Gợn Sóng Không Tên



Chương 75 – Anh Yêu Em

Thực hiện xong nghi thức hôn lễ, Thi Hảo và Lương Tây Kinh trở về phòng thay quần áo.

Váy cưới trên người Thi Hảo quá mức long trọng, không thích hợp đi mời rượu.

Hai người một trước một sau đi vào phòng. Cửa đóng lại, Thi Hảo còn chưa kịp quay đầu nói chuyện với Lương Tây Kinh, anh đã đưa tay ôm eo cô trước, tư thế thân mật cọ cọ má cô, gọi cô: “Bà xã.”

Nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, vành tai Thi Hảo hơi nóng lên, có chút ngượng ngùng.

Rõ ràng đã đăng ký kết hôn được một năm, hôm nay cũng đã tổ chức hôn lễ, nhưng cô vẫn không nhịn được cảm thấy xấu hổ.

Nghĩ vậy, Thi Hảo đè nén khóe môi muốn vểnh lên, đáp: “Gì đó?”

Mượn ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, Lương Tây Kinh nhìn dáng vẻ của cô lúc này, trái tim thoáng xao động. Anh không thể nhịn được nữa, nghiêm túc mà thành kính nâng mặt cô lên, nói: “Chúng ta xuống muộn vài phút.”

Vừa dứt lời, anh lại hôn lên môi cô.

Ở hiện trường hôn lễ hai người đều rất kiềm chế.

Lương Tây Kinh biết Thi Hảo không có thói quen thân mật trước mặt người ngoài, bởi vậy anh không dám quá đáng. Lúc này cửa đã đóng lại, hai người trốn ở trong phòng rốt cục cũng có thể không cần đè nén khát vọng của mình nữa.

Hôn một hồi lâu.

Tới khi Thi Hảo cảm thấy đầu lưỡi bị anh mút đến tê dại mới giơ tay đẩy bả vai anh, mơ hồ không rõ nhắc nhở: “… Nếu không đi xuống, lát nữa bọn họ sẽ lên thúc giục đấy.”

Lương Tây Kinh vẫn còn luyến tiếc nhưng phải lui về phía sau, anh cụp mi nhìn chằm chằm đôi môi đỏ bừng của Thi Hảo một lúc, yết hầu lăn lộn.

Chú ý thấy ánh mắt anh thay đổi, tim Thi Hảo đập mạnh từng nhịp, tránh ánh mắt anh: “Em đi thay quần áo.”

Lương Tây Kinh giơ tay, ngón tay với các khớp xương rõ ràng lướt qua cánh môi cô, giúp cô lau sạch vết nước còn sót lại, sau đó mở miệng nói: “Anh giúp em.”

Thi Hảo ngớ ra.

Lương Tây Kinh mỉm cười: “Một mình em không dễ thay đâu.”

“……”

Im lặng vài giây, Thi Hảo nhấn mạnh: “Thật sự chỉ thay quần áo.”

Lương Tây Kinh: “Anh biết.”

Anh đi theo sau Thi Hảo, ý vị sâu xa nói: “Yên tâm, buổi tối mới là đêm tân hôn chính thức của chúng ta.”

Cơ thể Thi Hảo thoáng cứng lại, đột nhiên không mong chờ đến buổi tối cho lắm.



Thay sang sườn xám kiểu Trung Quốc xong, Thi Hảo và Lương Tây Kinh trở lại tiệc cưới.

Nhóm Ôn Khởi và Thẩm Âm cũng đã thay quần áo, ngoài lễ phục phù dâu phù rể thì bọn họ cũng có chuẩn bị thêm một bộ đồ.


Khách tới tham gia hôn lễ tương đối nhiều, các bên hợp tác với tập đoàn Lương thị cũng rất nhiều, có nhiều người Thi Hảo kỳ thật cũng không biết.

Nhưng giao tiếp nên có thì cần phải có.

Hai người đi mời rượu từng bàn từng bàn một, uống cũng không ít rượu.

Thi Hảo thì chắc không say, vì đa số rượu đều là Lương Tây Kinh và các phù rể uống.

Uống hơn nửa vòng, Thi Hảo đứng bên cạnh Lương Tây Kinh có hơi nghi hoặc hỏi: “Anh còn ổn không?”

Nhìn thế nào cũng thấy Lương Tây Kinh không hề hấn gì.

Thi Hảo nhớ rõ là tửu lượng của anh cũng không tốt như vậy.

Dường như biết cô đang nghi ngờ điều gì, Lương Tây Kinh cong khóe môi, hạ thấp giọng nói: “Lát nữa nói với em.”

Thi Hảo nhướng mày, nhìn ly rượu trong tay Tần Yến, mơ hồ hiểu ra.

Nếu cô đoán không sai thì rượu Tần Yến đang cầm không hoàn toàn là rượu.

Mời rượu với bên hợp tác và các trưởng bối xong, bọn họ di chuyển sang bàn bạn bè.

Bạn của Thi Hảo cũng không có nhiều, bạn bè trước kia chỉ có Ôn Khởi và một bạn cùng phòng đại học khác, tên là Văn Trúc Tuyền. Công việc của Văn Trúc Tuyền bận hơn Thi Hảo và Ôn Khởi, vốn dĩ đã nói là lần này nhất định sẽ tới tham gia hôn lễ. Nhưng tạm thời lại có công việc, cô ấy chỉ có thể gửi xin lỗi với Thi Hảo, chờ cô làm xong hôn lễ rồi hưởng tuần trăng mật trở về, cô ấy sẽ đến Giang Thành mời cô ăn cơm.

Xét thấy lúc trước hai người đã uống không ít rượu, đoàn người Tần Yến cũng không giày vò họ nữa.

Chỉ có duy nhất phù rể Thẩm Minh Yến là muốn chuốc say Lương Tây Kinh, nhưng vừa rồi anh ta đã uống không ít, cũng không còn hứng thú nữa. Anh ta cũng không muốn lưỡng bại câu thương.

Bận rộn hồi lâu, Thi Hảo và Lương Tây Kinh mới rảnh rỗi ngồi xuống ăn mấy miếng.

Trong bụng đều là rượu, Thi Hảo cũng không có khẩu vị gì.

Lương Tây Kinh kêu người đi rót ly nước ấm rồi đưa cho cô: “Có chỗ nào khó chịu không?”

Thi Hảo tiếp nhận, miệng nhỏ mím lại: “Không có.”

Lương Tây Kinh nhéo ngón tay cô, quét mắt nhìn thức ăn trên bàn: “Em muốn ăn gì không?”

Thi Hảo suy nghĩ vài giây: “Uống chút canh đi.”

Không ăn thì không có sức, cô vẫn phải ăn chút gì đó mới thích hợp.

Lương Tây Kinh khẽ cười: “Được.”

Anh cầm lấy cái bát trước mặt, múc cho cô một bát canh.

Hai người ngồi trong góc yên tĩnh ăn, mọi người xa xa nhìn thấy hình ảnh ấm áp này cũng không ai tiến lên quấy rầy.

Mặc dù có một số khách cũng có hứng thú, nhưng còn chưa đến gần đã bị đám Hứa Thực Tần Yến lôi sang chỗ khác uống rượu nói chuyện phiếm.

Nghỉ ngơi được một lúc, khách khứa chuẩn bị rời đi.

Thi Hảo và Lương Tây Kinh đã đặt khách sạn, muốn để mọi người ở lại có không gian vui chơi, cho dù ai muốn nán lại Ireland mấy ngày nữa cũng hoàn toàn không có vấn đề.


Có điều đại đa số bên hợp tác đều bề bộn nhiều việc, ăn cơm xong, mọi người ai về nước thì về nước, bay đến quốc gia khác thì bay đến quốc gia khác.

Tiễn phần lớn khách về xong, Lương Tây Kinh giơ tay để Thi Hảo vịn vào cánh tay của mình hòa hoãn lại một chút: “Em mệt lắm đúng không?”

Thi Hảo quay đầu nhìn anh: “Có một chút, mang giày không thoải mái lắm.”

Lương Tây Kinh liếc mắt, thấy Cận Thanh Trạc ở bên cạnh đang đứng không: “Mang giúp tôi cái ghế tới đây đi.”

Cận Thanh Trạc: “….”

Thi Hảo ngẩn ra: “Không cần không cần.”

Cô kéo tay áo Lương Tây Kinh, thấp giọng nói: “Còn khách chưa về, em vẫn có thể chống đỡ được chút nữa.”

Nghe cô nói vậy, Lương Tây Kinh rất không tán thành.

Anh rũ mắt nhìn chằm chằm vào chân Thi Hảo, mày khẽ nhíu lại.

Thi Hảo nhìn thẳng vào mắt anh, buồn cười bảo: “Anh cười lên một chút đi, vẻ mặt đừng nghiêm túc như thế.”

Lương Tây Kinh im lặng hai giây, hỏi: “Em có mang giày đế bằng không?”

Thi Hảo: “Để trong phòng.”

Lương Tây Kinh sáng tỏ, nghiêng mắt nhìn Ôn Khởi: “Có tiện vào phòng lấy giúp tôi đôi giày đế bằng không?”

Ôn Khởi: “Tôi đi ngay.”

Cô ấy buông đồ trong tay xuống.

Nghe thấy giọng nói của cô ấy, Tần Lâm lập tức đứng dậy: “Anh đi cùng em.”

Nhìn bóng lưng hai người đi xa, Tần Yến chua xót xì một tiếng: “Anh tôi cũng có tiền đồ ghê nhỉ.”

Vừa dứt lời, bả vai anh ấy bị mẹ Tần vỗ một phát rõ to: “Con có tiền đồ như vậy sao ngay cả một cô bạn gái cũng không có?”

“…”

Tần Yến rất cạn lời: “Mẹ, sao mẹ còn nghe lén con nói chuyện?”

Mẹ Tần liếc anh ấy một cái: “Mẹ nghe một cách quang minh chính đại.”

Tần Yến không còn gì để nói.

Mẹ Tần trừng mắt nhìn anh ấy vài lần, sau đó quay sang cười ha hả với Thi Hảo và Lương Tây Kinh, chúc phúc cho hai người, hơn nữa còn dặn dò Lương Tây Kinh: “Phải đối xử tốt với Hảo Hảo một chút, quan tâm con bé nhiều hơn. Bằng không dì với Bạch Hủy sẽ tìm con tính sổ.”

Lương Tây Kinh nghiêm túc đáp lời: “Dì yên tâm ạ.”

Mẹ Tần lại dông dài nói với hai người vài câu, sau đó nhìn về phía Thi Hảo: “Hảo Hảo, có tiện sang bên kia trò chuyện với dì mấy câu không?”


Thi Hảo ngẩn ra: “Được ạ.”

Thực ra Thi Hảo biết mẹ Tần muốn tìm mình nói chuyện gì, nếu không có gì bất ngờ thì có vẻ bà muốn hỏi chuyện của Ôn Khởi và Tần Lâm.

Hai người đến bên cạnh hàn huyên một lúc, trong lòng mẹ Tần đã có tính toán.

Bà đưa tay ôm lấy Thi Hảo, dịu dàng nói: “Các cháu đều là những đứa trẻ số khổ, sau này phải sống thật tốt đấy.”

Thi Hảo lẳng lặng nhìn bà ấy: “Dì, dì —”

“Dì sẽ không miễn cưỡng bọn họ.” Mẹ Tần biết cô muốn hỏi gì, bà cười tủm tỉm nói: “Phụ nữ chúng ta hiểu rõ phụ nữ nhất. Ôn Khởi không thay đổi quyết định đương nhiên là có nguyên nhân của con bé. Chỉ cần bản thân hai đứa nó bằng lòng, dì và chú cũng sẽ không can thiệp vào bất cứ quyết định nào của hai đứa nó.”

Nói đến đây, bà dí dỏm nói: “Hơn nữa, con trai lớn không kết hôn thì dì vẫn còn con trai út mà.”

Nghe vậy, Thi Hảo không nhịn được nở nụ cười: “Dì nói đúng ạ.”

Chỉ có điều, cô phải đồng tình với Tần Yến ba giây.

Mẹ Tần ừ một tiếng: “Nhà dì còn có chút việc, tối nay về nước trước. Các cháu về rồi thì nhớ tới nhà dì chơi nhé.”

Thi Hảo đáp lời.

Không bao lâu sau, mẹ Tần và mẹ Hứa cùng mấy người khác cũng đều rời đi.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Lương Tây Kinh và Thi Hảo, Tiêu Bạch Hủy kêu hai người về phòng nghỉ ngơi một lát. Buổi tối còn có một bữa tiệc, nhưng người không nhiều lắm, phần lớn đều là người nhà và bạn bè quen thân, không cần quá câu nệ.

Sau khi Tiêu Bạch Hủy thúc giục, Thi Hảo và Lương Tây Kinh cũng hết cách, chỉ có thể giao lại một số chuyện rườm rà cần xử lý cho bà.

Tuy rằng bà và Lương Tự Minh đã ly hôn, nhưng bà cũng là mẹ của Lương Tây Kinh. Huống chi trong mắt Lương Hanh, Tiêu Bạch Hủy càng đáng tin cậy hơn.



Trở lại phòng, Thi Hảo không quan tâm đến Lương Tây Kinh phía sau nữa mà nằm thẳng lên sô pha.

Lương Tây Kinh đi theo phía sau cô, nhìn dáng vẻ mang giày cuộn mình trên sô pha của cô, trong mắt anh thấp thoáng ý cười: “Mệt tới vậy à?”

Thi Hảo liếc anh một cái: “Anh đi giày cao gót đứng mấy tiếng thử xem.”

“Vất vả rồi.” Lương Tây Kinh đi vào rồi ngồi xổm bên cạnh cô, cúi đầu hôn lên má cô: “Em có muốn chợp mắt một lát không?”

Thi Hảo nhìn thời tiết ngoài cửa sổ: “Vậy chợp mắt nửa tiếng nhé?”

Thời gian còn sớm, Tiêu Bạch Hủy kêu hai người trở về phòng nghỉ ngơi cũng là muốn cho hai người ngủ trưa.

Lương Tây Kinh nói được.

Thi Hảo đang chuẩn bị đứng dậy thay giày, Lương Tây Kinh đã làm trước một bước, ngồi xổm bên chân cô rồi cởi giày đế bằng cô vừa thay không lâu ra.

Ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua song cửa sổ rơi vào phòng, làm cho trong phòng trở nên ấm áp sáng ngời.

Thi Hảo kinh ngạc nhìn động tác của Lương Tây Kinh, cô nhìn chằm chằm ngón tay anh đang cởi giày cho mình, tầm mắt chậm lại một thoáng rồi chuyển sang khuôn mặt anh tuấn của anh.

Vẻ mặt anh chuyên chú lại tự nhiên, tựa như chuyện này anh đã làm vô số lần, cũng không có bất kỳ khó chịu nào.

“……”

Cởi ra xong, Lương Tây Kinh mang giày của cô ra cửa, lại cầm đôi dép lê tới: “Đổi sang cái này rồi lên giường ngủ đi.”

Nói xong, anh chỉ vào phòng tắm bên kia: “Anh đi rửa tay rồi qua đây với em.”

Thi Hảo chậm rãi chớp mắt, ánh mắt sáng rực nhìn anh, nhẹ giọng nói: “… Được.”


Không lâu sau, Lương Tây Kinh quay trở lại.

Thi Hảo nghĩ chỉ chợp mắt nửa tiếng nên cũng không thay sườn xám trên người.

Mặc dù Thi Hảo không tham gia chuẩn bị hôn lễ, nhưng bận rộn liên tục hai ngày cũng làm cô thấy sức cùng lực kiệt.

Nhắm mắt lại không bao lâu, Thi Hảo liền ngủ thiếp đi.

Chờ cô tỉnh lại, Lương Tây Kinh đang ngồi bên cạnh cô cụp mắt nhìn điện thoại di động.

Hình như là đang trả lời tin nhắn.

Nghe thấy động tĩnh, Lương Tây Kinh dời mắt sang nhìn cô: “Tỉnh rồi à?”

“…Mấy giờ rồi?” Lúc cô ngủ Lương Tây Kinh đã kéo rèm cửa sổ lại, lúc này hai người không nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã thay đổi.

Lương Tây Kinh cong khóe môi: “Em vừa mới ngủ được một tiếng.”

“?”

Thi Hảo trừng to mắt nhìn anh, vẻ mặt sốt ruột: “Vậy sao anh còn ở trong phòng? Mẹ không giục chúng ta sao?”

Lương Tây Kinh đè bả vai cô lại, bật cười nói: “Không có, mẹ nói cứ để em an tâm ngủ, buổi tối bọn họ còn có chuẩn bị, chúng ta nghỉ ngơi lâu một chút rồi hẵng đi xuống.”

Thi Hảo trầm mặc giây lát, nhỏ giọng hỏi: “Như vậy không tốt lắm thì phải?”

“Có gì mà không tốt. “Lương Tây Kinh nói: “Đều là người quen cả, em cứ thoải mái đi, bọn họ sẽ không để ý đâu.”

Tuy nói như thế, Thi Hảo vẫn không thể ngủ nướng nữa.

Cô đứng lên, thuận tiện kéo Lương Tây Kinh lên, sau đó thu dọn qua rồi xuống lầu tiếp đón khách còn đang ở lại.

Buổi tối, một vòng dạ tiệc mới chính thức bắt đầu.

Mọi người ầm ĩ náo nhiệt, sức lực như vô hạn.

Cuối cùng, Lương Tây Kinh hát tặng Thi Hảo một bài hát.

Ánh mắt hai người giao nhau, dưới ánh đèn lắc lư, cô nhìn thấy tình yêu trong mắt Lương Tây Kinh. Thi Hảo có thể cảm nhận được người này yêu mình nhiều bao nhiêu.

Tiệc tối kết thúc, khách khứa lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi.

Ôn Khởi và Thẩm Âm vốn định náo loạn đêm động phòng, còn chưa kịp mở miệng đã bị bạn trai của mình mang đi.

Thi Hảo nhìn thấy cảnh này thì mơ hồ cảm thấy Lương Tây Kinh đã thương lượng với đám Thẩm Minh Yến.

Hai người trở về phòng, cô không nhịn được hỏi: “Sao mấy người sếp Thẩm lại như vậy —”

Lời còn chưa dứt, Lương Tây Kinh đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô, khàn giọng gọi: “Bà xã.”

Thi Hảo: “Hửm?”

Lương Tây Kinh ngậm lấy môi cô, tìm đến khe hở khóe miệng cô rồi dò vào bên trong, thấp giọng nói: “Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, em xác định muốn thảo luận với anh về người đàn ông khác?”

Thi Hảo còn chưa kịp trả lời đã bị Lương Tây Kinh bế lên ôm vào phòng tắm.

Dưới bóng đêm lan tràn, bồn tắm ngập nước, Thi Hảo lại lần nữa bị lấp đầy.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Thi Hảo được Lương Tây Kinh ôm chặt vào lòng, nghe thấy anh kề sát vành tai mình, hôn lên vành tai cô rồi nói với cô: “Anh yêu em.”

Lương Tây Kinh thật sự rất yêu rất yêu Thi Hảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận