Chương 81 – Ôn Khởi x Tần Lâm (2)
Nghe rõ lời Tần Lâm nói, Ôn Khởi và cấp trên của cô, bao gồm cả trợ lý của anh đều sửng sốt.
Mọi người còn đang kinh ngạc vì hôm nay anh lại làm khó một phóng viên nhỏ, Tần Lâm lại nói thêm một câu: “Lúc trước tôi có xem qua bản thảo của phóng viên Ôn.”
Ôn Khởi: “….”
Cô không tin anh đã xem qua.
Thế nhưng, cấp trên của Ôn Khởi cứ cảm thấy Tần Lâm đã nói như vậy thì tất nhiên đã xem qua. Hơn nữa, có thể là anh thấy bản thảo do Ôn Khởi viết cũng khá tốt, bằng không cũng sẽ không hỏi đến cùng như vậy.
Nghĩ đến đây, cô ta nắm lấy cơ hội hỏi: “Sếp Tần gần đây có bận lịch làm việc không?”
Cô ta khẽ cười: “Ôn Khởi vẫn luôn muốn phỏng vấn anh nhưng chưa có cơ hội hẹn được.”
Nghe vậy, Tần Lâm hơi nhướng mày, ánh mắt thâm thúy dừng lại trên người Ôn Khởi, ý vị sâu xa thốt ra hai chữ: “Vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.” Cấp trên của Ôn Khởi đụng vào cánh tay cô, tỏ ý kêu cô trả lời.
Ôn Khởi hết cách, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đối diện với đôi mắt có thể hiểu rõ lòng người và đầy tính áp bức của Tần Lâm: “Vâng, không biết sếp Tần có vui lòng cho tôi cơ hội này không.”
Tần Lâm rũ mắt, bình tĩnh nhìn cô một hồi lâu: “Để xem biểu hiện của phóng viên Ôn đã.”
Ôn Khởi nhíu mày, còn chưa kịp hỏi biểu hiện gì thì tiếng gõ cửa đã vang lên, là tổng giám đốc Triệu và mấy người khác đến.
Nhất thời, Ôn Khởi không có cơ hội mở miệng nữa. Mà mấy người Tần Lâm cũng dời lực chú ý sang nhóm tổng giám đốc Triệu, các nhà kinh doanh bắt đầu trò chuyện đầu tư và phát triển kinh tế gần đây.
Ôn Khởi ở bên cạnh lắng nghe, âm thầm ghi nhớ trọng điểm mà mấy người nhắc tới.
Cô ăn cơm không được tập trung, không phát hiện ra Tần Lâm thường xuyên nhìn mình.
Ngược lại là Lâm Hạo Sâm, anh ấy mơ hồ nhận ra có gì đó không thích hợp.
Anh ấy đã làm trợ lý cho Tần Lâm được vài năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh làm khó một phóng viên nhỏ như thế. Nghĩ vậy, Lâm Hạo Sâm lại nhìn hai người thêm vài lần, cảm thấy giữa hai người này có gì đó mờ ám.
Về phần mờ ám ở chỗ nào thì anh ấy tạm thời chưa rõ.
Bữa tiệc gần kết thúc, Ôn Khởi nhân cơ hội làm quen tổng giám đốc Triệu mà đưa ra thỉnh cầu muốn hẹn ông ta phỏng vấn.
Tổng giám đốc Triệu ngẩn người, nhìn về phía cô: “Cô là cấp dưới của Thụy Chi?”
Thụy Chi là cấp trên của Ôn Khởi, giám đốc Lý, Lý Thụy Chi.
Ôn Khởi nở nụ cười thản nhiên: “Đúng vậy, tổng giám đốc Triệu.”
Triệu Chính Bình nhìn cô, híp híp mắt: “Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?”
Ôn Khởi: “Trí nhớ của tổng giám đốc Triệu rất tốt.”
Bữa tiệc lần trước cô và Lý Thụy Chí tham gia, Triệu Chính Bình cũng có mặt ở đó. Nhưng lần đó Triệu Chính Bình không cho cô một cơ hội tiến lên nói chuyện. Cô không ngờ ông ta vẫn còn nhớ rõ.
Nghe được lời khen này, Triệu Chính Bình cười ha hả nói: “Phóng viên Ôn xinh đẹp thế này, sao tôi lại không có ấn tượng cho được.”
Ý cười trên mặt Ôn Khởi cứng đờ, cô khẽ nói: “Tổng giám đốc Triệu quá khen.”
Đôi mắt Triệu Chính Bình khẽ nheo lại, đảo quanh cơ thể cô rồi dừng lại ở phần ngực cô: “Tôi nói thật mà, đúng không sếp Tần?”
Ông ta đột nhiên gọi Tần Lâm cách đó không xa.
Nghe thấy vậy, Tần Lâm đang ở bên cạnh trao đổi với người khác bỗng nhiên tập trung ánh mắt vào người Ôn Khởi.
Ánh mắt anh rất sáng, nhìn chằm chằm Ôn Khởi khiến cô bất giác khẩn trương, thậm chí nhịp tim cũng đập nhanh lên.
Tần Lâm nhìn đôi mắt run rẩy của cô, tầm mắt hạ xuống rồi dừng lại trên khóe môi đang mím chặt của cô.
Anh biết cô đang căng thẳng. Căng thẳng vì phải đối diện với anh.
Ý thức được điểm này, tâm tình Tần Lâm có chút chuyển biến tốt đẹp. Anh mỉm cười trả lời Triệu Chính Bình: “Tổng giám đốc Triệu nói đúng.”
Anh thừa nhận vẻ đẹp của Ôn Khởi.
Nghe vậy, Ôn Khởi không được vui cho lắm.
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên cô nghe Tần Lâm nói những lời khen ngợi này. Hơn nữa dựa theo mối quan hệ của hai người trước đây, anh phải nói cô không xinh đẹp thì mới tương đối phù hợp với tính cách của anh.
Anh hùa theo Triệu Chính Bình như vậy, cô ngược lại không phỏng đoán được anh đang suy nghĩ gì trong đầu.
Không cho Ôn Khởi nhiều thời gian suy nghĩ, Triệu Chính Bình bảo trợ lý đưa danh thiếp cho cô: “Có thời gian rảnh tôi sẽ bảo trợ lý liên lạc với cô.”
Ôn Khởi đưa hai tay tiếp nhận: “Vậy tôi xin cảm ơn tổng giám đốc Triệu đã cho tôi cơ hội.”
Ánh mắt Triệu Chính Bình sáng rực nhìn cô, trên mặt tràn đầy ý cười: “Đừng khách sáo. Mong lần sau gặp được phóng viên Ôn.”
Ôn Khởi đáp lời.
–
Bữa tiệc kết thúc, mọi người lục tục rời đi.
Ôn Khởi và Lý Thụy Chi chờ những người khác đi rồi mới lên xe rời đi.
Tài xế công ty đưa đón nên trước tiên phải đưa Lý Thụy Chi về, sau đó mới đưa Ôn Khởi.
Lên xe xong, Ôn Khởi đang chuẩn bị nghỉ ngơi một lát thì Lý Thụy Chi mở miệng hỏi: “Cô có lấy được danh thiếp của sếp Tần không?”
Ôn Khởi ngẩn ra: “Không có.”
Lý Thụy Chi nhíu mày, bất mãn nhìn về phía cô: “Ôn Khởi, tôi dẫn cô tới bữa tiệc không đơn giản là để cho cô lấy được danh thiếp của tổng giám đốc Triệu hay gặp mặt ông ta. Cô sẽ không ngu ngốc tới mức chỉ nhận danh thiếp của ông ta mà không đi làm quen với những người khác chứ?”
“Tôi không hề.” Ôn Khởi ôn hòa giải thích: “Là tôi không tìm được cơ hội.”
Lý Thụy Chi liếc cô một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tôi thấy sếp Tần rất có hứng thú với cô, sao cô lại không tìm được cơ hội?”
Ba chữ “có hứng thú” vừa thốt ra, Ôn Khởi thất thần: “Giám đốc, tôi cảm thấy những lời sếp Tần vừa nói chỉ là nói đùa.”
“Tôi không quan tâm anh ta nói đùa hay nghiêm túc.” Lý Thụy Chi trừng mắt nhìn cô: “Nói tóm lại, cô tốt nhất nên có mắt nhìn một chút. Cho cô cơ hội mà cô lại không nắm bắt, cô còn muốn leo lên không?”
Ôn Khởi không nói gì.
Lý Thụy Chi giáo huấn cô vài câu, nhìn dáng vẻ không phản bác của cô thì cũng không còn hứng thú nói với cô nữa.
Yên tĩnh một lúc, cô ta mở chai nước khoáng bên cạnh uống một ngụm, lạnh nhạt nói: “Tôi đề nghị cô nên tranh thủ phỏng vấn Tần Lâm.”
Ôn Khởi giật mình: “Tôi biết rồi.”
Lý Thụy Chi ừ một tiếng, nhìn cô: “Cô cũng không muốn vì một cuộc phỏng vấn mà phải uống nhiều rượu như lần trước đúng không?”
Đôi mắt Ôn Khởi lóe lên.
Lý Thụy Chi nói tiếp: “Cô có biết tại sao bữa tiệc hôm nay tổng giám đốc Triệu không mời rượu không?”
Triệu Chính Bình rất thích uống rượu.
Ở bữa tiệc lần trước ông ta là người mời rượu người khác nhiều nhất.
Không đợi Ôn Khởi đáp, Lý Thụy Chi đã nói trước: “Tần Lâm không thích uống rượu, bữa cơm hôm nay trợ lý của Tần Lâm đã cố ý dặn dò là không cho mời rượu.”
Tần Lâm không ngăn cản người khác uống, nhưng anh không cho phép trong bữa tiệc của mình có người mời rượu.
Muốn uống hay không muốn uống cũng sẽ không miễn cưỡng người khác.
Giá trị con người và địa vị hiện tại của anh đương nhiên sẽ có người nể mặt.
Cũng chính vì như thế, tối nay Ôn Khởi và Lý Thụy Chi mới có thể tỉnh táo rời khỏi bữa tiệc.
Nếu đổi lại là lúc khác, cho dù các cô không bị chuốc say thì cũng không tránh được việc phải uống vài ly.
Ôn Khởi: “Thì ra là thế.”
Nghe Ôn Khởi trả lời, Lý Thụy Chi không dám tin: “Cô chỉ có phản ứng này?”
Ôn Khởi khó hiểu nhìn cô ta, tựa như đang hỏi — vậy tôi còn phải phản ứng thế nào?
Lý Thụy Chi nhìn cô vài giây, từ bỏ trao đổi với người không cùng tần số: “Cô tự suy nghĩ đi.”
“…”
Không bao lâu sau, Lý Thụy Chi về đến nhà.
Nói lời tạm biệt với cô ta xong, Ôn Khởi mới quay về nhà.
Trên đường về nhà, cô lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ vài giây rồi lại không nhịn được gửi tin nhắn cho Thi Hảo, hỏi Thi Hảo đang làm gì, có bận không.
Giờ phút này, Ôn Khởi muốn tìm người để trò chuyện.
Nhưng có lẽ Thi Hảo đang bận rộn, không kịp trả lời cô.
Ôn Khởi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại dần tối xuống, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảnh đêm ở Giang Thành rất đẹp, Ôn Khởi luôn biết điều đó. Nhưng mấy năm nay cô sống quá vội vàng, ít có thời gian yên tĩnh thưởng thức cảnh đêm náo nhiệt mà phồn hoa này.
Đèn neon nhấp nháy, ánh đèn hai bên đường nối thành một đường dài, rực rỡ lại chói mắt.
Ngắm nhìn một hồi, Ôn Khởi nghĩ tới Tần Lâm.
Kỳ thật trước khi gặp lại Tần Lâm, đã từ rất lâu rồi Ôn Khởi không nhớ tới người này. Sau khi bọn họ chia tay, cô rất có ý thức tránh xa những người có liên quan đến anh hoặc những thứ có liên quan đến anh.
Dần dần, người này đã bị cô phủ bụi trong trí nhớ.
Chỉ thỉnh thoảng khi nói chuyện với đồng nghiệp hoặc bạn bè nhắc tới đề tài yêu đương, truy hỏi cô đã từng yêu đương chưa, yêu bao lâu, yêu mấy lần, cô mới nhớ tới Tần Lâm.
Rồi lại nghĩ đến những khoảnh khắc ngọt ngào của họ trong quá khứ.
Đang nghĩ ngợi thì điện thoại di động khẽ rung, là Thi Hảo trả lời tin nhắn, hỏi cô làm sao vậy? Có phải gặp chuyện gì rồi không?
Trước đó không lâu, Ôn Khởi đã nói cho Thi Hảo biết người bạn trai cũ mà cô rất khi ít nhắc tới là Tần Lâm.
Nhìn Thi Hảo gửi liền mấy tin nhắn, Ôn Khởi trả lời: [Tâm trạng không được tốt lắm, cậu đang ở nhà hay bên chỗ tổng giám đốc Lương?]
Thi Hảo: [Tớ đang ở cùng Lương Tây Kinh.]
Ôn Khởi: [Vậy thôi không sao, trưa mai chúng ta hẹn nhé?]
Thi Hảo: [Cậu không sao thật chứ?]
Ôn Khởi: [Thật mà.]
Thi Hảo: [Hay là kể trước cho tớ nghe đi.]
Ôn Khởi khẽ cười: [Chỉ là tối nay lại chạm mặt Tần Lâm ở bữa tiệc nên có chút phiền lòng thôi.]
Thi Hảo sáng tỏ: [Vậy ngày mai nói chuyện.]
Ôn Khởi: [Được.]
Thi Hảo lại hỏi: [Hay là tớ kêu Lương Tây Kinh thăm dò sếp Tần thử nha?]
Ôn Khởi: [Thăm dò chuyện gì?]
Thi Hảo: [Cậu muốn biết chuyện gì tớ sẽ thăm dò cho cậu chuyện đó.]
Ôn Khởi biết ý của Thi Hảo, cô vẫn cười cười: [Không cần đâu.]
Thi Hảo: [Vậy thôi, mà cậu về đến nhà chưa?]
Ôn Khởi: [Sắp xuống xe rồi.]
Thi Hảo: [Được, tắm rửa xong vẫn còn thấy phiền lòng thì gọi điện thoại cho tớ.]
Ôn Khởi: [Tớ biết rồi.]
Kết thúc cuộc nói chuyện, tài xế vừa vặn dừng xe.
Ôn Khởi xuống xe, nói tiếng tạm biệt với tài xế rồi mới chậm rãi đi vào trong tiểu khu.
Cô không để ý rằng có một chiếc xe vẫn đi theo sau xe của cô, khi cô xuống xe thì dừng lại, cho đến khi cô an toàn bước vào tiểu khu mới rời đi.
–
Gặp mặt Tần Lâm ở bữa tiệc đó xong, cuộc sống của Ôn Khởi cũng không thay đổi quá nhiều.
Thậm chí dù một gợn sóng cũng không có.
Thứ Hai cô đi làm thì được Lý Thụy Chi báo cho biết là Tần Lâm đã về Bắc Kinh. Cô muốn lấy được cuộc phỏng vấn của anh đã khó nay càng thêm khó.
May mắn là tháng đó Ôn Khởi đã nhận được phỏng vấn của Triệu Chính Bình, hoàn thành nhiệm vụ mục tiêu của mình.
Bận rộn xong cuộc phỏng vấn của Triệu Chính Bình, Ôn Khởi hiếm khi được thoải mái một chút.
Tối hôm đó cô hẹn Thi Hảo đi ăn cơm.
Cũng khá lâu rồi hai người không gặp nhau, chuẩn bị ăn một bữa ngon lành để trút hết nỗi niềm.
“Đã nộp phỏng vấn chưa?” Vừa gặp mặt Thi Hảo đã hỏi.
Ôn Khởi liếc nhìn cô: “Cậu không thể chờ tớ ăn miếng cơm rồi hẵng nói mấy lời mất hứng này sao?”
Thi Hảo rướn khóe môi: “Chuyện công việc từ khi nào lại trở nên mất hứng?”
“Bây giờ nè.” Ôn Khởi gần đây phải tăng ca khổ không thể tả, thẳng thắn nói: “Gần đây thấy hơi chán ghét công việc này rồi.”
Thi Hảo hơi giật mình, có chút bất ngờ.
Cô biết Ôn Khởi rất thích công việc này của mình, cũng rất thích ngành nghề này.
“Vì sao?” Cô nhịn không được hỏi.
Ôn Khởi uống một ngụm nước: “Vì rất nhiều nguyên nhân.”
Thi Hảo gật đầu, đưa thực đơn cho Ôn Khởi: “Nếu thật sự cảm thấy mệt thì xin nghỉ phép thư giãn đi.”
Ôn Khởi: “Tạm thời không nghỉ được.”
Gần đây cô bận nhiều việc.
Thi Hảo thở dài: “Vậy lúc nào xin nghỉ được thì nói với tớ, tớ ra ngoài chơi với cậu.”
Ôn Khởi nói được.
Hai người yên tĩnh ăn cơm trò chuyện, không hiểu sao đề tài lại chuyển sang Tần Lâm.
Lúc học đại học Thi Hảo và Ôn Khởi ở cùng ký túc xá, từ học kỳ đầu năm thứ nhất cô đã quen với Ôn Khởi, cũng biết được chuyện Ôn Khởi từng có một đoạn tình yêu ngắn ngủi. Lúc đó Thi Hảo bận học bận làm thêm nên cũng không truy hỏi bạn trai cũ của Ôn Khởi là ai, vì sao hai người lại chia tay.
Sau đó cô và Ôn Khởi càng ngày càng trở nên thân thiết, cô mới mơ hồ đoán được một phần nguyên nhân.
Nhưng cụ thể thế nào thì Thi Hảo vẫn không rõ lắm.
Ngồi đối diện với Ôn Khởi, Thi Hảo nhìn chằm chằm cô một hồi rồi tò mò hỏi: “Sau cái lần cậu gặp sếp Tần ở bữa tiệc đó, hai người vẫn chưa từng gặp lại nhau sao?”
Ôn Khởi: “Ừm.”
Cô liếc nhìn Thi Hảo, biết Thi Hảo muốn nói gì: “Cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi thẳng.”
Thi Hảo mỉm cười: “Tuy rằng cậu không cho tớ thăm dò, nhưng lúc tớ nói bóng nói gió với Lương Tây Kinh cũng biết được chút chuyện của sếp Tần, cậu muốn biết không?”
Ôn Khởi ngước mắt nhìn Thi Hảo, không nói gì.
Thi Hảo lập tức hiểu ra, với tư cách là bạn thân cô cũng không úp mở mà làm gì, thậm chí cũng không có tâm tư làm khó bạn mình: “Hiện tại Tần Lâm đang độc thân.”
Ôn Khởi sửng sốt vài giây, ánh mắt thoáng dao động, mạnh miệng nói: “Anh ấy độc thân thì liên quan gì đến tớ.”
Thi Hảo cũng không vạch trần cô, kéo dài giọng nói: “Đúng là không liên quan đến cậu, tớ chỉ muốn nói với cậu thế thôi.”
Ôn Khởi khẽ lườm Thi Hảo.
Thi Hảo dí dỏm nháy mắt với cô: “Bây giờ cậu cũng đang độc thân, có muốn cân nhắc đến việc ‘ăn lại cỏ cũ’ không?”
“Không muốn.” Ôn Khởi không chút nghĩ ngợi từ chối.
Thi Hảo sửng sốt.
Ôn Khởi cụp mi, ánh mắt mờ mịt nhìn dòng người muôn hình vạn trạng ngoài cửa sổ, thì thào: “Tớ không xứng.”
“….”
Nhìn cô như vậy, lồng ngực Thi Hảo hơi chua xót, vội vàng nói: “Tớ không cho phép cậu nói câu này.”
Đối với Thi Hảo, Ôn Khởi xứng với tất cả những thứ tốt đẹp trên thế giới này, xứng với tất cả mọi người.
Ôn Khởi khẽ cười: “Cậu đề cao tớ quá rồi đấy.”
Thi Hảo dò xét cô: “Tớ không đề cao cậu thì đề cao ai?”
Họ là bạn bè mà.
Ôn Khởi ngẫm nghĩ thấy cũng phải, cô buồn cười nhìn Thi Hảo: “Hảo Hảo.”
“Hửm?” Thi Hảo rũ mắt: “Cậu muốn nói gì?”
Ôn Khởi im lặng giây lát, khẽ lắc đầu: “Không có gì, chỉ muốn nói cám ơn cậu thôi.”
Thi Hảo liếc cô một cái: “Sau này không được nói lời này nữa.”
Giữa hai người họ không cần nói lời cảm ơn xa lạ như thế.
Ôn Khởi ôn hòa đáp: “Được.”
Yên lặng một lúc, Thi Hảo lặp lại câu nói cũ: “Nếu cậu vẫn còn thích anh ấy, chưa quên được anh ấy, vậy đừng nghĩ đến chuyện có xứng hay không xứng. Còn nếu đã hết tình cảm, vậy thì sau này chúng ta sẽ không để ý đến anh ấy nữa.”
Cô nhìn về phía Ôn Khởi, hỏi: “Hiểu chưa?”
Ôn Khởi biết vì sao Thi Hảo nói như vậy. Thi Hảo là người hiểu rõ cô nhất, cũng biết cô vẫn chưa buông bỏ được quá khứ, vì nếu đã buông bỏ được, cô cũng sẽ không tìm Thi Hảo uống rượu, thậm chí sẽ không nhắc tới Tần Lâm dù chỉ một chữ.
Nguyên nhân căn bản nhất khiến Thi Hảo an ủi cô như vậy là vì cô vẫn chưa quên được Tần Lâm.
“Tớ biết rồi.” Ôn Khởi không mạnh miệng nữa, nhẹ giọng nói: “Tớ sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Thi Hảo nhìn cô như vậy thì vốn định an ủi cô thêm vài câu, nhưng trong lòng cũng biết rõ là khi đối diện với hiện thực, bất cứ ngôn ngữ nào cũng không đủ sức thuyết phục.
Chuyện của Ôn Khởi và Tần Lâm, Thi Hảo không tiện nhúng tay quá nhiều. Hơn nữa, trên chuyện này điều cần nhất là bản thân phải suy nghĩ cẩn thận, lúc đó bọn họ mới có thể bước qua cái hố này.
–
Sau lần tụ tập đó, Ôn Khởi lại bận rộn một thời gian.
Ngày hôm đó, cô và đồng nghiệp nam phụ trách chụp ảnh Ngô Tuấn Niên bay đến Bắc Kinh công tác.
Hạ cánh xuống Bắc Kinh, Ôn Khởi có một loại cảm giác xa lạ đã lâu không thấy, duy chỉ không có chút cảm giác thân thiết nào.
Cô nhìn sân bay quen thuộc trước mặt, bên tai vang lên giọng nói của Ngô Tuấn Niên: “Ôn Khởi, tôi nhớ quê cô ở Bắc Kinh đúng không?”
Ngô Tuấn Niên vô cùng hào hứng, vẻ mặt tươi cười nhìn cô: “Vậy phần ăn uống giao cho cô sắp xếp nhé?”
Ôn Khởi thản nhiên đáp: “Cũng lâu rồi tôi không về đây, nếu anh không ngại để tôi sắp xếp thì không thành vấn đề.”
Ngô Tuấn Niên cười cười: “Đương nhiên, cô cứ sắp xếp đi.”
Ôn Khởi mỉm cười đáp lời.
Đến khách sạn làm thủ tục check in, Ôn Khởi vốn định nghỉ ngơi một lát thì Ngô Tuấn Niên gửi tin nhắn tới, hỏi cô có đói bụng không, có muốn ra ngoài ăn cơm không.
Thời gian không còn sớm, Ôn Khởi không cũng không do dự nhiều, trả lời: [Được, anh muốn ăn gì?]
Ngô Tuấn Niên: [Tùy cô chọn.]
Nhìn thấy lời này, Ôn Khởi có chút không biết trả lời như thế nào.
Cô kiểm tra mấy nhà hàng khá nổi tiếng gần đó, đột nhiên nhìn thấy một nhà hàng tư nhân rất quen thuộc.
Lúc Ôn Khởi đang định bỏ qua thì Ngô Tuấn Niên gửi ảnh chụp màn hình tới: [Tôi nghe nói nhà hàng này khá nổi tiếng ở Bắc Kinh, hương vị cũng rất ngon, tối nay chúng ta ăn ở đây được không?]
Sợ bị Ôn Khởi từ chối, Ngô Tuấn Niên nhấn mạnh: [Tôi mời khách.]
Ôn Khởi: [Không cần, chúng tôi cứ chia đôi đi.]
Tiêu chuẩn của nhà hàng tư nhân này vượt quá giá bình quân đầu người mà họ có thể chi trả khi đi công tác, vậy nên họ phải tự bỏ tiền túi ra.
Sửa soạn đơn giản rồi ra cửa, Ôn Khởi và Ngô Tuấn Niên gặp nhau ở đại sảnh khách sạn.
Phòng của hai người không ở cùng một tầng.
Nhà hàng đó cách khách sạn không xa, đi bộ hơn mười phút là đến.
Thời điểm hơn sáu giờ đường xá Bắc Kinh rất tắc nghẽn, Ôn Khởi và Ngô Tuấn Niên quyết định đi bộ qua đó.
Cùng lúc đó, Tần Lâm vừa rời khỏi công ty chuẩn bị đi dự tiệc, lơ đãng liếc ra ngoài cửa sổ thì bắt được một bóng dáng quen thuộc.
Anh hơi híp mắt, gần như có chút không chắc chắn.
Một lát sau, anh nhướng mí mắt nhìn về phía tài xế: “Chú Lưu.”
Chú Lưu đáp lời: “Tôi nghe, có chuyện gì sao?”
Tần Lâm chăm chú nhìn theo người nọ, giọng trầm xuống: “Chú đừng rẽ trái, chúng ta cứ đi thẳng.”
Chú Lưu sửng sốt: “Cái gì?”
Tần Lâm giơ tay chỉ vào bóng lưng cách đó không xa: “Đuổi theo cô ấy.”
Anh trực tiếp bỏ qua người bên cạnh Ôn Khởi.
“…”
Ôn Khởi không chú ý tới phía sau vẫn có xe đi theo mình.
Cô và Ngô Tuấn Niên đi tới cửa nhà hàng, được thông báo là tạm thời không có chỗ, cần chờ một lát.
Nhà hàng tư nhân này rất đông khách, cho dù giá cả đắt đỏ thì cũng có nhiều người địa phương bằng lòng tới đây thưởng thức.
Ôn Khởi cũng nhất thời quên mất việc hẹn trước.
Cô và Ngô Tuấn Niên liếc nhìn nhau: “Có cần chờ không?”
Ngô Tuấn Niên cười ha hả nói: “Chờ một lát đi, dù sao ăn xong cũng không làm gì.”
Anh ấy cảm thấy chắc chắn ăn xong rồi Ôn Khởi sẽ đề nghị về phòng nghỉ ngơi, chẳng bằng chờ một lát, hai người còn có thể trò chuyện nhiều hơn.
Ôn Khởi không từ chối.
Đến bên cạnh ngồi xuống, Ngô Tuấn Niên liếc mắt nhìn cô, muốn nói lại thôi: “Ôn Khởi, ngày mai kết thúc phỏng vấn rồi ngày mốt chúng ta mới trở về Giang Thành, cô có muốn về nhà thăm không?”
Anh ấy nói: “Thời gian chắc là vừa đủ đấy.”
Ôn Khởi mỉm cười, khéo léo từ chối: “Không cần đâu.”
Ngô Tuấn Niên ngẩn ra, đang định hỏi tại sao thì nghe thấy một giọng nam xa lạ.
“Phóng viên Ôn?” Tần Lâm không nhịn được mở miệng trước.
Nghe thấy giọng nói của anh, Ôn Khởi và Ngô Tuấn Niên đồng thời ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Đôi mắt Ôn Khởi lóe lên, còn chưa kịp nói gì thì Ngô Tuấn Niên ở bên cạnh đã nhận ra Tần Lâm: “Sếp Tần?”
Tần Lâm khẽ gật đầu, vẻ mặt hờ hững nhìn anh ấy: “Cậu là?”
Ngô Tuấn Niên xấu hổ cười cười, nghĩ đến chuyện anh vừa gọi Ôn Khởi, anh ấy bèn giới thiệu: “Tôi là đồng nghiệp của Ôn Khởi.”
Tần Lâm nhàn nhạt gật đầu: “Hai người đây là…” Anh cố ý dừng lại hai giây, ánh mắt dừng lại trên người Ôn Khởi: “Đến Bắc Kinh du lịch?”
Anh hiểu lầm quan hệ giữa hai người.
Ôn Khởi ngước mắt, đối diện với gương mặt anh tuấn của anh: “Sếp Tần, chúng tôi đến Bắc Kinh công tác.
Tần Lâm ồ một tiếng: “Trùng hợp thế à.”
Gương mặt lạnh lùng của anh hơi giãn ra: “Nhà hàng hết chỗ rồi à?”
Ngô Tuấn Niên: “Đúng vậy, sếp Tần cũng tới đây dùng cơm sao?”
Anh ấy không biết nhà hàng này là của nhà họ Tần.
Nghe vậy, Tần Lâm nhìn Ôn Khởi, chầm chậm nói: “Phóng viên Ôn chưa từng nói với cậu sao?”
Ngô Tuấn Niên: “Nói gì cơ?”
Tần Lâm còn chưa kịp mở miệng, Tần Yến nhận được tin tức Tần Lâm tới nhà hàng thì từ trong đi ra, vô cùng bất ngờ: “Anh, sao anh lại tới đây?”
Vừa nói xong, anh ấy nhìn thấy Ôn Khởi.
“Ôn Khởi?” Tần Yến kinh ngạc: “Sao cô lại ở đây?”
Ôn Khởi và Tần Yến đã gặp qua vài lần, cũng khá là quen thuộc.
Khi đối mặt với Tần Yến cô cũng không có cảm giác căng thẳng: “Tôi và đồng nghiệp qua bên này ăn cơm.”
Tần Yến ‘ơ’ một tiếng, nhìn về phía Tần Lâm.
Anh ấy nhìn sắc mặt trầm xuống của Tần Lâm, con ngươi đảo quanh: “Đại sảnh hiện tại đã hết chỗ rồi, nếu cô không ngại thì để tôi sắp xếp phòng bao được không?”
Ôn Khởi trưng cầu ý kiến của Ngô Tuấn Niên: “Có muốn chờ tiếp không?”
Ngô Tuấn Niên: “Đều nghe cô.”
Nghe hai người nói chuyện, Tần Lâm lạnh giọng nói: “Phóng viên Ôn cũng suy nghĩ chu đáo quá nhỉ.”
Ôn Khởi: “….”
Tần Yến: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...