Gợn Sóng Không Tên



Chương 80 – Ôn Khởi x Tần Lâm (1)

Gặp lại bạn trai cũ là tại một hội nghị thượng đỉnh tài chính.

Đồng nghiệp Ôn Khởi tạm thời có việc nên đổi lại là cô và một đồng nghiệp khác tham gia hội nghị thượng đỉnh tài chính tổ chức tại Bình Thành năm nay. Trước khi đến, cô cũng không biết là mình sẽ nhìn thấy bạn trai cũ đã nhiều năm không gặp ở chỗ này.

Trước đó, Ôn Khởi vốn cho rằng cả đời này bọn họ cũng sẽ không gặp lại.

Hội nghị thượng đỉnh tài chính chật kín người, những người thành công từ các ngành nghề khác nhau đều đổ về đây tham dự, chung quanh có không ít phóng viên và truyền thông.

Đồng nghiệp đang nói chuyện với Ôn Khởi, nhưng lực chú ý của cô lại bất giác bị một giọng nói quen thuộc lại xa lạ khác hấp dẫn.

Ôn Khởi như có phát hiện ngó nhìn ra xa, người nọ cũng nhướng mí mắt lên, lướt qua đám đông rồi dừng lại trên người cô một giây.

Trong nháy mắt đó, mọi người chung quanh đều biến thành hư ảo.

Ôn Khởi còn chưa kịp phỏng đoán anh có nhận ra mình không, đối phương đã dời ánh mắt trước. Cô hơi khựng lại, không chút do dự quay mặt đi.

……

Tầm mắt dời đi nhưng lực chú ý vẫn không thể khống chế được.

Đồng nghiệp nói vài câu với Ôn Khởi nhưng cô không đáp lại câu nào. Đồng nghiệp nhíu mày, giơ tay chạm vào cánh tay cô: “Ôn Khởi.”

Ôn Khởi lập tức hoàn hồn, ngước mắt nhìn đồng nghiệp: “Sao cơ?”

Đồng nghiệp cười nói: “Nhìn cô cứ thấp thỏm không yên, đang suy nghĩ gì vậy?”

Đối diện với ánh mắt thân thiện của cô ấy, Ôn Khởi khẽ lắc đầu: “Không có gì, chắc là tối hôm qua ngủ không ngon giấc thôi.”

Đồng nghiệp tỏ vẻ thông cảm, hôm nay các cô phải tham gia hội nghị thượng đỉnh tài chính, đến lúc đó còn phải đụng độ với các anh chị lớn trong nghề. Căng thẳng đến mất ngủ cũng là chuyện bình thường.

Cô ấy hơi nghiêng đầu, ghé sát vào tai Ôn Khởi rồi thấp giọng nói: “Cô có nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh Lương Tây Kinh bên kia không?”

Ôn Khởi nhìn theo ánh mắt đồng nghiệp, môi khẽ mấp máy: “Cô hỏi anh ta?”

Đồng nghiệp gật đầu: “Tần Lâm đấy, trước đây cô đã gặp anh ta chưa?”

Ánh mắt Ôn Khởi lóe lên, nghiêng về phía bên kia nói: “Đã gặp ở nơi khác.”

Đồng nghiệp ồ lên: “Là video phỏng vấn các kiểu đúng không?”

Ôn Khởi hàm hồ ừ một tiếng.

Cô là phóng viên tài chính kinh tế, nếu ngay cả Tần Lâm cũng không biết, vậy cũng không đủ tư cách làm một phóng viên.

Công việc của Ôn Khởi ở Giang Thành, công ty cũng ở Giang Thành.

Mà Tần Lâm đang ở Bắc Kinh, nhưng cái tên Tần Lâm này mọi người ở trong ngành đều đã nghe thấy. Anh tuổi đời còn trẻ nhưng đã gầy dựng được cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng trong giới ngân hàng đầu tư ở New York, vài năm về trước đã được mọi người biết đến như một nhà giao dịch tài chính chuyên nghiệp.

Sau khi trở về Trung Quốc mấy năm, công ty do chính anh sáng lập chỉ mất một thời gian ngắn đã đứng vững ở Bắc Kinh.

Nếu không, anh cũng sẽ không được mời tham dự hội nghị thượng đỉnh tài chính năm nay.

Đồng nghiệp không chú ý tới điểm khác thường của Ôn Khởi, tiếp tục nhiều chuyện với cô: “Tôi nghe người ta nói, sếp Tần dành suất phỏng vấn cho vị kia.”

Ôn Khởi nhìn theo ánh mắt của đồng nghiệp, chợt thấy một người phụ nữ có ngoại hình xinh đẹp, thoạt nhìn còn vô cùng chói mắt. Nhìn chằm chằm một lúc lâu, Ôn Khởi mới nhớ ra cô ấy là một phóng viên tài chính kinh tế khá nổi tiếng, tuổi xấp xỉ Tần Lâm.

Nghe lời nhận xét của đồng nghiệp, Ôn Khởi cũng không quá bất ngờ.

Cô lên tiếng: “Bọn họ đều đến từ Bắc Kinh.”


Nghe vậy, đồng nghiệp liếc cô một cái: “Đều đến từ Bắc Kinh thì đã làm sao? Bất luận là từ đâu đến thì chúng ta cũng là người chung ngành mà.”

Cô ấy khích lệ Ôn Khởi: “Cô không định hỏi thăm sếp Tần sao?”

“Không có ý định này.” Ôn Khởi ăn ngay nói thật: “Trong phần tư liệu tôi chuẩn bị không có tên anh ta.”

Muốn phỏng vấn nhân vật nổi tiếng trong giới, Ôn Khởi sẽ sớm chuẩn bị tư liệu để mình có một sự hiểu biết nhất định đối với người mình muốn phỏng vấn. Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng.

Lần này tới tham gia hội nghị thượng đỉnh tài chính cô đã phân tích không ít người, cũng tra xét tư liệu của không ít người, duy chỉ không có Tần Lâm.

Nghe cô nói như vậy, đồng nghiệp ngẩn người, kinh ngạc nói: “Tại sao vậy? Cô không muốn phỏng vấn anh ta à?”

Bình thường mà nói, các phóng viên trong giới bọn họ đều muốn phỏng vấn những người trẻ tuổi thành công như Tần Lâm.

Ôn Khởi hơi mím môi: “Không phải.”

Cô tìm một cái cớ: “Tôi chưa kịp chuẩn bị thôi.”

Đồng nghiệp nhíu mày, đang muốn nói với cô hai câu thì người chủ trì hội nghị thượng đỉnh đã lên đài, kêu gọi mọi người ngồi vào chỗ.

Cô ấy khé nhéo cánh tay Ôn Khởi, kéo cô đi tới vị trí có dán tên hai người.

Đề tài này cứ thế dừng lại.

Ngồi trên ghế nghe người chủ trì thuyết trình và trò chuyện với mọi người trong ngành vài câu, Ôn Khởi lại có chút thất thần không kiểm soát được.

Tầm mắt của cô bất giác rơi vào người mặc âu phục giày da trên sân khấu kia, có hơi bất ngờ vì đã nhiều năm không gặp nhưng cô vẫn có thể nhận ra anh ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Nhận thức được điểm này, Ôn Khởi thoáng có chút hối hận.

Là cô chưa buông bỏ được sao? Nên mới có thể nhớ rõ bạn trai cũ như vậy.

Đang còn buồn rầu nên Ôn Khởi không hề để ý thấy người trên sân khấu hơi rũ mí mắt, tầm mắt như có như không dừng lại trên người cô.

Lương Tây Kinh nhìn theo tầm mắt của Tần Lâm, mỉm cười: “Sếp Tần nhìn trúng người nào rồi à?”

Tần Lâm lạnh nhạt liếc anh một cái.

Vẻ mặt Lương Tây Kinh vẫn hờ hững: “Phóng viên?”

Tần Lâm tiếp tục phớt lờ anh.

Lương Tây Kinh hiểu rõ trong lòng, hàng mày khẽ nhướng lên, không hỏi nữa. Anh nghiêng đầu nhìn về phía bạn gái mình, khóe môi cong cong.

Tầm mắt hai người quấn lấy nhau, nhưng trong mắt Tần Lâm cứ thấy sến sẩm. Anh mỉm cười, châm chọc một câu: “Cậu đây là đang chê mình với thư ký Thi chưa biểu lộ rõ ràng?”

Lúc này đổi lại Lương Tây Kinh phớt lờ Tần Lâm.



Hội nghị thượng đỉnh tài chính đang tiếp tục diễn ra.

Tần Lâm thấy Ôn Khởi giơ tay muốn phỏng vấn một vị trưởng bối thì khẽ nhướng mày. Anh rướn môi, cũng không hề bất ngờ khi cô không dành suất phỏng vấn cho mình.

Nghĩ đến đây, Tần Lâm tự trào phúng trong lòng — cũng đâu phải ngày đầu tiên mày biết cô ấy là một người máu lạnh vô tình như thế, đúng không?

Trong mấy tiếng diễn ra hội nghị thượng đỉnh tài chính, Ôn Khởi và Tần Lâm thỉnh thoảng có va chạm ánh mắt với nhau.

Chỉ có điều ánh mắt Tần Lâm nhìn cô không hề gợn sóng, không có một chút thân thuộc nào, cô cảm thấy có lẽ anh không nhận ra mình.

Hội nghị kết thúc.


Ôn Khởi nói với Thi Hảo một tiếng rồi cùng đồng nghiệp đến căn tin ăn cơm trước.

Cô muốn tranh thủ ăn xong sớm để buổi trưa về khách sạn nghỉ ngơi một lát.

Nhìn người cách đó không xa rời đi, vẻ mặt Tần Lâm vẫn như trước.

Chỉ là khi Lương Tây Kinh trao đổi với những người khác, vẻ mặt anh mới trở nên mất kiên nhẫn: “Có đi hay không đây?”

Lương Tây Kinh: “…Anh muốn đi với người ta thì đi đi, thúc giục tôi làm gì?”

Anh nói: “Tôi phải chờ bạn gái.”

Tần Lâm cười khẩy: “Yêu đương mù quáng.”

Lương Tây Kinh nhíu mày, nghiêm túc nói: “Nhưng vẫn lý trí hơn anh.”

Lương Tây Kinh biết chuyện Tần Lâm và Ôn Khởi yêu đương.

Anh và Tần Lâm quen biết từ nhỏ, tiếp xúc cũng khá nhiều. Chuyện Tần Lâm có bạn gái hồi đại học, mấy người bọn họ đều biết.

Có điều, trước đó Lương Tây Kinh cũng không biết Ôn Khởi là bạn gái cũ của Tần Lâm.

Lúc Tần Lâm và Ôn Khởi yêu đương, Tần Lâm không dẫn cô đi gặp mọi người. Lúc đó anh chỉ nói mình có bạn gái nhưng không nói là ai.

Đám Lương Tây Kinh cũng không phải người thích nhiều chuyện, cho nên cũng quá để ý đến chuyện Tần Lâm yêu đương.

Chẳng qua là đoạn tình yêu này của Tần Lâm ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Chưa tới nửa năm, Lương Tây Kinh đã nghe nói Tần Lâm chia tay bạn gái, chuẩn bị ra nước ngoài du học.

Lúc ấy Lương Tây Kinh còn hỏi nguyên nhân, nhưng Tần Lâm không nói, ngược lại Tần Yến có len lén nói một câu là Tần Lâm bị người ta đá, không muốn ở lại Bắc Kinh nhìn vật nhớ người nữa nên mới quyết định ra nước ngoài.

Tần Lâm bị Lương Tây Kinh làm nghẹn họng, nhất thời không tìm được lời đáp trả.

Anh siết chặt cơ bắp, hừ nhẹ một tiếng: “Đói bụng, đến căn tin đi.”

Lương Tây Kinh thấy anh đáng thương nên cũng miễn cưỡng đồng ý: “….Đi thôi.”



Ngoại trừ buổi sáng ngày đầu tiên gặp mặt ở hội nghị thượng đỉnh tài chính, buổi chiều Ôn Khởi và Tần Lâm không hề có bất kỳ tương tác nào.

Đến ngày hôm sau khi hội nghị thượng đỉnh tài chính kết thúc, Ôn Khởi và đồng nghiệp chuẩn bị trở về khách sạn thì mới gặp lại anh ở khách sạn. Buổi tối Tần Lâm phải tham gia yến tiệc do ban tổ chức hội nghị tài chính tổ chức, anh quay về khách sạn để thay quần áo.

Mà Ôn Khởi và đồng nghiệp thì không nhận được lời mời tham gia yến tiệc này, hai người định quay về khách sạn nghỉ ngơi rồi ngày hôm sau trở về Bình Thành.

Thời gian còn sớm, đồng nghiệp hỏi Ôn Khởi là lát nữa có muốn ra ngoài ăn cơm không, thuận tiện đi dạo một vòng.

Trước đó Ôn Khởi đã hẹn Thi Hảo đi ăn cơm, có điều Thi Hảo phải tham dự tiệc, cho nên cô vẫn có thời gian.

Cô đồng ý: “Cô muốn ăn gì?”

Đồng nghiệp: “Lát nữa đi xem thử nhé? Chủ yếu là muốn đi dạo rồi mua chút đặc sản về.”

Ôn Khởi cười, cùng cô ấy đi vào thang máy: “Được.”

Hai người đi vào thang máy, khi cửa thang máy sắp đóng lại, Tần Lâm và trợ lý của anh xuất hiện cách đó không xa.

Hai người mặc âu phục thẳng tắp đang sải bước đi về phía họ.


Dường như có phát hiện, Tần Lâm nhướng mí mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.

Cửa thang máy từ hai bên chậm rãi đóng lại, hai người im lặng nhìn nhau, ai cũng không dời mắt đi trước.

Bỗng dưng, là đồng nghiệp của Ôn Khởi phản ứng trước, cô ấy đè nút mở thang máy lại, chờ Tần Lâm và trợ lý của anh đi vào.

“Cảm ơn.” Hai người một trước một sau tiến vào, trợ lý của Tần Lâm nói tiếng cảm ơn.

Đồng nghiệp cười cười, gọi: “Sếp Tần, chúng tôi là phóng viên của Finance Today.”

Nghe thấy âm thanh, Tần Lâm thoáng nghiêng đầu. Anh nhìn vị phóng viên đang nói chuyện với mình rồi khẽ gật đầu, lại liếc mắt nhìn Ôn Khởi, lạnh nhạt nói: “Xin chào.”

Đồng nghiệp Ôn Khởi mỉm cười: “Chào sếp Tần.”

Trong lúc nói chuyện, cô ấy chạm vào cánh tay Ôn Khởi, ngoài sáng trong tối ám chỉ.

Thế nhưng Ôn Khởi không hề nhúc nhích, từ khi Tần Lâm bước vào thang máy cô cứ cúi đầu nhìn sàn nhà, không thèm nhìn sang Tần Lâm lấy một cái.

Không lâu sau, thang máy đã đến tầng Ôn Khởi đang ở.

Cô bước ra trước, đồng nghiệp lúng túng nói với Tần Lâm một câu rồi mới theo cô đi ra ngoài.

Ôn Khởi không quay đầu lại, Tần Lâm nhìn bóng lưng lãnh đạm của cô, nhếch môi hừ một tiếng.

Trợ lý nghe thấy thì khó hiểu hỏi: “Sếp Tần, sao vậy?”

Tần Lâm giơ tay nới lỏng cổ áo, giọng điệu nặng nề: “Không sao.”

Trợ lý: “…”

Một lát sau, Tần Lâm bỗng dưng gọi: “Trợ lý Lâm.”

Lâm Hạo Sâm đáp lời: “Sếp Tần, anh nói đi.”

Tần Lâm ráng nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: “Cậu đã từng yêu đương chưa?”

Lâm Hạo Sâm: “…Đã từng.”

Tần Lâm nhìn anh ấy: “Yêu mấy lần rồi?”

Lâm Hạo Sâm lúng túng, có chút ngượng ngùng xoa chóp mũi, nói: “Ba lần.”

“Ừm.” Tần Lâm cũng không kinh ngạc.

Anh im lặng vài giây, tiếp tục hỏi: “Sau khi chia tay còn gặp bạn gái cũ của cậu không?”

Lâm Hạo Sâm gật đầu: “Có. Lần trước tôi xin phép anh nghỉ là để đi tham gia hôn lễ của bạn gái cũ.”

“?”

Trong đầu Tần Lâm hiện ra một dấu chấm hỏi thật to, rất là khó hiểu: “Cậu đi tham gia hôn lễ của bạn gái cũ?”

Lâm Hạo Sâm gật đầu: “Cô ấy gửi lời mời cho tôi.”

Tần Lâm rơi vào trầm mặc.

Sau một lúc lâu, anh không nhịn được nói: “Cậu và bạn gái cũ của cậu là kiểu người sau khi chia tay vẫn có thể làm bạn bè?”

Lâm Hạo Sâm: “…Cũng tùy người nữa.”

Tần Lâm hiểu ra.

Lâm Hạo Sâm nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của anh, thử hỏi: “Sếp Tần có chuyện gì phiền lòng sao?”

“Không.” Tần Lâm cảm thấy tình huống của mình và Lâm Hạo Sâm không giống nhau, hỏi anh ấy cũng không nhận được đáp án.

Anh đút hai tay vào túi, nhấc chân đi về phòng, lạnh nhạt nói: “Hỏi chơi thế thôi.”

Lâm Hạo Sâm: “…”




Sau khi hội nghị thượng đỉnh tài chính kết thúc, có một khoảng thời gian khá dài Ôn Khởi không có tin tức gì về Tần Lâm.

Nếu không phải thỉnh thoảng cô nhìn thấy Tần Lâm trên các bản tin, thậm chí còn có thể tìm được dấu vết liên quan đến anh trong những ghi chép về hội nghị thượng đỉnh tài chính, thiếu chút nữa cô đã cho rằng hai ngày đó chỉ là ảo giác của mình.

Gặp lại Tần Lâm là ở một bữa tiệc.

Ôn Khởi là một phóng viên nhỏ không có bối cảnh gì, nếu muốn lấy được suất phỏng vấn thì không tránh được việc phải đi theo lãnh đạo tham gia tiệc, làm quen với nhiều người, để cho đối phương có ấn tượng với mình.

Vốn dĩ người phải đi bữa tiệc tối nay cũng không phải Ôn Khởi, mà là một vị đồng nghiệp khác.

Gần tới giờ tan tầm, giám đốc đi tới bên cạnh bàn Ôn Khởi, gõ gõ bàn cô: “Lát nữa tan làm theo tôi đi ăn một bữa cơm.”

Ôn Khởi sửng sốt, vô thức muốn từ chối: “Giám đốc Lý, tôi —”

Cô còn chưa nói hết lời, giám đốc Lý đã liếc nhìn cô, nói: “Tổng giám đốc Triệu cũng ở đó.”

Tổng giám đốc Triệu là vị sếp tổng gần đây Ôn Khởi muốn lấy được tin tức, nhưng cô vẫn không có cơ hội gặp được, cũng không hẹn trước được thời gian phỏng vấn ông ta.

Bởi vậy, khi nghe giám đốc nói như thế, Ôn Khởi vội vàng đáp ứng.

“Vâng, giám đốc Lý.”

Bữa tiệc ở một câu lạc bộ tư nhân.

Sau khi tan ca, Ôn Khởi cùng giám đốc đi tới đó.

Khi cô và giám đốc bước vào phòng thì những người khác vẫn chưa tới.

Vừa uống xong ngụm nước, điện thoại Ôn Khởi vang lên.

Cô nói với giám đốc một tiếng rồi cầm lấy di động ra ngoài phòng nhận máy.

Tần Lâm dẫn theo trợ lý đi ra, vừa liếc mắt đã nhìn thấy người đang nghe điện thoại.

Cô mặc váy bút chì màu nhạt kết hợp với áo sơ mi màu nhạt đứng ở nơi đó, bóng lưng mảnh khảnh, dáng người yểu điệu, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều khác hẳn với dáng vẻ ngây ngô của lúc vừa tốt nghiệp đại học.

Tần Lâm vô thức dừng bước, tầm mắt dừng lại trên người cô.

Dường như có phát hiện, Ôn Khởi đang nói chuyện điện thoại với Thi Hảo bỗng nghiêng đầu, giữ nguyên nụ cười trên mặt nhìn về hướng Tần Lâm.

“…”

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Ôn Khởi vô thức ngừng thở.

Mà Tần Lâm cũng lập tức dời mắt đi ngay trong khoảnh khắc đó.

Vài phút sau, Ôn Khởi nói chuyện điện thoại xong trở về phòng bao.

Lúc cô đi vào, giám đốc đang trò chuyện với Tần Lâm, trong giọng điệu không thiếu ý tứ ân cần.

Thấy Ôn Khởi đi vào, cô ta khẽ nhíu mày nhưng cũng không nói gì.

Cô ta không giới thiệu Ôn Khởi cho Tần Lâm mà tiếp tục trò chuyện với anh.

Hàn huyên một hồi lâu, khi Ôn Khởi chuẩn bị uống chút nước để giảm bớt cảm giác căng thẳng trong lòng, cô nghe thấy Tần Lâm thình lình mở miệng: “Giám đốc Lý, vị này là?”

Lúc này giám đốc Lý mới phản ứng lại, cười ha hả nói: “Sếp Tần, tôi giới thiệu với anh một chút, vị này là phóng viên của công ty chúng tôi, Ôn Khởi. Lần trước cô ấy cũng có tham gia hội nghị tài chính, chỉ đáng tiếc là không thể phỏng vấn sếp Tần đây.”

Nghe vậy, Tần Lâm nhếch môi, tỏ ý ám chỉ: “Phóng viên Ôn muốn phỏng vấn tôi?”

Nghe thấy ba chữ “phóng viên Ôn” này, sắc mặt Ôn Khởi cứng đờ. Cô ngẩng đầu, dưới ánh mắt nóng rực của Tần Lam đối diện với anh.

Giống như lần trước ở hội nghị thượng đỉnh tài chính, Tần Lâm vẫn điển trai và nổi bật như trước. Anh có một gương mặt anh tuấn, ngũ quan lập thể, sống mũi cao thẳng, mặt mày thâm thúy lại lãnh đạm, một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô làm cho lồng ngực cô bồn chồn lo lắng.

Trong mơ hồ, Ôn Khởi cảm thấy anh đã sớm nhận ra mình.

Im lặng vài giây, Ôn Khởi mở miệng: “Mọi phóng viên tài chính kinh tế đều muốn phỏng vấn sếp Tần.”

Cô cố gắng làm mờ điểm chính.

Nào ngờ, Tần Lâm không cho cô cơ hội phớt lờ, truy hỏi đến cùng: “Trong mọi phóng viên tài chính kinh tế đó cũng bao gồm cả phóng viên Ôn?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận