng một chuyện, “Nhưng đáng tiếc, hôm nay Liên tể tướng phái rất nhiều người canh giữ ở bên ngoài vương phủ để bảo vệ cho sự an toàn của Dục Vương, không cho bất loạn kẻ nào ra vào.”
Ngụ ý rằng nàng tốt nhất bỏ ý niệm đi ra ngoài đi. Hắn còn cố ý nói thêm, “Liên tể tướng cũng vậy.”
Giọng điệu âm dương quái khí kia khiến Mộc Thuần Thuần nghe thấy có chút khó chịu.
Cái gì Liên tể tướng, trước giờ không phải luôn kêu Liên Cảnh sao. Hôm nay đột nhiên bất thường, gọi người ta là Liên tể tướng, nghe có chút giễu cợt. Thật là khó hiểu.
Hắn không cho nàng vẽ sao? Hừ, hắn càng quấy rối, nàng càng muốn vẽ.
Mộc Thuần Thuần nhanh chóng thu ý giận trong mắt lại, đôi mắt bình tĩnh như nước. Nàng nhìn lướt qua nam nhân chướng mắt, hướng Nhân Nhân ở sau lứng nói, “Nhân Nhân, hoa sen ở bên kia thật đẹp mắt, chúng ta trở về bên đình nghỉ mát đi. Chớ ở đây khiến cho vương gia chướng mắt.”
Nhân Nhân bị không khí cổ quái làm cho ngơ ngẩn, không hiểu hai vị chủ tử rốt cuộc đang diễn tuồng gì, không giống gây gổ lại càng không giống hòa hợp, hai người giống như là đang giận dỗi. Lúng túng hướng nam tử sắc mặt đang kém cười một cái liền đi theo Mộc Thuần Thuần, “Vương phi, chờ nô tỳ với.”
Về phần rốt cuộc vì sao hắn hôm nay tức giận, Nhân Nhân hoàn toàn không nhìn ra, nàng chỉ nhìn thấy vương phi vừa đi về phía đình nghỉ mát, vương gia liền âm hồn bất tán đi theo, vẫn không nói một lời cứ đi qua đi lại.

Vương gia hôm nay là làm sao vậy, cho dù là ai cũng có thể thấy được hắn là đang gây sự với vương phi, hành động cử chỉ thật là trẻ con, trong lòng có bất mãn thì cứ nói ra, đâu cần ở bên cạnh quấy rầy vương phi vẽ tranh, cố gắng muốn đoạt sự chú ý của vương phi chứ.
Lần này, vương phi rất chuyên tâm vẽ tranh, không bị ngoại giới gây phiền nhiễu. Bởi vì nàng không ngẩng đầu lên như lần trước, chỉ dựa vào ấn tượng về hoa sen mỹ lệ trong trí nhớ, từng điểm từng điểm vẽ ra. Ngay cả vị trí lá sen cũng vẽ chính xác khiến Nhân Nhân ở một bên cũng phải trợn mắt há mồm.
Trời ạ, vương phi thật là lợi hại, so với tiên nữ trên trời còn muốn lợi hại hơn.
So với Mộc Thuần Thuần lòng tĩnh như nước, nam tử ở một bên càng lúc càng nóng nảy, vô cùng tức giận, mày rậm cau chặt, trán đầy hắc tuyến.
Mộc Thuần Thuần bỏ rơi hắn, không coi hắn ra gì, thật là quá đáng. Hắn không thể tiếp nhận, không thể tiếp nhận.
Nghĩ đến trong lòng nín nhịn cả một buổi tối, hắn liền đùng đùng tiến lên, đoạt lấy bút trong tay nàng, dùng sức ném về phía ao sen. Bút lông giữa không trung tạo thành một vòng cung, ‘Bùm’ một tiếng liền rơi vào trong hồ, làm văng lên vô số bọt nước.
Mộc Thuần Thuần không hốt hoảng, không tức giận, im lặng không lên tiếng, bình tĩnh nhìn nam nhân đang tức giận.
Rất tốt, rốt cuộc cũng ép được hắn bộc phát, nín lâu như vậy cũng đã đủ cực khổ.
“Nàng đối với ta một chút quan tâm cũng không có sao? Không thấy tâm tình của ta đang không tốt sao, nàng cũng không hỏi ta vì sao lại tức giận?” Vẻ mặt tức giận của hắn rõ ràng như vậy, nàng lại làm như không nhìn thấy, còn có tâm tình vẽ tranh, tức chết hắn. Thật tức chết hắn mà.
Thì ra trong lòng nàng, hắn so với bức họa cũng không bằng.

“Được rồi, ngươi rốt cuộc là đang giận cái gì?” Mặt dù không nhìn rõ được bộ dáng tức giận của hắn nhưng nàng có thể tưởng tượng ra được, nhất định là rất đáng yêu.
Cái gì nha, hỏi qua loa như vậy sao? Nam tử lần nữa nhếch môi, âm thầm tức giận.
“Nghe nói, nàng biết làm điểm tâm?” Hắn nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc ấy, âm thầm buồn bực hỏi.
“Ừ.” Điểm này nàng không phủ nhận.
“Nghe nói, nàng làm điểm tâm rất ngon?” Thanh âm buồn bực, lại hỏi.
“Ừ.” Hình như là vậy, những người đã từng ăn điểm tâm của nàng hình như đều nói thế.
“Nghe nói, nàng cố ý làm điểm tâm cho Liên tể tướng ăn?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận