Gió bão mưa dông cũng chẳng về

Sau huấn luyện quân sự là liên hoan văn nghệ tân sinh viên. Không trường nào muốn đứng sau lưng kẻ khác, chỉ ước tiết mục mình để cử được chọn. Lúc này, ai ai cũng nhận ra Duy Nghi thực sự khác với người thường. Vóc dáng nàng cao ráo thon thả, lại có buỗi vũ hội khiến cho người người kinh ngạc kia. Nên biết, danh tiếng người đẹp vốn loan truyền rất nhanh. Song, khi các chị khóa trên tới tìm cô tập nhảy, Cận Duy Nghi không hề nghĩ ngợi: "Chị, em không muốn nhảy."
Sinh viên mới vào học rất ít người trực tiếp nói với với các ánh chị khó trên. Về phần nói "không" lại là một môn học lớn khác. Cận Duy Nghi ở phương diện này có thể nói không học cũng biết. Cô bảo: "Em không muốn nhảy." thậm chí ngay cả lý do cũng không nói, làm cho chị sinh viên khóa trên vốn luôn nghiêm khắc cũng cảm thấy cô có nỗi khổ riêng, tới cuối cùng mới nhớ ra mà hỏi: "Sao vậy? Gần đây bận chuyện gì sao?"
"Ài, chị à, kết quả thi phân cấp môn tiếng Anh đã có rồi, chị không biết điểm của em tệ tới mức nào thôi. Bị phân vào lớp cấp một cuối cùng luôn, giáo viên nghiêm lắm, em ngày nào cũng ngồi học từ mới mà còn chẳng kịp."
Một năm sau, ngoài cửa trường dán kết quả thi cấp bốn, Cận Duy Nghi lại gặp đàn chị, người ta rõ ràng vẫn nhớ về cô, nhìn điểm số cao tới mức đáng sợ mà nói không nên lời. Cô chỉ mỉm cười thoải mái: "Chị à, em là cần cù bù thông minh thôi."
Cá tính của cô thật sự thoải mái, có vẻ dứt khoát hiếm thấy ở nữ sinh, quả thực nam nữ đều chơi chung được, bạn cùng phòng sau này lén nói với cô: "Cận Duy Nghi, theo tớ biết, rất nhiều con trai đang thầm mến cậu đấy."
Nhấn mạnh hai chữ "thầm mến" là vì người dám công khai tình cảm của mình đối với cô có thể nói là cực kỳ hiếm thấy. Khi đó đã vào năm hai, ngoại trừ học bổng hạng nhất ra, các loại danh mục học bổng chuyên nghiệp được thiết lập, trong hệ tài chính, dường như luôn tập trung về trên người cô. Về phần cán sự sinh viên linh tinh, thật ra cô chư từng dính dáng tới. Thế nên sau, ở năm thứ tư, khi điền vào bản sơ lược lý lịch, bạn cùng phòng dùng giọng điệu cuối cùng cũng hiểu bảo: "Tớ nói này, nếu cậu chịu tích cực đôi chút trong mấy hoạt động sinh viên, bản sợ lược lý lịch này chắc có thể đóng thành sách rồi."
Duy Nghi sửa sang mục "Giải thưởng đạt được" trong word, chi chít hết ba trang, khiến người xem hoa cả mắt.

Tận đấy lòng, cô vẫn thích những thành tựu thu được khi học tập, hoàn toàn là dựa vào sự cố gắng và thiên phú của bản thân, không dính dáng gì tới những quan hệ rối rắm giữa người với người, cười hi hi đáp: "Tớ đâu phải thần tiên, học tập với hội sinh viên, dù thế nào cũng chỉ chọn được một thôi."
Cũng như lần đó, trường đại học mở một đại hội khen thưởng, trao học bổng do một xí nghiệp Hồng Kông trao tặng, nàng rầu rĩ ngồi ở hàng trước, nghe bài phát biểu dài dòng của các giáo viên, lãnh đạo. Sau mới nhìn thoáng qua phía sau, bỗng tim đạp nhanh hẳn, nam sinh với sống mũi cao thẳng, thuộc loại không đeo kính hiếm thấy trong số đám sinh viên tốt, chiếc áo khoác cũ mèm, cúi đầu đọc quyển sách trên tay.
Hoắc Cảnh Hành.
Cô đang buồn chán muốn chết, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu xuống, ngoan ngoãn tụ lại bên mé tay, mu bàn tay trắng trẻo lộ ra chút gân xanh. Cô bỗng nổi tính trẻ con, di động vừa hay có tấm kính bảo vệ, vì vậy ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, vệt sáng phản xạ màu trắng chạy loạn khắp nơi. Thử một lúc lâu, rốt cuộc cô cũng chiếu chính xác vệt sáng đó vào khóe mắt hắn.
Hắn ngược lại lại chẳng kinh ngạc, chỉ khẽ nhíu mày, sau đó từ từ ngẩng mặt lên.
Duy Nghi thầm nín cười, cố nén suy nghĩ muốn quay lại phía sau nhìn một cái, thu lại di động, chăm chú lắng nghe hiệu trưởng phát biểu. Nghe được mấy câu lại cảm thấy dài dòng chán ngắt. Mãi tới lúc lên bục lãnh giấy chứng nhận, cô đi phía sau Hoắc Cảnh Hành, thừa dịp lộn xộn, lên tiếng chào hỏi: "Này, đã lâu không gặp."

Bọn họ lần lượt lĩnh giấy khen, Hoắc Cảnh Hành ngay phía trước cô, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: "Vừa nãy có thấy chán không?"
"Hả?" Cận Duy Nghi ra vẻ hoang mang, khóe mi khẽ cong lên: "Cậu cũng thấy chán à?"
Hắn từ trên cao nhìn xuống Duy Nghi, trong ánh mắt có ý cười khó hiểu, gật đầu.
Khi ra ngoài đã là giữa trưa, Duy Nghi chẳng chút khách khí gọi hắn: "Đi ăn với tớ đi."
Vì vậy tùy tiện chọn một quán ăn nhỏ, lựa vài món thức ăn, thật ra Duy Nghi ăn rất ít, chọn ba món đồ ăn cũng thấy nhiều rồi, khi quả trứng bác cà chua cuối cùng được đưa lên, hai người đều đã buông đũa. Hoắc Cảnh Hành nhìn cô hỏi: "No rồi à?"
Duy Nghi gật đầu, tiếp tục nói tiếp chủ đề trước đó: "Cậu nói bài tập ngoài trời lần trước, sau đó đi đâu? Thật sự tới sa mạc à?"
Dẫu chỉ có chút nước trà đục ngầu của quán ăn, hai người vẫn hàn huyên rất lâu, Duy Nghi thỏa mãn thở dài: "Ngành của bọn cậu thật thú vị. Hèn gì cậu càng ngày càng đen."

Hắn nở nụ cười lộ ra hàm răng của mình, chỉ có ánh mắt vẫn sáng như sao: "Đúng thật."
Khi tính tiền, Duy Nghi nói với hắn: "Bọn mình chia đôi đi, đều cầm học bổng mà, nếu không chắc chắn sẽ để cậu mời."
Hoắc Cảnh Hành có phần cứng đầu, chỉ nói: "Để ta mời đi Đây là phép lịch sự." Hắn nhất định trả tiền, Duy Nghi cũng chẳng kiên trì, đứng dậy chờ hắn. Cô nghe Hoắc Cảnh Hành nói với nhân viên quán ăn: "Đem chỗ đồ ăn này gói lại đi. Còn chưa động vào đâu." Lại nói với cô: "Còn chưa động vào đâu."
Ngay lúc đó, đáy lòng cô bỗng mềm đi, thật ra từ cách ăn mặc cô đã sớm biết gia cảnh của Hoắc Cảnh Hành nhất định không được tốt. Nhưng trong trường đại học sinh viên có gia cảnh không tốt như vậy vốn rất nhiều, song cũng luôn giấu giấu diếm diếm. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, khi còn trẻ luôn có lòng tự trọng kiên cường tới mức đáng yêu, luôn chỉ muốn khoe mặt sáng chói rực rỡ nhất ra với bạn cùng lứa – mấy ai như hắn, thản nhiên nói: "Lãng phí là không tốt."
Duy Nghi cũng là người hiểu ý, chuyện này vốn không ai muốn nói nhiều, cô lại nói vài lời loanh quanh, cuối cùng tạm biệt hắn: "Hoắc Cành Hành, hôm nào tôi mời cậu đi ăn. Số điện thoại cậu ra sao?"
Hắn ngạc nhiên, sau đó cười rất sảng khoái, thoải mái đáp: "Tôi không có di động. Bạn nhớ số phòng ngủ của tôi đi." Sau đó nói: "Muốn mời tôi đi ăn cũng không khó, chẳng phải bạn hay tự học ở phòng 504 sao? Tôi ở ngay phòng học đối diện."
Duy Nghi ban đầu còn hơi xấu hổ, nghe xong câu cuối cùng, tâm tình bỗng tươi như lần đầu tiên được hạng nhất toàn khóa, vì vậy phất tay, ánh mắt sáng như ngọc: "Vậy cậu nhớ tìm tôi đấy."

Cô mang theo bọc trứng bác cà chua trở về phòng ngủ, đặt lên bàn, bắt đầu ngẩn người, ngay cả bạn cùng phòng về cũng chẳng nghe thấy. Gia cảnh của cô vốn rất tốt, quen nhìn những cậu con trai khác, tuy không tới mức ai nấy tiêu tiền như rác, song ít nhất cũng như em trai mình, sâu trong lòng vẫn rất kiêu ngạo. Người có lòng tự trọng cao lại càng thích lưu lại ấn tuơngj hào phóng trước mặt con gái. Song Hoắc Cảnh Hành lại có ánh mắt và giọng điệu thản nhiên tới vậy, cô mở hộp giấy ra, mùi trứng tỏa lên mũi, lại nhớ tới câu nói của hắn "tôi ở ngay phòng học đối diện." Nói vậy, hóa ra hắn thật sự chú ý tới mình.
Tâm sự của thiếu nữ vốn là vậy, dưới tính cách đặc biệt hơn người vẫn luôn là tâm tư tinh tế.
Hấp dẫn khó tả chắc hẳn cũng là vậy, Duy Nghi nhẹ nhàng phân tích tâm sự của mình, thật đúng là chẳng có lý do gì, không lẽ lại vì một món ăn nhỏ được bọc lại đem về? Chẳng lẽ vì sự giản dị sạch sẽ của hắn?
Thật ra không phải cô thích thấy ánh mắt như vậy, trong vẻ lỗi lạc lại có lơ lãng, giống như loại người mà giáo sư môn định giá mình chọn học vẫn nói, bọn họ biết cái gì nên theo đuổi, còn cái gì có thể bỏ qua, coi nhẹ.
Buổi chiều hôm đó từ từ hiểu ra, cho dù sau này dùng trong cuộc sống hóa ra cũng quả thực là vậy.
Cô đem tâm sự tuyệt diệu và đáng yêu đó ẩn thật sâu, mãi tới khi thấy thông báo trên trang chủ của trường học.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận