Gió Ban Mai


Nhìn sơ qua cái kiểu này biết là toang rồi, hôm đấy chắc là có người đặt trước hoặc là quán đóng cửa.

Cũng có mấy quán nữa hiện ra trong đầu nhưng mà tâm trí vẫn còn đọng lại dư âm hương vị từ lần đó nên muốn cảm nhận lại, không làm được ở đây cũng hơi tiếc.
Khoảng một lát sau anh chủ quán đi ra với nụ cười nở trên môi, nhưng mà đúng như mình nghĩ, anh ra rất nhẹ nhàng xin lỗi, rồi giải thích hôm đó quán có việc phải đóng cửa.

Thất vọng một xíu, mình cảm ơn anh rồi chuẩn bị ra về thì bị giật ngược lại:
- Em là bạn Trinh đúng không?
Nghe thấy vậy mắt sáng rỡ, gật đầu lia lịa, có khi được lại nhờ Trinh đấy.

Cơ mà thế nào mới đúng một lần trước mà anh nhớ luôn người đi cùng.

Có hai cách để chủ quán nhớ mặt, thứ nhất là khách hàng thân thiết, theo hướng tích cực, nhìn biểu hiện này chắc không phải thì còn khả năng thứ hai và theo tính cách của Trinh có vẻ đúng hơn, là ăn quỵt tiền của quán, đập vỡ hai cây đàn, làm vỡ bốn cái ly, quán đang phái người săn.


Phân vân không biết nên gật đầu hay không, nhưng mà thôi cứ nhận đi nếu rơi vào trường hợp thứ hai thì bảo mình chỉ là bè thôi, cũng đang kiếm nó đòi nợ, rồi kiếm cớ chuồn lẹ coi như không quen biết gì nữa.
May mắn thay không rơi vào trường hợp thứ hai, anh chủ bảo cũng có uống nợ nhưng không đến mức đấy, lúc đấy mình mới dám khẳng định rằng là bạn Trinh, rồi hai anh em vào chủ đề chính.

Anh chủ hỏi lại mục đích của ngày hôm đó, trình bày mong muốn của bản thân.
Nghe xong anh chủ gật đầu, hỏi lại:
- Thế Trinh trả lời sao em?
Gãi đầu thật thà đáp lại:
- Dạ Trinh hẹn tám giờ đón anh ạ.
Nghe xong anh gật gù, tiếp đến đưa cho mình thêm ý kiến, hai anh em trao đổi nhiệt tình lắm, nào là cách trang trí, nơi đặt từng chi tiết nhỏ để tạo nên chi tiết lớn, cách dẫn dắt chủ đề.

Cũng hòm hòm rồi mà quên khuấy mất là quán hôm đấy đóng cửa, vậy mà cũng đạo diễn như thật, chuẩn bị ra về thì anh gọi lại:
- Ơ không lấy chìa khóa à em?
Giật mình quay lại ngơ ngác hỏi anh:
- Chìa khóa nào anh?
Anh vỡ vai cười lớn:
- Hôm đấy quán đóng cửa, không có nhân viên nào làm đâu nên tự trang trí đi em trai.
Mặt nghệt ra đần thối trong khi anh chủ vô lấy chìa khóa, trong lòng vẫn không hiểu gì thì chìa khóa đã ở trong lòng bàn tay luôn rồi.

Ơ thế không có nhân viên tối đến tự phục vụ luôn ạ a, thì cũng được thôi nhưng mà tổ chức sinh nhật mà rót sting dâu vào ly để cạch trông cũng hơi buồn cười.

Như hiểu ra dụng ý khi có thằng đụt nhận được chìa khóa vẫn đứng im bất động, anh nháy mắt:
- Yên tâm hôm đấy hai đứa là khách Vip, anh phục vụ trực tiếp luôn.
Lần đầu tiên thấy người vừa tốt bụng vừa đẹp trai như vậy luôn, chẳng bù cho mẹ, cứ thấy hụt tiền hàng là lại lôi roi mây ra vụt mình bất chấp lí do, à do đang ở ké nên cũng không trách được mẹ, cái người đáng trách là lão Đen đặc kia, anh trai "guộc" gì ăn trộm tiền hàng toàn đổ vạ, để cái thân thể còi cọc này hứng hết.


Suýt nữa buột miệng gọi "Anh trai" may mà cảm xúc kìm lại được, có người anh nhiệt tình như vậy cũng mừng.

Rưng rưng nước mắt hỏi:
- Anh không sợ anh khoắng cả quán anh sao?
Anh vẫn đứng đó nở nụ cười thân thiện, giọng điềm nhiên trả lời:
- Nếu thiếu cái gì anh đòi Trinh.
Nhầm, quá sai lầm khi tin người đến vậy, tắt ngay cái suy nghĩ để ảnh trở thành người thân thiết trong đầu ra.

Giả sử nhá, bây giờ anh trai này cố ý lấy đồ trong quán, xong đổ tại mình, mách tội với Trinh, mà mách tội với Trinh thì khác quái nào cầm chắc cái chết? Ấy chết sống trong môi trường một mét vuông hơn chục đứa ăn cắp hàng làm tâm trí méo mó rồi, nghĩ ai cũng lợi dụng sơ hở chơi trò hai ngón kia đúng là không được, ảnh đã tốt bụng cho mượn cả quán còn tư vấn thêm cho mình vậy mà.

Nhưng mà nhé giả sử lỡ như, lỡ như vậy thì sao? Tự dưng có người tốt như thế vui lắm chứ cơ mà phải đề phòng, thôi ném lao rồi thì phải theo lao, cảm ơn anh rồi rời đi.
Cũng tò mò mối quan hệ của hai người này như thế nào.

Ban nãy anh có bảo rằng hôm đấy đóng quán cũng vì tổ chức cho Trinh nên mở quán cũng vì Trinh là chuyện bình thường.


Chẳng có mối quan hệ bình thường nào mà nghỉ quán vì nhau cả, lại còn đưa cả chìa khóa cho đứa ất ơ của người quen cả.

Vậy thì thứ mình vừa nhận trong tay là thứ như thế nào đây.
Mất một tuần trời để vẽ lý thuyết trên giấy, đến ngày quán đóng cửa mới vác đồ nghề lên, một túi bóng bay, hai cái lồng bàn phiên bản sửu nhi, giá móc treo, bóng bay mỏng cho kim tuyến.

Sắp xếp một chút rồi đi chợ mua thêm ít đồ rồi bắt tay vào làm.

À trước đó mấy hôm có lên trên quán thử chìa mở trước, nhỡ ảnh đưa nhầm thì ăn cám nên có để lại chút đồ trên này rồi, lần này chỉ mang lên thêm mấy thứ nhỏ nhỏ thôi.

Quay đi quay lại trang trí chủ đạo bằng bóng bay, nhỡ nó mà nổ ra thì đúng trang trí thành bôi bác luôn, nhất là cái kim tuyến kia, rác nhà thật sự nhưng mà còn lành thì đẹp lắm chứ bộ.

Nhẩm lại vẫn thấy thiếu mấy cái linh tinh nữa lại quay đầu ra chợ, mua thêm dây cước, giấy bọc, thêm bộ phông chủ đề sinh nhật nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận