Gió bão mưa dông cũng chẳng về

"Hả, đây là đồ ăn đặc biệt mà em nói?"
Đường Gia có cảm giác như bị mắc lừa, mặt tiền của quán này thật sự rất nhỏ, ngoài dự đoán của hắn. Lô ghế nhỏ như vậy, chỉ hai người hắn với Cận Duy Nghi sợ là vẫn cảm thấy quá nhỏ. Chỗ tốt duy nhất là giữa đông lạnh không cần bật điều hòa, mọi người ngồi chật ních, đầy vẻ háo hứng và nhiệt tình với thức ăn ngon.
Duy Nghi đổ dấm chua vào trong đĩa nhỏ cho hắn, rồi nhìn em trai nói: "Em tự rót đi."
Dường như trong ba người, chỉ có cô mỉm cười sáng lạn, lấy dây cột tóc buộc một cái đuôi ngựa vô cùng đơn giản, lại nói với họ: "Ăn nhiều một chút nhé." Lại bỏ thêm chút dầu vừng vào đĩa của Đường Gia: "Không cần khách sáo."
Trong mắt hắn thoáng hiện vẻ buồn cười, lại nhìn qua Cận Tri Viễn và chị của nó.
Hóa ra chuyện diện mạo thật sự là trời cao thiên vị, hai chị em với khuôn mặt tương tự nhau, nữ thì sáng lạn quyến rũ còn nam trời sinh anh tuấn khiến hắn cũng thấy tâm phục khẩu phục.
Kỹ năng bên ngoài của Cận Duy Nghi cũng rất tốt, mỉm cười nói với hắn: "Đây là em trai em. Này, Đường Gia, anh chẳng phải từng ra nước ngoài sao? Hai người trao đổi chút đi."
Hắn còn chưa nói gì, Cận Trí Viễn đã ngẩng đầu lên nhìn vào mắt chị, thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, rồi vừa mỉm cười vừa liếc mắt nhìn Đường Gia một cái: "Đúng vậy, có một số chuyện em thật sự muốn hỏi." Lại nói tiếp một câu: "Em bảo chị em mang em đến đấy."
Cô không nghe hai người nói chuyện, chỉ nhìn em trai một cái vừa khen ngợi vừa tinh nghịch, sau đó cúi đầu im lặng ăn bánh bao chiên, lớp vỏ ngoài đã chiên vàng, cắn một cái là nước thịt thơm ngon ngào ngạt.
Đường Gia thu cái nhìn này vào trong khóe mắt, thần sắc vẫn thoải mái thong dong, khẽ mỉm cười.

Có điều người tính không bằng trời tính.
Di động Cận Trí Viễn trên bàn rung lên, hắn nhìn thoáng qua rồi đứng dậy.
"Em đang ở đâu?"
"Không phải mai mới khám sao?"
"Thi Du Du, em dám về một mình sao? Ở yên đấy chờ, anh qua đây."
Đường Gia thấy được vẻ cảnh cáo trong mắt Cận Duy Nghi, song em trai cô coi như không có gì, đứng dậy, mau chóng đảy bát ra;" Chị, em về trường đây."
Cậu trai vóc dáng cao lớn anh tuấn thu hút sự chú ý của đại bộ phận khách hàng trong quán, hắn tùy ý vẫy tay với chị, lại gật đầu với Đường Gia: "Gặp lại sau." Tiếp đó nhanh nhẹn tránh qua các khách hàng ngồi quanh đống bàn ghế hỗn độn ngoài mặt tiền của cửa hàng, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Cận Duy Nghi xấu hổ nở nụ cười: "Ha ha, thanh niên mà, lại chuyện yêu đương rồi."
Đường Gia chẳng chút để ý, rót một chén trà cho cô, sau đó mỉm cười: "Duy Nghi, thật ra em cũng còn trẻ mà, cũng tầm em trai em thôi."
Cô ngạc nhiên buông rơi chiếc đũa, còn tưởng mình nghe lầm.
Có một số thủ đoạn nhỏ, Đường Gia ngay cả nhìn cũng chẳng cần, cô làm cũng không tốt, né tránh thật non nớt và ngây thơ. Điều duy nhất khiến bản thân suy nghĩ chỉ có vài cái vì sao.
Vì sao nghe xong điện thoại của cô lại lái xe từ ngàn dặm xa xôi tới đây, sau đó lại phát hiện là bữa ăn ba người?
Vì sao mình đã từ chối một lần lại vẫn không biết mệt mỏi, kiên trì chơi trò theo đuổi này?
Mà khiến hắn hoang mang là: vì sao cô lại không muốn gặp hắn tới vậy?
Hắn thản nhiên hỏi câu vì sao cuối cùng đó, sau đó yên lặng chờ đáp án từ cô.
Biểu tình của Cận Duy Nghi cũng thật bình tĩnh, hàng mi tinh tế khẽ nhíu lại: "Đường Gia, anh nghĩ nhiều quá. Em thật sự chưa từng nghĩ như vậy." Ánh mắt lại không hề trốn tránh, thản nhiên đối diện với hắn: "Em không phải không muốn gặp anh, có điều người đáng để muốn gặp quá ít, em chưa tìm thấy mà thôi."
Khóe miệng hắn hơi cong lên, dường như khẽ thở dài: "Nói vậy, đó là chuyện so sánh rồi."

Trong mắt Cận Duy Nghi chợt lóe lên vẻ giận dữ, như những vì sao lấp lánh.
Cô nói từng chữ một: "Đường Gia, lấy chuyện tình cảm ra mà so sánh, thật giống chuyện mà đại thiếu gia anh hay làm."
Bà chủ quán đi tới, sắc mặt khó xử: "Quán nhỏ đang nhiều người, hai bạn..."
Duy Nghi sảng khoái đứng dậy, chẳng buồn nhìn sắc mặt người đàn ông đang ngồi kia, nói thẳng với bà chủ: "Gói chỗ còn lại lại, tính tiền."
Bà chủ vẻ mặt vui mừng, tay chân nhanh nhẹn định thu dọn mặt bàn, song giọng nói của người đàn ông vẫn còn ngồi đó lại vang lên, mang theo chút lạnh: "Ai nói sẽ đi? Bà chủ, cho thêm hai phần."
Hắn cởi áo khoác, thuận tay gác sang bên, cố để vạt áo không dính đất, trên chiếc áo đen đã dính chút bụi đất rồi. Lại cắn một cái bánh bao vào miệng, giơ một tay ra nắm lấy cô: "Ngồi xuống đi, anh còn chưa ăn no."
Duy Nghi nhìn hắn, lại nhìn bà chủ vẻ mặt ngơ ngác, nghe giọng nói nặng nề của Đường Gia truyền lại: "Cận Duy Nghi, đừng quá đáng. Dẫu sao cũng phải chờ người ta ăn no rồi mới đuổi chứ." Hắn chẳng buồn ngẩng đầu, mái tóc đen bóng, ăn một cách từ tốn.
Thật không thể tưởng tượng được, Đường Gia lại ăn nhiều như vậy, hai phần đưa lên vẫn không đủ, lại gọi bát bún đậu, hỏi cô: "Em có muốn không?"
Cận Duy Nghi hơi lúng túng, câu nói vừa rồi mà cô thốt lên, thật ra ý cô không hoàn toàn là vậy. Lui lại một chút mà nói, với tính cách của hắn, nếu muốn vứt bỏ quan hệ, không đáng phải nói như vậy, làm tổn thương người lại hại mình.
Hắn rốt cuộc cũng ăn no, theo thói quen giành phần trả tiền, rồi mới đứng dậy: "Đi thôi."
Xe dừng cách đó không xa, Đường Gia cũng không vội vàng, chỉ hỏi cô: "Chúng ta đi dạo quanh chợ nhé?"
Ánh đèn sặc sỡ lấp lóe, ánh sáng diễm lệ xạ hoa lãng phí, lại nhu hòa khiến hai mắt đều mê say. Cuộc sống nơi thành thị đều như vậy, từ từ khiến người ta nghiện nó, dần dần mất đi sức kháng cự.

"Đường Gia, đã đến giờ sống về đêm của anh rồi à?" Cô đứng yên ở chỗ đó không nhúc nhích, như muốn nhìn theo bóng hắn dời đi.
"Sống về đêm?" Đường Gia ý bảo cô xem thời gian, lại cười cô: "Thật đúng là chẳng biết gì."
Sớm như vậy, ngay cả chợ còn chưa đóng cửa, mà tầm này hôm qua, mình còn mệt mỏi mang theo một đống bảng biểu về nhà. Đúng là người ở hai thế giới. Duy Nghi bất đắc dĩ mỉm cười, cùng hắn bước vào chợ.
Song cô không biết cùng một người đàn ông như vậy đi dạo phố có thể làm những gì. Ngay cả đi dạo lung tung ở chỗ bán thực phẩm nhập khẩu ở cửa tầng một, Đường Gia cũng không giục cô, khiến cô càng kinh ngạc là một người đàn ông phong độ không ngờ lại cực kỳ quen thuộc đối với đồ ăn vặt của côn gái. Chắc là nhiều bạn gái lắm, Duy Nghi thầm cười lạnh một tiếng, đang muốn nói, bỗng nghe thấy hắn chỉ vào một que kẹo lớn sặc sỡ màu sắc: "Em gái anh thích ăn nhất đấy."
"Anh có em gái? Em ruột?"
"Ừ? Em không biết à? Em ấy thích nhất là ăn kẹo như thế, kéo anh đi dạo phố cũng chẳng vì gì khác, vì cha mẹ anh không cho nó ăn." Người đàn ông đó nở một nụ cười cưng chiều hiếm thấy, dáng vẻ thật hợp với hai chữ "họa thủy". Nụ cười đó, khiến hảo cảo của Duy Nghi tăng nhiều. Có cũng có em trai, tình cảm đối với em trai em gái có lẽ tương thông. Luôn cảm thấy mình lớn hơn một chút, đương nhiên phải chiếu cố với em nhỏ. Duy Nghi mỉm cười, hỏi hắn: "Em gái anh bao nhiêu tuổi?"
Còn không nghe thấy Đường Gia trả lời, ánh mắt cô bỗng bay xeo tới một quầy hàng không xa, một bóng con trai đang từ từ trôi qua ánh mắt, chậm rãi hòa vào đám người. Thị lực Cận Duy Nghi vẫn rất tốt, cô tin rằng mình vẫn còn nhận ra bóng dáng và mái tóc ngắn thoải mái của Hoắc Cảnh Hành. Đã lâu lắm rồi cô không gặp hắn, tình cảm phức tạp trào lên trong đầu, còn có cả cả đôi mắt màu rượu lóng lánh sắc hổ phách khiến người ta ngây ngất.
Duy Nghi không hề do dự, nghiêng mình nói với Đường Gia một câu: "Rất xin lỗi." rồi vội vàng đẩy đám người, nhanh chóng đuổi theo bóng dáng kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui