Giải quyết xong ngân sách là coi như giải quyết đến chín mươi phần trăm công việc rồi.
Công nhận có có tiền vào mọi thứ giải quyết nhanh thật, còn đang tính mượn tạm ít đồ của mẹ đi bán hàng rong kiếm thêm chút thu nhập mà lỡ vay được rồi nên đành cất lại những thứ hồi chiều lỡ giấu của mẹ dưới gầm giường về chỗ cũ vậy.
Đúng thật là đáng tiếc.
Mà vay thằng anh cũng có yên thân đâu, lao đầu vào mà trả nợ, còn cho vay thiếu nữa.
Tiếp đến là thời gian tổ chức, vẫn muốn tổ chức đúng tối hôm sinh nhật mới ý nghĩa, cơ mà ngẫm lại có chút chột dạ bởi Trinh có nhiều mối quan hệ lắm, như kiểu gia đình, bạn bè trong lớp, bạn bè bên ngoài, và đặc biệt là cái người đưa nó về lúc tan học nữa, không biết tối hôm đấy hai người có hẹn không nữa nhỉ.
Nhận ra có chút đá khác lạ trong buổi ăn sáng này, Trinh quay sang thắc mắc hỏi:
- Ê sao im thế? Mày đói à?
Tao xin mày Trinh ạ, đừng có hỏi câu đó xong lấy tay che che phần ăn của mình lại, làm như mình nuốt hét của nó không bằng ấy.
Vừa tớp cả cái bánh mì full topping xiên chiên thì có mà trương bụng lên ấy chứ, hay giả vờ đói để ăn nốt cái hộp xôi còn nguyên thịt băm kia nhỉ, chắc nó khóc ròng mất, lúc nào cũng bảo cái ngon luôn để cuối cùng, mấy lần trêu tính thò tay nhúp mà chưa sờ vào được miếng thịt nào đã có nắm đấm sát mà rồi.
Thôi hỏi luôn chứ cứ để trong lòng thì thối mất, quay sang hỏi nó:
"Tối thứ bảy tuần này mày có hẹn hò với bạn trai mày không?".
Chắc chắn là không rồi, nếu câu trả lời là có thì buồn lắm, không trêu nữa quay sang nghiêm túc hỏi nó:
- Tối thứ bảy mày bận gì không?
Đáp lại là cái chớp mắt đầy ngơ ngác của Trinh, rồi nghĩ ngợi mông lung lắm, có chút đắn đo trong đó.
Nhận ra mình hơi tham lam rồi, gãi đầu thanh minh:
- Thì hôm đó tính mời mày đi chơi.
Nếu không được thì để ngày khác.
Lần này không còn chần chừ, Trinh ra quyết định ngay lập tức mặc dù trong khoang miệng còn chưa nuốt hết:
- Đúng tám giờ tối đón tao ở đài phun nước.
Ờ ờ cảm ơn nha nhưng mà lẹ vậy làm tao tưởng là mày đang hẹn tao á.
Quay sang thấy Trinh nhẩm bài hát gì đó trong cổ họng, còn liếc sang rồi mỉm cười nữa, bộ có gì trên khuôn mặt mình à.
Nhẩm lại để chắc chắn không nghe nhầm địa chỉ, ông nói gà bà lại đi đón vịt đau đầu lắm.
Nhưng nếu như mình chiếm dụng ngày quan trọng của nó như thế thì còn gia đình, bạn bè, đặc biệt..
là người kia thì sao.
Mà thôi không hỏi nữa bởi thằng crush lúc đó chỉ suy nghĩ là mình quan trọng hơn người đó rồi mỉm cười thích với những suy nghĩ như vậy.
Chiều qua nhà anh Phát lấy tiền thì bàng hoàng nhận ra lão anh đưa mình có năm củ, năm củ thì đủ bằng răng à, ấy thế là anh Phát đưa thêm ba củ nữa bảo bao giờ có trả anh cũng được, và từ đó trở đi anh Phát chính thức là anh ruột.
Hai anh em ruột tíu tít trò chuyện với nhau rồi khi em vay thêm hai củ nữa cho tròn thì ổng đuổi thẳng cổ.
Hức đúng là xã hội, không ai thương mình thật lòng, ở đây cũng đã dạy cho mình một số bài học như là tình nghĩa xạo quần, anh em bìm bịp.
Vê nhẹ tay côn tiến về phía thị xã, quán café đó tuy mới đến lần đầu tiên nhưng mà quán đó cực kì nổi bật, tách sau vài rặng ngô là tới mà khi đi cứ ngỡ lạc mấy lần, phải quay vòng lại mấy lần xem có nhầm lẫn không thì hóa ra quán đó xa thật.
Điều này càng chứng tỏ cái ngu dốt cộng nhiệt tình thành ngu hẳn, nếu đi vào buổi tối thì quá nổi bật nhưng hiện giờ ban ngày khuất hẳn sau rặng ngô thì nối bật bằng niềm đau.
Bắt đầu đi từ hai giờ mà hiện tại đã là năm giờ rồi, đến nơi thì quán cũng thưa thớt, còn hai nhân viên và khoảng hai, ba khách gì đó và cũng có vẻ sắp đi về.
Lựa lúc không làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của quán thì em tiến lại quầy lễ tân, lịch sự chào hỏi bởi người ta bảo ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất:
- Em chào chị ạ!
Chị lễ tân mỉm cười nhẹ nhàng thanh lịch hỏi lại:
- Chị có thể giúp gì cho em.
Nghe thấy mà như tìm được chân lý ấy, sẵn sàng tâm sự hết, ấy là mới chỉ câu đầu thôi ấy, vừa duyên dáng vừa thanh cao, hay đề nghị mẹ thuê chị về bán hàng phụ nhà mình nhỉ, à thôi ai thèm cái cửa hàng tạp hóa bé tí tẹo chứ.
Vào chủ đề chính rằng là muốn mượn không gian quán để tổ chức sinh nhật, chị nhiệt tình tư vấn luôn, ở quán có mấy cái gọi là gói dịch vụ, có thể chọn để nhân vân làm sẵn luôn hộ cho, ngoài ra nếu muốn thêm gì đó có người tư vấn luôn cho, giả sử như cầu hôn hay là chụp ảnh, quay video làm kỉ niệm, ở đây có cả gói dịch vụ cầu hôn nữa cơ, ôi chị ơi mặt em non choẹt thế này thì chưa đến mức đó.
Coi qua một số gói thì cũng khá ưng, với lại giá cả cũng phải chăng, phù hợp với giá cả đại gia chứ em học sinh chọn mấy cái nhẹ nhàng thôi.
Đến lúc đăng ký ngày tổ chức thì chị lễ tân thay đổi sắc mặt, ái ngại kêu chờ chút để đi gọi chủ quán.
Cái kiều này quen quen, thế là toang rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...