Gió bão mưa dông cũng chẳng về

Rốt cuộc lại không tìm thấy, Duy Nghi đứng trong khu chợ người qua kẻ, lại, cảm giác mất mát như thủy triều bao phủ lấy ngực, làm trái tim lạnh buốt. Ánh mắt vẫn tìm tòi khắp nơi, như mong rằng đột nhiên có tin vui, còn "tin vui" này chẳng qua chỉ là một cậu trai tới vỗ nhẹ vào bả vai mình, đôi môi mịn màng như nhìn thấu cô gái này, nở một nụ cười thoải mái: "Sao thế?"
Vóc dáng hai người đều cao ráo, đứng giữa đám đông ùn ùn di chuyển như cái đinh đóng ngay tại chỗ. Sắc mặt cô gái hơi căng thẳng, thật giống như một tình nhân mất tự nhiên, còn cậu trai đứng bên cạnh lại thật ôn nhu, nhưng đang dỗ dành cô. Duy Nghi không chịu nổi những ánh mắt chú ý đó, khôi phục tinh thần, ưỡn thẳng ngực, nhanh chóng đi ra ngoài.
Đường Gia rốt cuộc cũng ngừng bước, khóe miệng cong lên khiến người ta khong biết là cười trức hay là trầm tư.
Hắn đứng sau lưng cô, bên cạnh là một cái cột đồng lớn, hình ảnh hai người tầng tầng lớp lớp, lần lượt thay đổi, xiêu xiêu vẹo vẹo. Nhìn theo điểm cuối của ánh mắt cô là bóng dáng người con trai kia, hắn bỗng thật muốn thấy ánh mắt đó, nhất định sẽ là vô vàn thân thiết và thấu hiểu.
Đường Gia cùng đợi với cô, im lặng không hề lên tiếng. Hắn muốn xem xem, màn hài kịch người đuổi người này rốt cuộc sẽ kết thúc ra sao, nên càng im lặng. Cận Duy Nghi chỉ nghỉ chân trong chốc lát, sau đó lập tức hạ quyết tâm, nhanh chóng bước đi. Còn người đàn ông phía sau phát hiện mình chẳng thể cười nổi, khoảng cách giữa họ gần thêm một chút, màu mắt hắn lại nặng nề thêm một phần.

Đèn xanh đột nhiên chuyển thành đỏ, còn giọng nói của Cận Duy Nghi lại như lắp bắp, khoảng cách gần trong gang tấc mà cô như mất đi mọi sức lực, cuối cùng vẫn chẳng nói nổi thành lời.
Còn Hoắc Cảnh Hành lại quay người lại, giọng nói trầm trầm: "Tớ đang bảo hình như có ai gọi tên mình thì phải." sau đó giọng điệu có vẻ như sự ngạc nhiên không kìm nổi, từ từ chảy ra: "Duy Nghi, trùng hợp vậy?"
Nước da hắn màu đồng, so với trước kia lại đen hơn không ít, đàn ông con trai phía nam đều trắng trẻo, ít có người như vậy, cũng vì thế lại càng gầy gò. Song hơi thở con trai đầy khỏe mạnh vẫn hệt như trước, mà con mắt khiến Duy Nghi nhung nhớ khó quên lại càng thấm dậm màu rượu cổ - cô lập tức dùng nụ cười thay thế nhịp tim đang nhanh và loạn dần, thoải mái nở nụ cười với hắn: "Sao cậu lại ở đây?"
Hắn cười, đèn xanh sáng lên, đám người nhanh chóng tiến tới, phảng phất như thời gian khắp bốn phía đã được mở lại.
"Đơn vị có việc, tới đây công tác vài ngày." Hoắc Cảnh Hành giải thích đơn giản vài câu, rõ ràng là đang gấp, bước chân cũng không tự chủ được, ngừng lại.

Duy Nghi đứng bên nhìn hắn lên xe taxi, xe đi được một quãng rồi lại dừng lại – Hoắc Cảnh Hành bước nhanh tới, lưu lại số điện thoại rồi mới cười trừ: "Thật là, ngay cả chuyện này cũng quên mất." Còn Cận Duy Nghi lại càng ngạc nhiên, chợt thở phào một tiếng: "Đúng, tớ cũng quên mất đấy."
Suy nghĩ về quá khứ quá chăm chú, ngay cả cách liên hệ cũng quên không lưu lại, thật không giống bản thân mình. Cô chỉ tự nói với bản thân, đã hơn một năm trôi qua, ngay ở thời điểm không ngờ tới lại gặp được Hoắc Cảnh Hành. Cô cảm thấy lạ là không ngờ vừa rồi mình lại có dũng khí đuổi theo tới đây, nếu như hồi tốt nghiệp, vậy cô chỉ có thể ngồi yên trong phỏng ngủ, đón xem hắn đã lên tàu hỏa hay chưa.
Nhà cô ngay ở khu buôn bán, cần quay lại mới về được. Duy Nghi cúi đầu nắm lấy di động, trên màn hình là một dãy số mới được thêm vào, tình cờ đụng phải người qua đường mới lên tiếng: "Xin lỗi."
"Bạn bè à?" Giọng nói của Đường Gia lạnh lùng vang lên trong tai cô, hai tay khoanh trước ngực, có vẻ bất cần đời. Vẻ ngạc nhiên của Duy Nghi phủ kín hai thái dương: "Sao anh còn ở đây?" Lông mi khẽ rung một cái, cười: "Đã đến giờ sinh hoạt đêm của anh rồi à?" Xem ra tâm tình đang rất tốt, ngay cả khi nói chuyện với hắn cũng không phải lúc thì khí thế bức người lúc lại châm chọc khiêu khích; nụ cười nhu hòa bên khóe môi, tựa như đem kẹo ngọt hòa tan trên đầu lưỡi, vị ngọt từ từ tỏa ra.
Trong mắt Đường Gia thoáng hiện vẻ bất ngờ, lại như là kinh ngạc trước vẻ đẹp đó,một lúc lâu sau mới giọng điệu mới dần bình tĩnh lại, song vẫn kèm theo chút khiêu khích: "Sao rồ? Muốn đi cùng à?" Thật ra Đường Gia không hẹn bạn bè đi chơi, chỉ không hiểu sao không muốn thấy biểu tình đó của cô. Giọng điệu càng thêm khiếm nhã: "Đi, tôi mang cô đi xem thử." Cầm cổ tay cô, thoáng dùng sức, kéo cô đi thẳng về phía trước.

Cận Duy Nghi theo bản năng giãy ra, cảm thấy hắn thật chẳng ra làm sao cả, mọi người xung quanh huyên náo ầm ĩ, tiếng nói cô át hẳn tiếng bước chân: "Đường Gia, tôi về đây." Cô vội vàng đi về, còn giọng nói kia vẫn theo đuôi như hình với bóng: "Vừa rồi là người cô đợi gặp?" Giọng vừa mỉa mai vừa trào phúng khiến Duy Nghi nhớ lại, vừa rồi hắn đã thấy cả cảnh thất thố lúc dầu và vui vẻ lúc sau của mình, âm thầm thử nàng.
Tính khí bị khích dậy, cô từ từ xoay người lại, một lần nữa đứng trước người hắn. Ánh mắt không chút do dự nhìn thẳng vào cặp mắt như đã mong chờ từ lâu kia, chỉ có điều giữa chúng chẳng có chút hơi ấm nào, cô quật cường bịt kín ánh mắt bằng vẻ lạnh lẽo, lập tức khiến Đường Gia cười khẽ: "Có phải không?"
"Anh nói đúng lắm, tôi thích người ta suốt năm năm, cho tới giờ vẫn không hề thay đổi." Cô cuối cùng cũng từ từ thay đổi, lần đầu tiên thẳng thắn thốt lên những lời tận sâu trong đáy lòng, nói cho người trước mắt nghe, phần nhiều, lại là đang nói cho chính mình nghe.
"Đường Gia, từ nay về sau chúng ta đừng liên lạc nữa." Cô im lặng một lúc, con mắt đen nhánh lóe lên: "Tôi cũng có chỗ không đúng. Anh hẹn tôi, tôi không từ chối quá mức, tuy là nói vì thể diện của anh, tuy nói là vì không muốn làm anh mất mặt, nhưng cẩn thận nghĩ lại, tôi vẫn có phần vì hư vinh." Cô mỉm cười thẳng thắn, mái tóc dài rũ xuống. "Điều kiện của anh tốt như vậy..." Lại suy nghĩ cẩn thận một chút, đổi cách nói: "Tóm lại là lỗi của tôi, đã không rõ ràng. Xin lỗi."
Nàng như tự nói, xong cái lập tức bước đi, trước khi trút hết cơn tức cố không ngoảnh lại nhìn sắc mặt người đàn ông phía sau - ánh mắt lúc này đã tối dần đi, đôi môi bạc mỏng như một đường kẻ, vừa nắm nhẹ tay lại, em còn chưa rõ ràng sao? Đường Gia mỉm cười tự giễu bản thân, thật ra đây là lần thứ hai bị cùng một cô gái cự tuyệt mạnh mẽ như vậy.
Khi rời khỏi phòng Trà, Cận Duy Nghi nhận được điện thoại của em trai, cô cố ý khiến giọng nói mình trở nên thoải mái hơn, mà trước đó, nhận được điện thoại của đơn vị, lệnh cho cô ra ngoài công tác – thật ra đây vốn không phải phần việc của cô, chỉ có điều trong lúc nhất thời không điều được người khác, theo lý thường phải hỏi ý cô. Duy Nghi vội vàng đáp ứng, thật ra kiểm toán rất vất cả, song giờ cô lại mong càng vất vả càng tốt, như vậy chẳng cần cố sức cũng có thể loại sạch những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Thật ra người ta nói chị em tương liên, câu này cũng không hẳn là khoa trương. Song lần này Cận Tri viễn không nghe ra vẻ khoa trương trong giọng nói của chị mình, chỉ hỏi cô: "Chị, mai có một bạn học tới ở nhà em vài ngày." Xem ra tâm tình còn rối loạn hơn cả cô.
Cô nương theo cuộc điện thoại này mà đi khỏi, lại quay đầu lại, lo sợ không yên, nhìn thoáng qua phòng trà kia, mặt tiền cửa hàng dùng dây xanh trang trí, tạo vẻ thanh tịnh, lịch sự, tao nhã. Nhìn lại đã không thấy người đàn ông ngồi đối diện mình nữa rồi, cũng chẳng có đủ dũng khí để bước vào lại.
Duy Nghi đành gọi điện lại: "Hoắc Cảnh Hành, tớ phải về công ty." Bên kia không biết đang nói gì, một lúc thật lâu sau, cô gái xinh đẹp đó vẫn nắm chặt chiếc điện thoại, dường như muốn đem giọng nói trong điện thoại khắc sâu nơi đáy lòng. Cô im lặng một lúc rồi nói: "Nhớ giữ liên lạc đấy."
Xe của cô đậu ở ven đường, ngồi vào trong, bật điều hòa lên, gió thổi khiến sắc mặt trắng bệch. Là đang nhớ tới câu nói: gặp lại chẳng bằng không gặp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận