Chương 334 CHẾT TIỆT, EM CHỈ MUỐN HÔN ANH THÔI
Trần Ân Tứ không theo kịp mạch suy nghĩ của anh.
Vừa rồi anh còn ăn nói ngả ngớn, trêu chọc cô cho đến khi cô đỏ mặt tía tai mới thôi.
Nếu đổi lại là người khác thì cũng không theo kịp nổi mạch suy nghĩ của anh.
Trần Ân Tứ cố gắng bắt kịp lối suy nghĩ của Tần Kiết nhưng không được, cô ngẩng đầu nhìn anh bằng nét mặt bối rối: "Hả?"
Tần Kiết cọ nhẹ chóp mũi mình vào chóp mũi cô: "Chờ anh đến tìm em."
"..."
Cuối cùng đầu cô cũng nhảy số.
Cảm ơn em đã chờ anh, chờ anh đến tìm em.
Trần Ân Tứ thầm nghĩ thà rằng Tần Kiết đen tối như lúc nãy còn hơn, tuy cô xấu hổ và lúng túng, nhưng may mà cả khuôn mặt cô vẫn đang vùi trong lòng anh như con đà điểu.
Từ bé đến giờ chưa có ai nói những lời ấm áp như thế với cô, thế nên cô rất sợ đối mặt với tình cảnh này, thật ra cô không biết phải tiếp nhận những lời này như thế nào, do vậy trong phút chốc không biết phải xử lý ra sao.
Trần Ân Tứ nghĩ mãi cũng không nghĩ ra Tần Kiết bị làm sao, cuối cùng cười trừ mấy tiếng: "Anh đừng nhận vơ hết chuyện tốt về mình, ai chờ anh chứ."
"Trần gia em là kiểu người hay chờ đợi người khác à?"
Tần Kiết mỉm cười.
Nụ cười của anh làm Trần Ân Tứ hơi xấu hổ, liền vùi mặt vào cánh tay anh, một lát sau cô mới lẩm bẩm: "May mà anh còn đến tìm em."
Hồi còn trẻ tuổi, hai người đã đánh mất nhau.
Ngược xuôi ngang dọc, may mà vẫn là anh, là em.
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ, làm trái tim anh tan chảy.
Sao cô luôn có thể dễ dàng chạm vào nơi mềm mại nhất trong trái tim anh vậy nhỉ, lần trước là cô không ngại đường xa bay từ Milan về, còn lần này là câu thủ thỉ của cô.
Anh bị cô trói chân thật rồi, bị cô nắm thóp một cách chuẩn xác.
Tần Kiết không nói gì, nhưng lặng lẽ siết chặt cánh tay đang ôm cô lại.
Nhìn thấy chưa, người anh đang ôm trong lòng chính là sinh mệnh của anh đấy.
…
Mấy ngày sau, tuy Trần Ân Tứ bận rộn bay khắp Nam Bắc tham gia họp báo phim "Sinh mệnh", nhưng chưa bao giờ ngừng theo dõi topic "Kiết Phong Tẩy Trần".
Ngày nào cô cũng dành thời gian vào topic "Kiết Phong Tẩy Trần" điểm danh, tung thính mới.
Đối với đám chị em trong topic "Kiết Phong Tẩy Trần", cô chỉ là người chuyên đi tung thính, mà thực tế cũng chỉ có thính mà thôi.
Còn đối với cô, "Kiết Phong Tẩy Trần" chính là một hốc cây để cô chia sẻ bí mật của mình.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, buổi họp báo "Sinh mệnh" lên hot-search, làm ba từ "Trần Ân Tứ" cũng xuất hiện thường xuyên, đồng thời cũng làm topic "Kiết Phong Tẩy Trần" trở nên hot hơn.
Điều khiến topic này nhận được nhiều sự quan tâm chính là hint mà chủ topic "@Đến đây gia nhập tà giáo với tôi" chia sẻ.
Thật ra hint đó cũng chỉ trùng hợp, nhưng những thứ trùng hợp luôn làm người khác choáng váng.
Trong nửa đầu cuộc họp báo ở Thượng Hải, khi hình ảnh Trần Ân Tứ lọt vào ống kính một máy quay nào đó ở trường quay, trùng hợp thay màn hình lớn phía sau Trần Ân Tứ lại chiếu hình ảnh Tần Kiết ở một máy quay khác.
Trong nửa sau của cuộc họp báo, khi hình ảnh của Tần Kiết lọt vào một máy quay nào đó, màn hình lớn phía sau anh chiếu thoáng qua hình ảnh Trần Ân Tứ ở một máy quay khác.
Cảnh này đã được "@Đến đây gia nhập tà giáo với tôi" cắt và biên tập thành một video ngắn, ngay lập tức thu hút được vô số lượt xem, làm số fan ban đầu chỉ mấy trăm người, nhanh chóng tăng lên thành hơn tám nghìn người.
Hôm Trần Ân Tứ từ Thượng Hải bay đến Quảng Châu, ở sân bay không có việc gì làm, cô liền lấy iPad, tiện tay đăng một bài.
@Lên mạng đặt bừa một cái tên: "Một ngày nọ, Tần Kiết nói với Trần Ân Tứ: Em có biết mỗi khi em cãi bướng, anh muốn làm gì nhất không? Anh muốn xách em lên, ném em lên giường, dạy dỗ em cho đến khi em khóc gọi ‘anh trai’."
Trần Ân Tứ không đăng kèm hình, thời gian đăng bài cũng hơi sớm, khi mấy số người hoạt động trong topic không nhiều, nên bầu không khí rất trầm lặng.
Cho đến ba ngày sau, Trần Ân Tứ từ Quảng Châu bay về Bắc Kinh, ở sân bay cô đăng nhập vào tài khoản phụ "@Lên mạng đặt bừa một cái tên", bấy giờ mới phát hiện bài đăng vốn im lìm bỗng nhiên trở thành bài hot trong topic.
Không chỉ hot, mà còn kéo theo hàng loạt
bài đăng đen tối, đều là cảnh giữa cô và Tần Kiết.
Những đoạn văn miêu tả lộ liễu, những câu văn làm người ta phải suy nghĩ lung tung, quả là...!vi phạm thuần phong mỹ tục.
Vi phạm thuần phong mỹ tục.
Vi phạm thuần phong mỹ tục.
Vi phạm thuần phong mỹ tục.
Trần Ân Tứ vừa đọc bài đăng vừa lẩm bẩm câu này, khi không biết đã lẩm bẩm lần thứ bao nhiêu thì Lục Tinh nhận điện thoại.
Sau khi cúp máy, Lục Tinh gõ vào cốc cà phê trước mặt Trần Ân Tứ: "Bà cô, chị muốn nói với em một chuyện."
Trần Ân Tứ sợ bị Lục Tinh nhìn lén tài khoản phụ của mình, liền vội vàng ngẩng đầu lên, lấy tay che màn hình đi: "Chuyện gì thế?"
"Bên môi giới bất động sản ở Thượng Hải mà hồi trước em nhờ chị liên hệ vừa gọi điện cho chị, họ nói có người ưng ý căn nhà em muốn mua, giá họ đưa ra cao hơn một phần ba giá em định trả, người đó còn nói bắt buộc phải mua được ăn nhà ấy."
Nghe xong, Trần Ân Tứ nổi giận: "Bắt buộc phải mua được? Ai cho anh ta cái gan đó? Dám dùng mấy từ này với em à? Đưa ra giá cao hơn một phần ba? Anh ta bị điên à, căn nhà đó không có thang máy, vừa cũ vừa nát vừa nhỏ, vị trí cũng không đẹp, lại không gần khu trường học, anh ta bị thần kinh à mà bỏ ra thêm một triệu chỉ để mua nó?"
"Bà cô à, ý em là chúng ta không mua căn nhà đó nữa hả?"
"Mua! Chị trả lời lại bên môi giới là, em tăng thêm một triệu nữa, bảo họ bán cho em."
Lục Tinh: "..."
Rốt cuộc là ai điên hơn ai vậy?"
...
Bốn giờ chiều, chuyến bay của Trần Ân Tứ và Lục Tinh an toàn hạ cánh xuống sân bay Thủ Đô.
Từ Milan về Thượng Hải rồi lại đến Quảng Châu, hành lý mà Trần Ân Tứ mang theo từ hai chiếc vali biến thành ba chiếc vali.
Ra khỏi cửa, Trần Ân Tứ liền nhìn thấy Tần Kiết.
Hôm nay anh không đến công ty, cũng không mặc áo sơ mi, thời tiết Bắc Kinh giữa tháng Năm đã trở nên nóng nực, anh mặc áo phông trắng đơn giản của Gucci, trên cổ tay cũng không đeo đồng hồ, mà chỉ có một sợi dây thun.
Trước mặt anh là một chiếc laptop rất mỏng, bên cạnh laptop là một cốc nước đá đã uống một nửa.
Sân bay đông đúc người qua lại, đủ loại âm thanh ồn ào, nhưng dường như anh không thuộc về khung cảnh ấy, vẫn cụp mắt nhìn chằm chằm vào laptop, thỉnh thoảng ngáp một cái, rồi uể oải gõ bàn phím mấy cái.
Trong chớp mắt thời gian như quay ngược trở lại, dường như Trần Ân Tứ nhìn thấy Tần Kiết của sáu năm trước.
Hồi ấy chỉ cần cô về Thượng Hải, dù cô về sớm hay về muộn, anh đều chờ cô.
Cũng giống như hôm nay, anh mặc bộ đồ thoải mái, mang dáng vẻ lười biếng, cộng thêm một chiếc laptop, chẳng có vẻ gì giống như đến đây đón người nhà, mà giống như tạo dáng chụp ảnh thì hơn.
Hồi đó cô vẫn còn trẻ tuổi, rất nhiều chuyện không để ý, cho đến bây giờ cô mới hiểu, sở dĩ anh mang theo laptop mỗi lần đến đón cô là vì sợ xảy ra chuyện ở công ty, anh vừa làm việc của mình, vừa thong thả chờ cô.
Cuối cùng cô cũng hiểu, tại sao lần đó anh lại giận như thế khi cô không đến dự sinh nhật ông nội anh.
Vì theo anh nghĩ, nếu đã có tâm, vậy có thể tránh mọi tình huống bất ngờ.
Không hiểu sao trong lòng Trần Ân Tứ lại nảy ra suy nghĩ nào đó.
Trần Ân Tứ bảo Lục Tinh và lái xe mang hết hành lý của cô về, còn cô đi theo Tần Kiết đến bãi đỗ xe.
Trên đường đi, hai người luôn cách nhau một đoạn, Trần Ân Tứ nhìn bóng lưng Tần Kiết, suy nghĩ đó càng chộn rộn hơn.
Đi đến chỗ chiếc xe, Tần Kiết vừa mở khóa xe, Trần Ân Tứ đã tranh chui vào ghế lái trước: "Để em lái xe cho."
Tần Kiết chống tay lên cửa xe, nhìn cô bạn gái của mình đang ngồi bên trong với nét mặt nghiền ngẫm, song anh không nói gì.
Ánh mắt của anh làm Trần Ân Tứ hơi chột dạ: "Đã lâu rồi em chưa lái xe nên ngứa tay."
"Được thôi." Tần Kiết đóng cửa xe lại giúp cô, sau đó ngồi vào ghế phụ bên cạnh.
Ra khỏi sân bay, rõ ràng bản đồ chỉ dẫn rẽ phải, nhưng Trần Ân Tứ lại đánh vô lăng rẽ trái.
"Cô gái à, nhầm hướng rồi."
"Em nghe nhầm." Trần Ân Tứ nắm chặt vô lăng, lái xe đi ngược với hướng vào thành phố Bắc Kinh, "Đừng lo, có thể quay đầu ở ngã tư phía trước."
Sau đó ở ngã tư phía trước, đáng lẽ phải quay đầu thì Trần Ân Tứ lại rẽ phải.
Xe đi vào con đường không rộng lắm, hai bên đường trồng kín cây dương thẳng tắp cao lớn.
Trong tiếng nhắc nhớ tới tấp "tuyến đường bị sai" của bản đồ, Trần Ân Tứ thò đầu ra nhìn hai bên trái phải, thấy nơi này đồng không mông quạnh, không một bóng người, cô mới giẫm phanh, quay đầu nhìn Tần Kiết: "Bạn trai à, anh hiểu ý em chứ?"
Tần Kiết thật sự không hiểu ý đồ của bạn gái nhà mình.
Trần Ân Tứ thở dài đầy tiếc nuối: "Em vắt hết óc đưa anh đến chỗ không người, anh còn không hiểu ý em ư?"
Mí mắt Tần Kiết giật mấy cái, anh tiến đến gần Trần Ân Tứ: "Dã chiến?"
"Dã chiến cái đầu nhà anh!" Trần Ân Tứ nổi điên lên mắng Tần Kiết, sau đó đẩy cửa xuống xe.
Cô đi vòng qua đầu xe sang bên ghế phụ, mở cửa xe ra, đưa tay kéo Tần Kiết ra ngoài: "Anh ra ngoài đi, xem em có đánh chết anh không!" Cô rất mạnh tay, lại còn hung dữ, như thể sắp đánh chết anh thật.
Cô kéo anh xuống xe, lôi xềnh xệch anh vào khu rừng bạch dương, rồi đẩy anh vào một thân cây, kiễng chân lên tiến đến gần môi anh: "Chết tiệt, em chỉ muốn hôn anh thôi, anh là đồ thiểu năng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...