Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Ôn Nhu Hương vẫn chưa chính thức đóng cửa, nhưng cách đóng cửa không xa rồi. Nói không chừng ngày mai liền sẽ đóng cửa. Trước mắt, Ôn Nhu Hương vẫn đang trong tình trạng ngắc ngoải.
Bạng Qua Sấu Qua vốn thiện lương, ở Ôn Nhu Hương ngây ngốc một chút, đối với chỗ đó rõ ràng có cảm tình thâm hậu, trước mắt thấy tình cảnh này của Ôn Nhu Hương, tất nhiên là nhịn không được khổ sở.
Sấu Qua ở một bên thút tha thút thít, bả vai run rẩy, khóc đến thương tâm, Bạng Qua bất đắc dĩ lườm hắn một cái, tiếp tục bắt đầu hướng Mộc Thuần Thuần kể về tình cảnh bi thảm của Ôn Nhu Hương mấy ngày gần đây, nặng nề dằn xuống, làm ăn lác đác không được bao nhiêu, mỗi ngày đến 7,8 khách nhân như vậy, nhân khí đã ngày càng lụn bại, cả Ôn Nhu Hương không khí trầm lắng, sống dở chết dở chống đỡ.
“Trước khi chúng tôi đến, Phượng nương đặc biệt giao cho chúng tôi cái này, nhờ chúng tôi đưa cho tiểu thư” Bạng Qua từ trong túi lấy ra một cái túi gấm cũ kĩ, đưa cho Mộc Thuần Thuần.
Đôi mắt xinh đẹp thoáng nhìn cái túi gấm quen thuộc kia, đột nhiên ngẩn người, vội mở miệng túi, rõ ràng thấy hai tờ giấy nằm bên trong, tâm bỗng lạnh một nửa, Phượng nương cư nhiên đem khế ước mua nhà giao cho nàng. Mộc Thuần Thuần da đầu tê rần, khoé môi giật giật, bật thốt lên, “Nguy rồi”
“Bạng Qua Sấu Qua, nhanh chóng theo ta về Ôn Nhu Hương, Phượng nương có thể đi rồi, xem thử còn kịp ngăn cản tỷ ấy hay không” Phượng nương, tỷ một chiêu này thật là tuyệt, phủi mông, chạy lấy người, đem cái cục diện rối rắm này ném cho muội, thế nào cũng phải đem muội bức đến Ôn Nhu Hương.

Thôi, vì Phượng nương yêu thương nàng nhiều năm như vậy, nàng liền tạm thời giúp tỷ ấy quản lý Ôn Nhu Hương, về phần có thể làm Ôn Nhu Hương khởi tử hồi sinh hay không, phải xem tạo hoá của nó rồi.
Mọi người đang muốn đứng dậy đến Ôn Nhu Hương lại thấy một thân ảnh đỏ thẫm dồi dào sức sống nhanh nhẹn tiến vào. Một đôi mắt cực lớn lấp lánh tràn đầy màu sắc, thần thái sáng lạn, hưng phấn kêu lên, “Các người muốn đi đâu? mang ta cùng đi với” Lúc nãy Hoa Thiên Ngữ vừa mới rời giường, vừa lúc ở bên ngoài nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, còn có một tiếng khóc cực cực khó nghe, lại nghe được bọn họ muốn đi Ôn Nhu Hương gì đó, trên người đau nhức toàn bộ biến mất, cả người lại hăng hái, không khỏi phân bua muốn gia nhập vào.
“Ôn Nhu Hương là chỗ nào a, tên hảo dễ nghe, khẳng định rất vui vẻ nha ”
“Tiểu Ngữ, chúng ta phải đi thanh lâu một chuyến, bàn bạc chút việc, chỗ đó nàng tốt nhất đừng đi, ngoan ngoan ở lại Vương phủ nha” nàng nói gì cũng không thể mang Tiểu Ngữ đi, nếu không người nào đó khẳng định sẽ tức giận nàng.
Không ngờ, Hoa Thiên Ngữ vừa nghe được hai chữ thanh lâu, càng kích động, nhảy nhót không thôi, tế bào toàn thân đều sống lại, lớn tiếng hét, “ Thanh lâu, đó không phải là…” sau đó dưới con mắt ngổn ngang của mọi người, nàng vô cùng hưng phấn từ bên môi xông ra hai chữ to rõ rung trời, “ Kỹ viện”

“Kỹ viện” âm vang của hai chữ này thật lâu phiêu đãng trên không của Vương phủ. Mộc Thuần Thuần trên mặt đất sửng sốt, thiếu chút nữa đem đầu lưỡi của mình cắn đứt, nàng hoàn toàn không nghĩ đến Hoa Thiên Ngữ sẽ nói ra cái từ kinh người vậy. Một cô nương gia há mồm đĩnh đạc nói “Kỹ viện” cứ thế đem thanh lâu giải thích trắng ra như vậy, nửa điểm cũng không bao hàm, trên đời này phỏng chừng cũng chỉ có nàng ta làm được.
Nhân Nhân, Bạng Qua, Sấu Qua, ba người nghẹn họng nhìn trân trối, giống như nhìn quái vật nhìn vào Hoa Thiên Ngữ, quả thật chen không nổ một câu vào.
“Nghe nói kỹ viện ở cổ đại rất vui nha, ta đã sớm muốn đi mở mang kiến thức, thuận tiện nhìn ngắm mỹ nữ, đi đi đi, mọi người còn thất thần làm chi” Hoa Thiên Ngữ nóng vội thúc giục, tâm trí đã bay đến Ôn Nhu Hương rồi.
Thích thú
Mộc Thuần Thuần ôm trán, suýt nữa bị nước miếng của mình sắc chết, than thở, Hoa Thiên Ngữ thật hết cách, chỉ hy vọng lần này ra ngoài không xảy ra chuyện gì mới tốt, nàng phải hảo hảo trông chừng Tiểu Ngữ mới được. Quay đầu lại nhìn quanh bốn phía, không phát hiện thân ảnh màu làm, phỏng chừng người kia còn ở Bát Giác đình thưởng thức trà, mặc kệ, trước mắt việc của Phượng nương quan trọng hơn.

Mọi người vội vàng chạy tới Ôn Nhu Hương, vẫn là chậm một bước, Phượng nương đã thu thập quần áo rời đi. Các cô nương khắp lâu khóc sướt mướt, hoang mang lo sợ, lo lắng cho bản thân sau này không biết nên đi đâu về đâu. Nhìn thấy Mộc Thuần Thuần xuất hiện, nháy mắt giống như nhìn thấy cứu tinh, toàn bộ ào ào xông tới.
“Thập tam Vương phi, mau cứu Ôn Nhu Hương đi, nếu không bọn ta đều không có nơi cư trú”, mỗi một cô nương xinh đẹp như hoa khóc đến lê hoa đái vũ, thật làm người khác thương tiếc, khóc đến tâm Mộc Thuần Thuần nhăn nhúm.
Một bên, Hoa Thiên Ngữ chỗ này sờ sờ, chỗ kia nhìn nhìn, cẩn thận đánh giá cái kỹ viện vắng vẻ hết sức này, tự nhủ, “kì quái, chỗ chỗ đều tốt, bên trong trang trí cũng rất đẹp,nhìn thử, các cô nương mỗi người đều xinh đẹp trong veo như nước, xem này dung nhan đáng yêu động lòng người, xem này dáng người thướt tha mềm mại, làm sao có thể không có khách nhân đến, nam nhân Đô Thành này mắt mù hay là chết sạch rồi, bằng không chính là thân thể đều hư nhược suy yếu, gió thổi liền gục, hoặc là có bệnh gì không tiện nói, căn bản không có năng lực đến khoái hoạt.”
Bằng không nàng thật sự nghĩ không ra còn có nguyên nhân gì khiến cho Ôn Nhu Hương cái chỗ tốt như vậy sẽ không có khách nhân đến thăm. Bất kể cái thời đại nào, nam nhân, vĩnh viễn là trời, nam nhân Đô Thành này há có thể ngoại lệ.
Vốn là các cô nương đang nức nở nghẹn ngào, xì một tiếng, đều bị lời nói lớn mật trần trụi khí khái của nàng chọc cười, loạn thành một đoàn. Mộc Thuần Thuần cười đến nước mắt văng khắp nơi. Tiểu Ngữ lại ngữ ra kinh người vậy, cũng không biết những lời này nàng ở đâu học được, rõ ràng mọi người tuổi xấp xỉ, cũng không biết vì sao Thuần Thuần tổng hội cảm giác được những thứ Tiểu Ngữ hiểu được nhiều hơn nhiều so với nàng.
Thiên hội tựu khán, vì giải đáp nghi hoặc trong lòng Hoa Thiên Ngữ, Mộc Thuần Thuần nhịn cười, liền đem nguyên nhân từ đầu đến cuối nói cho nàng ta nghe.

Nghe xong, Hoa Thiên Ngữ lại kích động, “Cái gì lâu? Chậc chậc chậc, nghe thử người ta lấy cái tên kia,Đa Câu Hồn a, chỉ riêng cái tên thôi liền đem Ôn Nhu Hương của chúng ta đè xuống dưới, chẳng trách khách nhân ở đây đều bị kéo đi, nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ chọn cái lâu kia “
Nghe nàng phân tích nhưng thật ra vô cùng có đạo lý, mọi người nghe đến sửng sốt kinh ngạc, liên tục gật đầu, quả thật, cái lâu đó nghe thật hấp dẫn so với Ôn Nhu Hương.
“Hoa Thiên Ngữ, ta nhắc nhở nàng, chuyện của Ôn Nhu Hương nàng đừng quản, cũng không cho phép quấy nhiễu, nghe không” cái gì gọi là Ôn Nhu Hương của chúng ta nha, nói giống như nàng là một phần tử của Ôn Nhu Hương, Mộc Thuần Thuần sao lại không biết điểm tâm tư này trong bụng nàng, chẳng qua là cả ngày nhàn rỗi nhàm chán muốn nhào vô giúp vui, đối với chuyện của Ôn Nhu Hương dường như để tâm rồi.
Tiểu Ngữ một khi để tâm một chuyện, nhất định sẽ rất điên cuồng, quản đều quản không nổi, đến lúc đó không chừng náo ra sự tình gì, huống hồ Tiểu Ngữ vẫn còn là một cô nương chưa xuất giá, ra ra vào vào thanh lâu thật không tốt, chuyện này nếu bị Nam Cung Huyền biết, nàng giải thích cũng không giải thích tinh tường được, tuyệt đối không thể để cho Tiểu Ngữ chuyến này vẩn đục.
“Chúng ta đều bước vào Ôn Nhu Hương này, quấy nhiễu cũng quấy nhiễu rồi, cũng là nàng mang ta vào đây, nàng quên rồi sao, ha ha, nếu không nàng hỏi mấy người bọn họ, nếu như tất cả đều không muốn ta quản chuyện Ôn Nhu Hương, ta cam đoan lập tức cút đi, lăn thật xa, dù cho sau này đi ngang Ôn Nhu Hương cũng đi đường vòng, được không?” Hoa Thiên Ngữ mặt cười xấu xa, nói xong cam đoan của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận