Góc Tối Và Lời Nguyền - Creepypasta

Đừng để tôi vào nhà là một câu chuyện dưới dạng tin nhắn đáng sợ về một người bạn trai gửi tin nhắn cho bạn gái của anh ấy vào lúc nửa đem, cảnh bảo cô ấy không được mở cửa cho anh ấy vào nhà.

* * *

Gabriel: Nancy!

Gabriel: Nancy, em có ở đấy không?

Gabriel: Nancy, hãy trả lời anh mau.

Nancy: Này!

Nancy: Trời, quá muộn rồi đó.

Nancy: Có chuyện gì vậy? Em không thể ngủ được đây này.

Gabriel: Nancy, hãy lắng nghe anh thật cẩn thận, được chứ?

Gabriel: Nếu anh có đến nhà em đêm nay và mở khóa cửa.

Gabriel: LÀM ƠN, ĐỪNG ĐỂ ANH VÀO TRONG.

Nancy: Cái gì?

Nancy: Anh đang đến nhà em sao?

Gabriel: Nancy, em phải tập trung vào những gì anh đang nói.

Gabriel: Nếu em thấy chuông cửa reo lên và thấy anh đứng ở bên ngoài.

Gabriel: Đừng mở cửa, tuyệt đối không được mở cửa.

Gabriel: Dù em có làm gì đi nữa thì cũng không được mở cửa. ĐỪNG ĐỂ ANH VÀO.

Nancy: Anh đang bị điên à?

Gabriel: Có một điều gì đó rất tồi tệ sẽ xảy ra nếu em mở cửa.

Nancy: Có chuyện gì đang xảy ra với anh thế, Gabriel?

Nancy: Sao anh lại nói những điều khủng khiếp vậy?

Nancy: Anh đang làm em sợ đó.

Gabriel: Anh xin lỗi. Nhưng đó vì lợi ích của em.

Gabriel: Em có ở một mình trong nhà không?

Nancy: Đúng thế. Bố mẹ em đã đi dự tiệc rồi.

Gabriel: Được rồi. Hãy khóa tất cả các cửa ra vào và cửa sổ lại.

Gabriel: Và nếu em thấy anh ở bên ngoài thì hãy gọi cho cảnh sát.

Gabriel: Ngay lập tức.

Nancy: Gabriel, nếu đây là một trò đùa đối với em thì em sẽ chặn anh đấy.

Gabriel: Đây không phải là trò đùa.

Nancy: Anh đang ở đâu?

Gabriel: Anh cũng không biết.

Gabriel: Có thể đây là một ngôi nhà bỏ hoang.

Gabriel: Nhưng anh không có cách nào để có thể thoát ra được.

Gabriel: Tất cả mọi các cửa đều bị khóa chặt.


Nancy: Làm thế nào mà anh tới được nơi đó vậy?

Gabriel: Anh không nhớ gì nữa.

Gabriel: Ký ức của anh hoàn toàn biến mất.

Gabriel: Anh nghĩ nó xảy ra từ tối hôm qua.

Nancy: Chuyện gì đã xảy ra?

Nancy: Anh bị bắt cóc sao?

Gabriel: Anh không biết.

Gabriel: Nhưng anh cũng nghĩ vậy.

Gabriel: Nhưng làm ơn, Nancy. Hãy nhớ những gì anh vừa nói.

Gabriel: Nếu em thấy anh ở bên ngoài, thì đừng mở cửa. Em hiểu chứ?

Nancy: Đợi một chút.

Nancy: Ah. Em biết rồi. Em hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nancy: Anh thật sự là một thằng ngốc.

Gabriel: Cái gì?

Nancy: Đây chỉ là một trò đùa của anh, đúng không?

Nancy: Và em sẽ gọi cảnh sát.

Nancy: Cảm ơn Chúa đã cho em nhận ra đúng lúc.

Gabriel: Em đang nói gì vậy?

Nancy: Em nhìn thấy anh rồi.

Nancy: Moron!

Nancy: Em thấy anh qua cửa sổ.

Nancy: Anh đang ở ngoài vườn.

Nancy: Và đang gửi một tin nhắn bằng điện thoại.

Gabriel: Cái gì?

Nancy: Đừng từ chối nó nữa, em thấy anh đấy.

Gabriel: Không. Không, đó không phải là anh. Thật đấy!

Nancy: Trời ơi. Đây là một trò đùa mà.

Nancy: Em đang đi xuống đây, Đợi em!

Gabriel: Không, đừng mở cửa.

Gabriel: Anh nói rồi. Đừng để anh vào.

Nancy: Haha. Anh thật điên rồ đó Gabriel.

Gabriel: NANCY, ĐỪNG MỞ CỬA.

Gabriel: MỘT ĐIỀU KHỦNG KHIẾP SẼ XẢY RA NẾU EM MỞ CỬA.

Nancy: Tại sao anh cứ nói như vậy thế?


Nancy: Cái quái gì đang diễn ra vậy?

Gabriel: Anh đang bảo vệ em.

Gabriel: Hãy tin anh.

Gabriel: Đừng mở cửa.

Nancy: Em hi vọng anh sẽ ổn. Anh đã làm em rất sợ đấy.

Nancy: Em không hiểu anh đang làm gì nữa.

Nancy: Anh đang gõ cửa nhà em.

Nancy: Em ghét anh.

Nancy: Đây là một trò đùa khủng khiếp.

Gabriel: Đây không phải là trò đùa.

Gabriel: Em đừng mở cửa!

Nancy: Em phải làm sao đây. Em sợ.

Nancy: Tại sao anh lại gõ cửa mà không muốn em mở chứ?

Nancy: Tại sao anh lại đến nhà em?

Gabriel: Đó không phải anh!

Nancy: Ý anh là gì?

Nancy: Em có thể thấy anh qua cửa sổ mà. Em không bị mù, Gabriel!

Gabriel: Anh đang nói, không phải anh!

Gabriel: Đó là thứ gì đó giống anh mà thôi.

Nancy: Bây giờ anh đang ở đâu?

Gabriel: Anh đã nói anh đang ở trong một ngôi nhà hoang!

Gabriel: Anh không biết chính xác rằng mình đang ở đâu nữa.

Nancy: Anh đi xa rồi.

Gabriel: Sao cơ?

Nancy: Ý em là... thứ giống anh, nó đã rời đi.

Gabriel: Nó đang làm gì vậy?

Nancy: Anh chỉ đứng ở trong vườn. Nhìn điện thoại.

Nancy: Anh ấy trông giống hệt anh, Ga.

Nancy: Đó là anh. Sao không thể là chứ?

Nancy: Anh đang khiến em phát điên lên rồi.

Gabriel: Nancy, nghe anh!

Gabriel: Anh không biết đó là ai.


Gabriel: Nhưng anh biết đó không phải là anh, cho dù trông như thế nào đi nữa.

Nancy: Ôi trời ơi, Ga. Anh đang nhìn thẳng vào em.

Gabriel: Hãy tránh xa cứa sổ mau.

Gabriel: Em đã khóa tất cả các cửa chưa?

Nancy: Em nghĩ là rồi.

Nancy: Đúng vậy. Đó không phải anh, tình yêu của em.

Nancy: Đôi mắt anh ta đỏ hoe, và phát sáng trong bóng tối. Ôi trời ơi!

Gabriel: Hãy tránh xa cửa sổ ra!

Nancy: Anh ta đang cầm một viên đá trong tay.

Nancy: Anh ta đi đến cửa sổ.

Nancy: Ôi! Anh ta đập vỡ kính rồi!

Gabriel: Chạy đi, Nancy!

Gabrel: Hãy tự nhốt mình ở trong phòng tắm và gọi cảnh sát mau!

Gabriel: Nancy? Nancy?

Nancy: Em đang trền lầu rồi. Em đang ở trong phòng ngủ.

Gabriel: Em đã gọi cảnh sát chưa?

Nancy: Bây giờ em sẽ gọi ngay!

Gabriel: Bảo họ nhanh lên.

Gabriel: Nancy. Họ đã nói gì? Em còn ở đấy chứ?

Nancy: Họ bảo họ sẽ đến ngay lập tức.

Gabriel: Được rồi.

Nancy: Hi vọng họ tới nhanh hơn.

Nancy: Nó phá vỡ cửa rồi anh ơi. Em sợ quá.

Nancy:Nó đang ở trong nhà! Ôi trời ơi!

Gabriel: Ước gì anh ở đó. Anh có thể giúp được em!

Nancy: Tại sao vậy? Tại sao nó lại xảy ra điều này?

Gabriel: Anh thật sự không biết.

Gabriel: Nó xảy ra tối hôm qua.

Gabriel: Khi anh đang ở trong phòng ngủ và học bài.

Gabriel: Cửa sổ đột nhiên bị mở ra, và anh nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Gabriel: Anh đã nhìn ra ngoài và anh thấy nó.

Gabriel: Có thứ gì đó ở bên ngoài....

Nancy: Cái gì?

Gabriel: Thứ gì đó không phải là con người.

Gabriel: Nó có khuôn mặt trắng nhợt nhạt. Đôi mắt thì đỏ rực.

Gabriel: Rồi nó túm lấy cổ anh. Anh không có thời gian phản kháng.

Gabriel: Rồi nó nhìn vào mặt anh.

Gabriel: Thật kinh khủng.

Gabriel: Và anh nhìn nó. Nó trông giống hệt anh.

Gabriel: Nó nhìn anh rồi cười.


Nancy: Oh my God!

Gabriel: Anh không nhớ những gì sau đó nữa.

Gabriel: Khi anh tỉnh dậy thì thấy mình ở trong ngôi nhà này.

Gabriel: Đó là tất cả những gì anh biết.

Nancy: Gabriel, đó là một câu chuyện thật điên rồ.

Nancy: Nhưng em tin anh.

Nancy: Có điều xấu đang xảy ra.

Nancy: Anh ta muốn giết em!

Nancy: Anh ta đang đập cửa!

Nancy: Cánh cửa đang rung chuyển!

Nancy: Anh ta dùng quá nhiều sức để đập cánh cửa đó.

Nancy: Em không biết nó chịu được bao lâu nữa.

Nancy: Hãy giúp tôi, trời ơi!

Gabriel: Đừng để anh ta vào trong!

Gabriel: Hãy đẩy giường chặn cửa lại.

Gabriel: Làm mọi cách để sống sót, Nancy!

Gabriel: Hãy cố giữ cho đến khi cảnh sát tới!

Gabriel: Nancy?

Gabriel: Nancy??

Gabriel: Hãy trả lời anh!

Gabriel: Trả lời anh mau!

Gabriel: Nancy?!

Gabriel: Em ổn chứ?

Gabriel: Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Gabriel: Mau trả lời anh đi, Nancy!

Gabriel: Ôi chúa ơi!

Gabriel: Anh yêu em, Nancy!

Cuối cùng thì cảnh sát cũng đã đến nhà của Nancy, nhưng họ đã quá muộn để có thể cứu được cô ấy. Cô ấy không được tìm thấy ở bất cứ nơi nào cả. Cánh cửa phòng ngủ thì bị đập vỡ thành nhiều mảnh nằm rải rác trên sàn nhà.

Sau khi kiểm tra các camera an ninh giám sát, cảnh sát đã xác định rằng cô bị bạn trai 27 tuổi là Gabriel Rosales bắt cóc.

Trong khi đó, trong ngôi nhà bỏ hoang, Gabriel thực sự đã quẫn trí. Anh lần mò xung quanh để tìm một tấm ván lỏng lẻo, từ đó thoát ra bên ngoài. Ngôi nhà anh ta bị bắt đến nằm ở giữa rừng. Anh đã cố gọi điện cho cảnh sát nhưng không thể nhận được tín hiệu. Khi anh kiểm tra bản đồ Google, thì nó không thể tìm thấy vị trí anh đang ở.

Gabriel bắt đầu đi bộ một đoạn thì thấy một căn nhà có đèn sáng bên trong. Anh đi đến cửa trước và gõ. Sau vài phút, có một người phụ nữ nhìn ra ngoài qua cửa sổ.

Khi Gabriel cố gắng giải thích một cách tuyệt vọng thì đôi mắt của người phụ nữ mở to đầy sợ hãi rồi hét lên một tiếng tấu xương.

"Làm ơn đi. Hãy giúp tôi." Gabriel rên rỉ.

Ngay sau đó, cửa được mở ra và một người đàn ông xuất hiện, tay anh ta cầm một khẩu súng trường. Gabriel quay lại và chạy nhanh nhất có thể. Tiếng súng cứ reo réo đằng sau anh.

Gabriel chạy cho đến khi hết hơi. Anh vấp phải cục gỗ lớn và đôi chân bị vướng vào cành cây. Anh ngã xuống và đập đầu vào một hòn đá. Máu chảy xuống ướt đẫm cả khuôn mặt. Anh chộp lấy điện thoại và kích hoạt camera ở chế độ selfie, để anh có thể thấy mức độ thương tích của mình.

Những gì anh thấy khiến anh run lên sợ hãi, chiếc điện thoại trượt khỏi tay.

Cuối cùng anh đã hiểu tại sao người phụ nữ lại hét lên kinh hoàng như vậy.

Sinh vật lạ kia đã xuất hiện và tráo đổi khuôn mặt của anh, để lại cho anh một khuôn mặt kinh tởm.

Hôm nay, Gabriel đi đêm, trốn lủi trong bóng tối. Khuôn mặt và cơ thể trở nên gớm ghiếc. Anh vẫn tự hỏi thứ gì đã tấn xông anh và đánh cặp người bạn gái của anh, và hy vọng rằng một ngày nào đó anh sẽ trả thù được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận