Gió bão mưa dông cũng chẳng về

Lần đầu tiên Cận Duy Nghi gặp Hoắc Cảnh Hành là ngày trình diện cuối cùng của tân sinh.
Đại đa số sinh viên đều tới trình diện vào hai ngày trước khi hết hạn, tránh cho ngày cuối luống cuống tay chân. Cha xin phép đặc cách cho cả nhà bốn người cùng cô tới trường học, làm xong mọi thủ tục, ký túc xá của cô đối diện ngay với mặt trời, ánh nắng chiếu thẳng vào, chẳng khác nào cái lồng hấp. Mẹ cô cau mày nhìn con gái đầu đầy mồ hôi: "Duy Nghi, lắp điều hòa trong phòng ngủ nhé?"
Quy định của trường, điều hòa là trang bị tự nguyện của sinh viên, Duy Nghi nhìn ba cái giường khác vẫn còn trống, hơi do dự với lời của mẹ: "Hay thôi, đợi bạn cùng phòng tới rồi bàn sau." Nhưng vẫn không lay chuyển được mẹ cô, chưa tới tối đã có nhân viên tới lắp đeiefu hòa. Cha mẹ đều vừa lòng rồi, cô bèn giục hò trở về, cô và Cận Tri Viễn đi phía sau cha mẹ, em trai cô hứng thú nhìn quanh trường: "Đại học Z thật không tồi."
Cô bèn làm bộ lên lớp: "Học hành cho tốt vào rồi em cũng thi được thôi!"
Cận Tri Viễn nhún vai, chẳng hề để ý, cứ như kỳ thi vào đại học Z đối với hắn chẳng phải việc khó. Cô bèn hạ giọng: "Cận Tri Viễn, em đừng tưởng ba mẹ không biết thì chị cũng không nhé, em mới có cấp ba đã chạy theo mốt, đua đòi yêu sớm rồi hả?"
Hắn chỉ cười "phì" mộtt iếng: "Chị, chị nghe ai nói bừa thế? tự lo cho mình đi."
Cô nhìn em trai không nói gì, thật ra cũng chẳng thể trách mắng được, dẫu sao thành tích của hắn chưa bao giờ khiến người nhà lo lắng cả, chuyện này cả cha lẫn mẹ đều chẳng quản, sao người chị là cô lại phải quan tâm chứ?

Hai ngày sau, Cận Duy Nghi đi dạo lung tung trong trường, nóng thì mua cái kem ốc quế lớn, ngồi dưới gốc cây râm mát, trầm tĩnh như một bà lão, nhìn những sinh viên khác vui vẻ đi tới đi lui.
Nam sinh đến gần cô mặc một chiếc áo thun màu vàng nhạt được giặt nhiều lần tới mức đã trắng bệch, quần bò vốn có màu xanh đậm, nay đã thành màu xanh nhạt của nước. Bộ quần áo đó tuy mộc mạc lại hơi khó coi song không thể làm hao tổn khí chất của nam sinh kia, vóc người hắn cao gầy, mái tóc ngắn đơn giản sạch sẽ, đôi mắt dịu dàng trầm tĩnh, khiến người ta gợi nhớ tới viên ngọc cổ chưa được mài dũa.
"Chào bạn, cho hỏi tới trạm xá kiểm tra sức khỏe phải đi đường nào?" Giọng nói của hắn thật dễ nghe, lại thật lễ phép, dễ tạo hảo cảm.
Duy Nghi chỉ đường cho hắn, thật ra nàng không nói rõ được, mà ngồi cũng đủ rồi, vì vậy đứng dậy nói: "Để tôi đưa cậu đi."
Hôm đó thời tiết nóng bức, nàng mặc một chiếc quần ngắn thêu hoa đáng yêu với chiếc áo thun đơn giản, thân hình thiếu nữ tươi tắn như một đóa hoa bách hợp trắng trẻo, Hoắc Cảnh Hành kinh ngạc: "Cô cũng là sinh viên mới?"
Duy Nghi cười lớn: "Cậu nghĩ rằng tôi là sinh viên cũ sao?"
Hắn cũng cười, vừa rồi chỉ nhìn thấy cô lười biếng ngồi dưới bóng râm nghỉ ngơi: "Tí nữa thì gọi cô là chị rồi."

Theo lẽ thường sẽ hỏi quê quán, Duy Nghi có nghe nói qua, đó là vùng núi trong một tỉnh giàu có ở phía đông, một huyện nhỏ quanh năm nghèo khó, hay xảy ra bê bối. Tới cửa trạm xa, cô mỉm cười tạm biệt hắn.
Duy Nghi ngắt ít cỏ trên đầu bện thành cái mũ che nắng quạt gió, nhẹ nhàng ngâm nga, dưới ánh mặt trời, ngay cả không khí cũng nóng nực, khuôn mặt cô ửng đỏ, quay người lại đi mua một que kem vani, chỉ cảm thấy hương vị ngọt ngào.
Khi Cận Duy Nghi bắt đầu biết ở trường Z tiệm sách nào giảm giá 20%, cửa hàng hot dog nào ăn ngon, thì đã là chuyện của mấy tháng sau. Lá ngô đồng vàng óng rơi khắp sân trường, trời thu ngập trong không khí lãng mạn. Vài cuộc tình tươi mát đã nảy nở giữa mấy cô cậu tân sinh trẻ trung. Trên bảng tin ngày ngày dán kín thông báo về các cuộc vũ hội của viện nọ viện kia. Nói thật, Duy Nghi chẳng có tí hứng thú nào với trò nhảy nhót này, ngay cả vũ hội ở viện của mình cô cũng không thèm đi, chỉ rúc trong phòng xem phim buổi trưa. Hitchcock, khi đến cảnh cô gái trong bồn tắm lộ vẻ kinh hoàng - cô liền cảm thấy gió phả ra từ chiếc điều hòa lạnh hơn bao giờ hết, da gà da cóc đua nhau nổi lên.
Duy Nghi vẫn quyết định ra ngoài một chút, trung tâm sinh hoạt cho sinh viên có dán áp phích, vũ hội cho tân sinh viên trong học viện. Suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng cô quyết định đi mở mang kiến thức. Phòng sinh hoạt mở điều hòa, cô lập tức cảm thấy thật thoải mái, vì thế lén tìm một vị trí ngồi xuống.Vốn bàn ghế trong phòng đã có người ngồi cả rồi, xung quanh có không ít sinh viên đang đứng, thật ra hôm đó cô mặc một chiếc áo polo ngắn tay màu xám, quần bò, với chiếc giày vải màu đen, trông cũng thật tự nhiên thoải mái, song lại hoàn toàn không hợp với những sinh viên nữ khác trong vũ hội. Những cô gái khác đều mặc những bộ váy dài lả lướt, trang trí tinh xảo, rụt rè tao nhã đứng một bên. Âm nhạc đã bắt đầu vang lên, ngón tay Duy Nghi nhẹ nhàng đánh nhịp, bỗng dưng hai mắt sáng ngời.
Cô đứng dậy, bước nhanh về phía trước, cười hi hi với một sinh viên nam vóc dáng cao cao: "Này, còn nhớ tôi không?"
Có lẽ đây là sinh viên nam duy nhất mà cô nhận ra trong số mấy trăm người, một mình ngồi không cũng chẳng tránh khỏi buồn chán. Duy Nghi quyết định thi thoảng cũng phải tự khiêu chiến chính bản thân mình: "Bạn Hoắc, mời bạn nhảy một điệu nhé."
Hoắc Cảnh Hành rõ ràng đã đen đi do phơi nắng, điểm duy nhất không thay đổi dường như là hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái, hắn hơi lui lại một bước, cười: "Tôi không thể."

Duy Nghi chớp chớp mắt, lấp lánh như những viên thủy tinh rơi xuống: "Vậy cậu tới đây làm gì?"
Hắn không từ chối tiếp, cuối cùng cũng bị cô kéo vào trong sân nhảy, nghe cô nhỏ giọng nhẩm nhịp, từng bước một tiến vào giữa sân.
Ngay cả Duy Nghi cũng khó mà tin nổi cảm giác về tiết tấu của nam sinh đó lại tốt tới vậy --- cô không khỏi nhỏ giọng hỏi hắn: "Đây có đúng là lần đầu cậu nhảy không?"
Hoắc Cảnh hành không giống nam sinh vừa học nhảy, căng thẳng chỉ biết nhìn chằm chằm xuống chân, ngược lại lại ngẩng mắt lên, mỉm cười: "Cậu dạy giỏi mà."
Nhảy xong ba điệu nhảy, hai người đã từ bên trái hội trường chuyển qua phía bên phải. Duy Nghi nhìn thoáng qua đôi giày chơi bóng màu trắng của hắn --- loại bình thường nhất, trên chiếc giày trắng buốt đó còn in lại rõ rệt hai dấu chân, vì vậy không khỏi mỉm cười: "Vẫn nhảy nhầm rõ nhiều."
Cô nghe thấy sau lưng có người gọi hắn: "Hoắc Cảnh Hành!" Cô hơi nghiêng đầu, đuôi ngựa quét qua vai: “Núi cao ta ngẩng trông, đường rộng lớn ta đi tới.” Hắn mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."
(Nguyên văn: Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ.)
Sau này Hoắc Cảnh Hành đi xa rồi, Duy Nghi thường một mình nhẩm lại cái tên này, Cảnh Hành, Cảnh Hành, rồi lại nghĩ tới câu nói: "Dẫu chẳng thể tới được, song lòng vẫn hướng về."

Nàng vẫn thường đi tới các thành phố lớn, công việc liên quan tới thể diện, tự lái xe của mình đên siêu thị, tới đó, trên tầng cao có một vùng trời riêng của mình. Lại thường thường vào coi blog của hắn. Thật ra Hoắc Cảnh Hành rất ít khi update, thi thoảng có viết bài lại chỉ như nhật ký, ghi lại những chuyện trong ngày, giản dị đơn sơ tới mức ngay cả ảnh chụp cũng chẳng có.
Duy Nghi thường mặc đồ ấm áp thoải mái nằm trên giường, đọc từng chữ từng chữ một, muốn nhắn lại cho hắn, viết xong một bài dài dằng dặc, lại mãi không dám nhấn vào nút "Xác nhận", vì vậy lại xóa sạch, tắt trang đó đi, ngủ tiếp. Dường như chỉ có vậy cô mới có thể thật sự ngủ được. Cô cũng hiểu về chuyện của mình, trong trường, hai người bọn họ chẳng qua chỉ là bạn bè, thậm chí còn kém hơn bạn bè bình thường một khoảng, cô đứng từ xa nhìn hắn, ngay cả hắn có nhìn lại không cũng không rõ.
Lời của tác giả:
Hoắc Cảnh Hành, chữ "Hành" đọc như "hàng", nghĩa là đường lớn.
Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ. Tuy bất năng chí, nhiên tâm hướng vãng chi
Núi cao ta ngẩng trông, đường rộng lớn ta đi tới. Dẫu chẳng thể tới được, song lòng vẫn hướng về.
Là một câu trong đoạn cuối cuốn "Khổng Tử thế gia" của Tư Mã Thiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui