Gợn Sóng Không Tên



Chương 74 – Hôn Lễ

Ngồi lên xe, đoàn người đi đến hiện trường hôn lễ.

Trang viên tổ chức hôn lễ rất rộng lớn, khách tới có thể trực tiếp vào ở trong khách sạn của trang viên, không cần bôn ba qua lại giữa hiện trường hôn lễ và những nơi khác.

Vào giữa cuối tháng 3, nhiệt độ ở Ireland khá thoải mái.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, rất dễ chịu.

Thi Hảo và Lương Tây Kinh ngồi cùng một chỗ, cô liếc nhìn ngoài cửa sổ, sau đó lại rũ mắt nhìn bàn tay mình được Lương Tây Kinh nắm lấy, khóe môi khẽ nhếch lên, giữ lại độ cong nhất định.

“Sao hôm nay Tần Yến không tới?” Cô sực nhớ tới, hỏi anh.

Lương Tây Kinh: “Đang giám sát.”

Nghe anh nói vậy, Thi Hảo nhịn cười: “Anh ấy không trách anh chèn ép anh ấy chứ?”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng: “Đời người cũng chỉ có một lần thế này, cậu ấy sao có thể trách được.”

Thi Hảo ngẫm nghĩ thấy cũng đúng.

Không bao lâu sau, đoàn người đã đến trang viên.

Ngày mốt mới là hôn lễ, hiện trường còn có rất nhiều thứ chưa bố trí xong. Bởi vậy, Thi Hảo và đoàn người tạm thời không nhìn ra được hình dáng gì.

Chặng đường di chuyển cũng khá mệt nhọc.

Mọi người đi dạo một vòng rồi lần lượt vào phòng nghỉ ngơi.

Sắp tổ chức hôn lễ, Thi Hảo đương nhiên phải tạm thời chia phòng với Lương Tây Kinh. Cả hai không được gặp nhau đêm trước hôn lễ.

Có điều lúc này vẫn chưa tới thời gian, Lương Tây Kinh bỏ qua lời đề nghị của Thi Hảo mà thẳng thừng kéo cô vào phòng mình. Đã mấy ngày rồi không gặp cô, anh rất nhớ cô.

Vào phòng, Thi Hảo còn chưa kịp cất hành lý là Lương Tây Kinh đã không nhịn được hôn lên môi cô.

Hai tay anh mạnh mẽ ép chặt người cô, nghiêm túc ôm cô vào trong ngực, cảm nhận sự tồn tại của cô.

Hai người kéo dài nụ hôn này đến khi hô hấp của Thi Hảo có chút dồn dập.

Cô được Lương Tây Kinh ôm vào lòng, thở hổn hển gọi anh: “Lương Tây Kinh.”

Giọng Lương Tây Kinh trầm xuống, nhẹ nhàng lướt qua vành tai cô, cúi đầu hỏi: “Gọi anh là gì?”

Thi Hảo buồn cười gọi: “Ông xã.”

Lương Tây Kinh đáp lời, trán chạm trán với cô, hô hấp nóng bỏng rơi vào khuôn mặt cô, cất giọng khàn khàn: “Em muốn nói gì?”

Thi Hảo ngửa đầu, chủ động ôm lấy cổ anh: “Hôn thêm một lát nữa rồi em đi tắm nhé?”

“…” Lương Tây Kinh sững người, bình tĩnh nhìn cô vài giây: “Tuân lệnh.”

Ngày đầu tiên đến Ireland, Thi Hảo và nhóm người Ôn Khởi khá rảnh rỗi, cũng không chen tay vào được việc gì nên quyết định đi dạo xung quanh.


Trước hôn lễ một ngày, bạn bè và người thân cùng với bên hợp tác được mời tới tham gia hôn lễ đều đã đến nơi.

Lương Tây Kinh và Thi Hảo cùng một nhóm bạn thân tổ chức một buổi tiệc tối trước ngày diễn ra hôn lễ.

Khung cảnh được bài trí rất đẹp mắt, trên chiếc bàn ăn treo đầy những bông hoa đủ màu sắc và chủng loại, những bông hoa đó rũ xuống, càng tô điểm thêm cho bữa tiệc tối nay.

Mọi người đều là người quen, thế nên chơi đùa cũng không có bất kỳ câu nệ gì.

Sau bữa tiệc tối bình thường, Lương Hanh và mấy người Tiêu Bạch Hủy về phòng nghỉ ngơi trước.

Họ đã quá già để nán lại tham gia với đám trẻ.

Thi Hảo và Lương Tây Kinh, bao gồm cả đoàn người Ôn Khởi thì chơi tới hơn mười giờ.

Ca hát nhảy múa, thậm chí còn có một loạt bài phát biểu của người dẫn chương trình, rất là náo nhiệt.

Chơi đến khi thỏa mãn, bữa tiệc tối này mới kết thúc hoàn mỹ.

Ngày hôm sau chính là hôn lễ, Lương Tây Kinh và Thi Hảo phải chia phòng ra ở. Điểm này, vừa rồi trước khi về phòng Tiêu Bạch Hủy còn cố ý đề cập với Lương Tây Kinh. Bà lo lắng hai người không muốn tách nhau ra dù chỉ một đêm, cho nên dong dài nhấn mạnh một chút.

Lương Tây Kinh đưa Thi Hảo về phòng.

Hai người theo bóng đêm đi vào trang viên, lại lên lầu bước qua hành lang thật dài.

Ánh trăng chiếu xuống, kéo dài bóng dáng của hai người.

Lương Tây Kinh nắm tay Thi Hảo: “Có căng thẳng không?”

Thi Hảo cảm nhận sức mạnh trên bàn tay anh, cong cong khóe mắt nhìn anh: “Hình như anh còn căng thẳng hơn em thì phải.”

Lương Tây Kinh: “…”

Im lặng một lát, anh bất đắc dĩ cười cười: “Bị em phát hiện rồi.”

Thi Hảo chớp mắt, có chút bất ngờ nhìn anh: “Anh căng thẳng chuyện gì?”

Cô trêu anh: “Sợ em chạy thật sao?”

Lương Tây Kinh rũ mắt, ánh mắt nóng rực nhìn cô: “Nếu anh nói phải thì em có tin không?”

Thi Hảo suy nghĩ ba giây rồi lắc đầu: “Bây giờ em đổi ý chắc là không còn kịp rồi.”

Giấy đăng ký kết hôn đã lãnh, hiện trường hôn lễ đã sẵn sàng, về mặt pháp luật cô vẫn là vợ của Lương Tây Kinh. Huống hồ, sao cô nỡ bỏ chạy cho được.

Lương Tây Kinh liếc cô một cái: “Ý là có ý này?”

“Anh đừng nghĩ xấu cho em.” Thi Hảo buồn cười: “Em không có.”

Cô giơ tay chủ động ôm Lương Tây Kinh: “Yên tâm đi, em nhất định không chạy.” Cô nhìn thẳng vào anh, cười khúc khích nói: “Em còn phải chờ anh tới cưới em về nhà.”

Nghe cô nói thế, trái tim Lương Tây Kinh thoáng rung động.

Đôi mắt anh tối sầm, nhìn cô không rời mắt: “Được.”

Anh nói: “Chờ anh, ngày mai anh sẽ đến sớm.”


Thi Hảo khẽ cười: “Cũng không cần quá sớm, lỡ như em chưa trang điểm xong thì sao?”

Lương Tây Kinh: “Anh có thể chờ.”

Anh chỉ muốn sớm đi tới nơi có cô, để cô nhìn thấy, để cô an tâm.

Nghe vậy, hốc mắt Thi Hảo có hơi ẩm ướt.

Cô khẽ chớp mắt: “Được, vậy em chờ anh.”

Giao ước xong, đưa cô đến cửa phòng, Lương Tây Kinh mới lưu luyến rời đi.

Trước khi đi, anh còn ngoắc ngoắc ngón tay Thi Hảo, giống như đang ngoắc tay hứa hẹn với cô.



Trở lại phòng, Thi Hảo còn chưa kịp tắm rửa thì Ôn Khởi và Thẩm Âm đã chạy tới.

Mấy vị phù dâu sợ cô hồi hộp, quyết định tâm sự với cô.

Thi Hảo nói: “Các cô tắm rửa hết rồi à?”

Ôn Khởi nhìn cô: “Lúc cậu và tổng giám đốc Lương đứng ngoài hành lang dính lấy nhau, bọn tớ đã tắm xong cả rồi.”

Thi Hảo: “… Vậy chờ tớ một lát.”

Tắm rửa xong, Thi Hảo lại cùng hai người nằm lên giường.

Vừa mới nằm xuống, Lý Thiến Vi cũng tới. Nhìn thấy Ôn Khởi và Thẩm Âm ở cùng cô, cô ấy cũng thoáng yên tâm.

“Vậy sáng mai tôi qua sớm gọi mọi người dậy nha?” Tối nay Lý Thiến Vi uống không ít, có hơi choáng váng đầu nên chuẩn bị đi ngủ sớm.

Thi Hảo nói được: “Cô có cần gì thì cứ gọi điện thoại cho chúng tôi.”

Lý Thiến Vi gật đầu.

“Hồi hộp không?” Thi Hảo nói với Lý Thiến Vi xong, sau khi nằm xuống, Thẩm Âm vô cùng tò mò hỏi.

Thi Hảo nhìn cô ta: “Kỳ thật tôi không hề hồi hộp.”

Thẩm Âm kinh ngạc: “Vì sao?”

Cô ta cảm thấy kỳ lạ: “Bình thường trước hôn lễ cô dâu đều hồi hộp căng thẳng mà?”

“Có thể là…” Thi Hảo nghiêm túc suy nghĩ: “Tôi không sợ Lương Tây Kinh đối xử không tốt với tôi?”

Lương Tây Kinh thực sự rất tốt với cô, Thi Hảo không cần phải lo lắng vì hôn lễ hay bất cứ những vấn đề nhỏ nhặt gì.

Đương nhiên, quan trọng hơn là cô vô cùng tin tưởng vào tình yêu anh dành cho mình.

Nghe Thi Hảo nói vậy, Thẩm Âm có hơi hâm mộ: “….Lương Tây Kinh cũng tuyệt vời quá nhỉ.”

Thi Hảo nhướng mày: “Ý cô là sếp Thẩm không tuyệt vời?”


Thẩm Âm: “… Chúng tôi còn chưa tới bước đó.”

Ôn Khởi đúng lúc lên tiếng: “Không chừng ngày nào đó sẽ tới thôi. Ngày mai bảo Hảo Hảo ném hoa cưới của cô dâu cho cô đi.”

Thi Hảo bật cười: “Muốn không?”

Thẩm Âm do dự vài giây: “Thôi cứ để hên xui đi.”

Thi Hảo: “Được.”

Ba người trò chuyện rồi dần dần ngủ thiếp đi.

Hơn bốn giờ sáng hôm sau, Thi Hảo đã bị người kéo dậy khỏi giường. Cô bị đặt trên ghế trang điểm, nhắm mắt lại để thợ trang điểm trang điểm cho cô. Toàn bộ quá trình Thi Hảo chưa từng mở mắt ra.

Cô thật sự quá buồn ngủ, quá buồn ngủ.

Trang điểm xong, Thi Hảo lại hệt như một người máy thay quần áo rồi sau đó tạo hình.

Lăn qua lăn lại một lúc, cuối cùng cô cũng tỉnh táo.

Vừa vặn lúc này bên ngoài truyền đến tiếng xôn xao.

Thẩm Âm đã sớm trang điểm thay quần áo xong, cô ta liếc nhìn ra ngoài cửa rồi quay đầu nhìn đồng hồ: “Nhóm Lương Tây Kinh sao lại tới sớm thế nhỉ?”

Thi Hảo ngẩn ra, nghĩ đến câu nói tối hôm qua anh nói.

Bỗng dưng, màn hình điện thoại di động cô đặt trên bàn sáng lên.

Thi Hảo cầm lấy mở ra xem, là tin nhắn của Lương Tây Kinh: [Anh tới rồi.]

Thi Hảo chậm lại một thoáng mới trả lời anh: [Còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ lành, sao anh lại tới sớm vậy?]

Lương Tây Kinh: [Tối hôm qua anh nói rồi mà.]

Thi Hảo: [Nhưng bây giờ anh cũng không thể đi vào.]

Lương Tây Kinh: [Không sao, anh chờ ngoài cửa, các em cứ từ từ. Chút nữa gặp.]

Thấy lời này, Thi Hảo im lặng cong khóe môi, trả lời anh: [Được.]



Không biết qua bao lâu, chờ Thi Hảo chuẩn bị đâu vào đấy, tiếng gõ cửa lập tức vang lên.

Cô ngồi trên ghế, Ôn Khởi Thẩm Âm và Lý Thiến Vi còn đang đưa ra một số thử thách khó khăn cho dàn phù rể.

Thẩm Âm và Lý Thiến Vi đưa ra ý tưởng, Ôn Khởi là người dám thực hiện.

Dùng lời của Ôn Khởi mà nói, tương lai cô ấy cũng không có ý định kết hôn, dù sao cửa ải này cũng không áp dụng được với cô ấy, cứ để cô ấy mạnh tay giày vò.

Chờ đám người Lương Tây Kinh vượt qua năm cửa sáu ải đi vào trong phòng, vừa liếc mắt nhìn anh đã thấy được cô dâu xinh đẹp nhất của anh đang ngồi cách đó không xa.

Hai người xa xa liếc mắt nhìn nhau.

Lương Tây Kinh mặc âu phục màu đen được cắt may hoàn mỹ, thân hình thẳng tắp đi về phía cô, tới trước mặt cô.

Ôn Khởi không giấu giày, nhưng cũng không cho người ta mang giày cho Thi Hảo.

Lương Tây Kinh đến gần, không đợi ai mở miệng anh đã quỳ một gối xuống trước mặt Thi Hảo, cầm lấy đôi giày thủy tinh đặt bên cạnh lên, vẻ mặt dịu dàng mà chuyên chú mang vào cho Thi Hảo.

Mang xong, mọi người hú hét không ngừng.

Trong nháy mắt tiếp theo, Lương Tây Kinh khom lưng bế Thi Hảo lên, khe khẽ nói: “Anh tới rồi đây.”


Anh đến để thực hiện lời hứa và cưới cô về nhà.

Thi Hảo sửng sốt, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh: “Em biết.”

Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng trong xanh.

Khung cảnh hôn lễ được bài trí vô cùng xinh đẹp.

Lương Tây Kinh chuẩn bị cho Thi Hảo một hôn lễ tràn ngập hoa tươi. Tất cả các loại hoa tươi đều được vận chuyển từ các quốc gia khác nhau, tạo thành một biển hoa bao quanh bọn họ.

Đây là điều Thi Hảo thích nhất.

Thi Hảo không có cha mẹ, từ nhỏ đã là cô nhi.

Vốn dĩ đã nhờ viện trưởng viện phúc lợi nuôi nấng cô lúc nhỏ tiễn cô xuất giá, nhưng viện trưởng đã lớn tuổi, bà không có cách nào thích ứng với chuyến bay đường dài, bởi vậy bà cũng không thể nào đến hiện trường để tham gia hôn lễ của hai người.

Sau một hồi đắn đo, Thi Hảo vốn định tự mình đi về phía Lương Tây Kinh cũng được.

Kết quả, không ngờ anh lại tìm bố mẹ của Hứa Thực. Bố mẹ của Hứa thực không có con gái, bọn họ vẫn luôn yên mến Thi Hảo, nếu Thi Hảo bằng lòng, bọn họ thậm chí còn muốn nhận cô làm con gái. Nếu cô không muốn, bọn họ sẽ chỉ làm người thân bên cạnh cô, tiễn cô xuất giá.

Cái trước, Thi Hảo tạm thời chưa trả lời.

Nhưng cô bị lời nói của mẹ Hứa làm cảm động, cô rất cảm ơn bọn họ vì đã bằng lòng làm người thân bên cạnh cô, đưa cô đến bên cạnh Lương Tây Kinh.

Mặt trời ấm áp treo trên cao, ánh nắng nhỏ vụn rải xuống đất, những đóa hoa tươi ở hiện trường hôn lễ nở rộ tươi tắn, xinh đẹp chói mắt.

Thi Hảo cầm tay bố Hứa bước từng bước từng đến gần người cách đó không xa.

Cô còn chưa đi tới, Lương Tây Kinh đã đi về phía cô trước một bước, khiến mọi người vô cùng bất ngờ.

Dưới đài, các khách mời lại ầm ĩ náo nhiệt.

MC trêu chọc: “Chú rể của chúng ta không đợi được nữa rồi.”

Nghe vậy, hốc mắt Thi Hảo trở nên ướt át, cô ngước mắt nhìn người đang đến gần.

Bố Hứa cũng cười theo, ông chậm lại một thoáng rồi thấp giọng nói: “Sau này cháu nhớ chăm sóc tốt cho Hảo Hảo, chúng ta giao con bé cho cháu.”

Lương Tây Kinh trầm giọng đáp lời: “Chú yên tâm ạ.”

Bố Hứa khẽ gật đầu, đặt tay Thi Hảo lên lòng bàn tay Lương Tây Kinh, để hai người nắm chặt.

Lòng bàn tay hai người chạm vào nhau, nhịp tim lập tức đập nhanh hơn một nhịp. Họ cảm nhận được đối phương cũng giống như mình, cũng tràn ngập tình yêu.

Mọi người ở hiện trường đều dõi theo họ bằng ánh nhìn dịu dàng mà yêu thương.

Thật khó để diễn tả cảm giác lúc này, họ cảm thấy mình như bị cảm xúc và tình yêu bùng phát giữa hai người lây nhiễm, bất giác họ cũng đắm chìm vào đó, cùng cảm nhận và chúc phúc.

Ngoại trừ lúc ban đầu Lương Tây Kinh chờ không kịp đi về phía Thi Hảo một bước, quy trình hôn lễ sau đó hai người đều nghiêm túc thực hiện từng bước một.

Khi hai giọng nói “Anh/em bằng lòng” rơi xuống, Ôn Khởi không nhịn được rơi nước mắt.

Cô ấy là người biết rõ nhất, Thi Hảo và Lương Tây Kinh đã phải khó khăn thế nào mới đi được đến ngày hôm nay.

Thi Hảo cũng như thế.

Dưới ánh mắt dịu dàng mà kiên định của Lương Tây Kinh, khi anh nói ra câu ‘anh bằng lòng’, nước mắt cô đè nén đã lâu lập tức tuôn trào.

Lương Tây Kinh hơi cúi đầu, giơ tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô. Dưới lời tuyên thệ của MC, cánh môi ấm áp của anh phủ lên mí mắt cô, sau đó lại hôn lên cánh môi mềm mại của cô, lần nữa hứa hẹn: “Anh bằng lòng.”

Anh bằng lòng, hơn nữa còn khát vọng cả đời này sẽ mãi được yêu cô, chăm sóc cô và làm bạn bên cạnh cô.

Bất luận xảy ra chuyện gì, Lương Tây Kinh vẫn luôn kiên định với tình yêu dành cho Thi Hảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận