“Huynh nói như vậy là có ý gì?” Mộc Thuần Thuần mở to mắt, thần tình khó hiểu, cái gì gọi là Biện Dục âm thầm vì nàng làm rất nhiều chuyện, chẳng nhẽ ngoài rừng hoa đào ra, còn có chuyện gì mà nàng không biết.
Lãnh diện nam tử nâng mắt nhìn nàng, tựa hồ có chút kinh ngạc, “Thì ra rừng hoa đào nàng đã biết rồi, có phải rất cảm động?”
Năm đó, Dục đột nhiên phân phó bọn hắn mua ngàn gốc cây đào non. Toàn bộ mọi người đều cho là Ám Hoàng của bọn họ muốn trồng đào trong Ám Môn. Không ngờ, tất cả những cây đào non đó, hết thảy bị mang đến Đô Thành Dục Vương phủ. Tên ngốc tử đó vậy mà đích thân trồng hết một ngàn gốc cây đào. Hắn và Liên Cảnh khi đó ở bên cạnh lắc đầu liên tục, dứt khoát Dục là kẻ điên.
“Rừng hoa đào kia là hắn vì ngươi mà trồng, đây chỉ là một chuyện nhỏ trong số những chuyện hắn làm vì nàng” Nam Cung Huyền thản nhiên nói.
Sau đó, Mộc Thuần Thuần im lặng nghe Huyền nhẹ nhàng từ đầu đến cuối nói ra những chuyện mà Biện Dục từng làm vì nàng, chuyện lớn chuyện nhỏ, thâm nhập vào toàn bộ cuộc sống của nàng. Nàng nghe đến đờ người. Mỗi một sự kiện đều làm nàng rung động không thôi, trong ngực dâng lên nồng đậm chua xót cùng cảm động, lệ, nháy mắt chảy tràn hốc mắt.
Nàng cũng không biết. Biện Dục vì nàng đã làm nhiều việc như vậy.
Thì ra, hắn luôn luôn phái người bảo hộ nàng ở Mộc phủ.
Thì ra, Nhị nương cùng Như Ý từng không chỉ một lần muốn làm hại nàng, đều là Biện Dục nghe được tin tức phong phanh mà chạy đến phá hỏng hết âm mưu của bọn họ, khiến quỷ kế không thể thực hiện được.
Thì ra, Ngột Thần trong ngày đại hôn bỏ rơi nàng mà chọn Mộc Như Ý cũng bởi vì chịu sự uy hiếp của Ám Môn, bị bức phải làm. Biện Dục làm như vậy, hoàn toàn là không cho phép nàng gả cho bất luận kẻ nào.
Thì ra, cái tiết mục xen vào ngày đại hôn cùng Ha Lãng tiểu Vương gia hôm đó cũng là xuất phát từ tay hắn, Nguyệt Lâu chính là bị hắn sai khiến, đột nhiên xuất hiện trước mắt bao người cướp tân lang đi.
Thì ra, hắn không tiếc đem nàng lâm vào tình huống bị chồng ruồng bỏ, Đô thành mọi người đều biết, cũng không cho phép nàng gả cho người khác, bởi vì, nàng chỉ có thể gả cho hắn, chỉ có thể trở thành Vương phi của Thập tam Vương gia hắn.
Thì ra, người này so với trong tưởng tượng của nàng càng bá đạo hơn.
“Ô ô ô, hảo cảm động a, Vương gia thật sự rất yêu Vương phi nha” Nhân Nhân bưng điểm tâm trở về cũng không biết đứng ở đây từ khi nào, nước mắt lách tách lách tách rơi xuống, nhịn không được cảm khái phát biểu.
Mặt trời lên cao, tia nắng màu hoàng kim phản xạ trên mặt hồ lấp lánh sắc bích lam, chói mắt, mỹ lệ rực sáng, đẹp đến làm người khác quên hô hấp. Ánh sáng óng ánh kia từng chút từng chút tiến vào tim nàng, sưởi ấm gốc rễ ương ngạnh cố chấp tận sâu nhất trong đáy lòng nàng.
Ngu ngơ trong chốc lát, Mộc Thuần Thuần chậm rãi đứng dậy, chợt cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nói, “Huyền đại ca, chén trà kia ta uống xong rồi, ta nghĩ huynh còn cần chút thời gian tinh tế thưởng thức trà của huynh. Mộc Thuần Thuần trước không quấy rầy” Sắc mặt của Nam Cung Huyền bởi vì lời nói của nàng mà bày ra một tầng tối tăm, chỉ thấy Thuần Thuần đi ra khỏi đình, quay đầu lại, bất giác thản nhiên cười, lại nói, “Huyền đại ca, thì ra huynh cũng không phải là người lãnh ngôn nhạt nhẽo”
Bỏ lại những lời này, Mộc Thuần Thuần mang theo Nhân Nhân rời khỏi Bát Giác Đình. Trong đình chỉ còn lại lãnh diện nam nhân sắc mặt ngượng ngùng.
Một đạo thân ảnh màu trắng theo hành lang gấp khúc hướng chỗ núi giả chạy như bay đến, trên tay nhỏ còn cầm theo một cái rổ nhỏ dùng nhành liễu bện thành.
“Vương phi, rổ mang đến đây” Nhân Nhân nghe theo phân phó của Mộc Thuần Thuần đến phòng ăn tìm Cố đại má lấy một cái rổ. Cố đại má ở phòng ăn lục lọi khắp nơi không tìm thấy cái thích hợp, liền lập tức động thủ dùng nhành liễu bện một cái. Dưới bàn tay khéo léo của bà, một cái rổ tinh xảo nhanh chóng hoàn thành. Tốc độ cực nhanh đến nỗi Nhân Nhân trợn mắt há mồm.
Bất quá Vương phi cần cái rổ này để làm gì nha.
Nhìn thấy Nhân Nhân vẻ mặt mờ mịt, Mộc Thuần Thuần cười khẽ một tiếng, cố ý muốn lừa nàng ta, “Đi, Nhân Nhân, chúng ta ra ao sen”
Nói chưa dứt lời Nhân Nhân hình như hiểu ý, đôi mắt hưng phấn chớp chớp, ngắt lời, “Ah, Nhân Nhân biết rồi, là đến ao sen hái hoa sen, đúng không?”
“Không, là đi…bắt,con ếch, xanh » Mộc Thuần Thuần nghẹn cười, tiếp tục hù doạ nha hoàn đáng yêu của nàng.
Ếch, Nhân Nhân hai con mắt trừng trừng giống như nghe thấy cái quái gì, đại não chậm chậm tiêu hoá chuyện này, bỗng nhiên lên giọng la to, “Ahhh, Nhân Nhân không đi, Nhân Nhân sợ nhất là ếch, đánh chết nô tỳ cũng không đi” Nói xong, nàng ôm thật chặt một tảng đá trên núi giả, ý định đem chính mình dựa vào chỗ đó.
Nhìn thấy Nhân Nhân giống như con khỉ mẹ uỷ khuất khẩn trương dán chặt vào tảng đá lớn như vậy, bộ dáng đó làm cho Mộc Thuần Thuần càng lúc càng tức cười, che miệng cười ha hả, cuối cùng quyết định không trêu đùa nàng nữa, “ Lừa gạt muội thôi, nha đầu ngốc, bắt ếch dùng rổ bắt à”
Đúng nha, dùng rổ làm sao bắt ếch nha, Nhân Nhân lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, thân mình tách khỏi tảng đá, liền vội hỏi, “Cái rổ này là dùng để làm gì a”
“Hái hoa, chúng ta đến Rừng hoa đào hái hoa đào” vừa nhắc đến Rừng hoa đào Mộc Thuần Thuần đôi mắt toả sáng thần thái động lòng người, gương mặt dưới khăn che lại càng rực rỡ ôn như xinh đẹp.
“ah, thì ra Vương phi muốn làm bánh hoa đào cho Vương gia thưởng thức” hiện tại đến phiên Nhân Nhân trêu ghẹo nàng, có lúc, nha hoàn này vẫn là thật thông minh.
Bị người ta một câu vạch trần, Mộc Thuần Thuần trong một lúc xấu hổ đỏ mặt, cực lực phủ nhận, “Ta, ta đâu phải làm cho hắn ăn, là tự ta thèm ăn không được sao, nha đầu ngốc, nói thêm câu nữa liền không cho muội ăn a”
“Dạ dạ dạ, Nhân Nhân sai rồi, Nhân Nhân không nói, không nói nữa” vì để ăn được điểm tâm ngon lành này, Nhân Nhân lập tức ngậm miệng đầu hàng. Nghĩ đến mùi vị điểm tâm Vương phi làm, nàng rất nhớ, đã lâu chưa ăn điểm tâm đích thân Vương phi làm, hiện giờ con sâu tham ăn trong bụng nàng lại bị khơi gợi lên.
Hai người mang theo rổ nhỏ, đang muốn hướng phía Rừng hoa đào đi, lại nhìn thấy một gã sai vặt chạy đến trước mặt, hình như là đến tìm nàng, Mộc Thuần Thuần tò mò dừng bước. Gã sai vặt chạy qua, liền nói, “Vương phi, bên ngoài có hai người nói muốn tìm Vương phi, một béo một gầy, nghe họ nói tên là Bạng Qua và Sấu Qua”
“Bạng Qua Sấu Qua, bọn họ sao lại đến” trong lòng Mộc Thuần Thuần vui mừng, hai chân cuống lên, hướng cửa Phủ chạy đi.
Giây lát
“Bạng Qua Sấu Qua, các ngươi sao mặt mày ủ ê, ai khi dễ các ngươi sao” từ lúc vào cửa đến giờ, hai gương mặt khổ qua này luôn không tiêu tán, nhìn thấy làm Mộc Thuần Thuần nhanh chóng đau mắt.
“ Tiểu thư,ô ô ô, chúng ta thất nghiệp rồi” Sấu Qua rốt cuộc nhịn không được, oa một tiếng, kinh thiên địa quỷ thần khiếp sợ, ở sảnh trước khóc oà lên. Bởi vì quá mức đột ngột, Mộc Thuần Thuần và Nhân Nhân trừng lớn hai mắt. Khoé mắt co rút, khoé môi co rút, Bạng Qua một bên cả gương mặt co rút. Không nghĩ đến Sấu Qua thế mà doạ người ở trong này gào khóc thảm thiết. Hắn khóc thật bi kịch muốn ngăn cũng không ngăn được.
“Ôn Nhu Hương đóng cửa rồi” xoa nhẹ lỗ tai có chút phát đau. Mộc Thuần Thuần bình tĩnh nhìn bọn hắn liếc mắt một cái, hỏi vô cùng khẳng định. Kì thật kết quả này nàng đã sớm dự liệu được, toại không chút nào cảm thấy ngoài ý muốn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...