Gió Ban Mai


Hết đe dọa đến năn nỉ không được, chị bắt đầu la lối dọa gọi mẹ em, à ra đây là nguyên do chị hỏi mẹ em ở đâu đây hả.

Nhưng rất tiếc với chị rằng, để mẹ em mà dậy giờ này thì đứa tiếp theo nhập viện khâu mấy mũi là chị em đấy.

Và rồi chị gọi thật ạ:
- MẸ ƠIIIIIIIIII! Iiiiiii!
Vội vàng bịt miệng bả lại, không thì nhà xác lại nhập kho thêm bộ hài cốt mất.

Chỉ cầu nguyện sao mẹ ngủ sâu rồi không nghe thấy.
Rồi bên trên có tiếng cạch mở cửa, mẹ em mở cửa phòng dậy ra hỏi:
- Có chuyện vậy Vân.
Chẳng nề hà nguy hiểm tính mạng sắp gặp phải, chị Vân cắn tay em rồi hét lên:
- Mẹ bảo cu Q theo con có việc xíu.
Như biểu hiện thường ngày, mẹ chỉ phẩy phẩy tay ra hiệu thu xếp nhanh nhanh lên:
- Ừ! Hai chị em bảo nhau làm gì thì làm, khóa cửa chốt trong dùm mẹ tý mẹ dậy mẹ mở.
Không thể tin được là mẹ bán đứng em, là đi vào chỗ chết đấy, vừa hôm kia mới xảy ra chém nhau khâu mấy chục mũi đấy mẹ ạ, mẹ không lo an nguy con của mẹ sao? Với lại khi nãy xin mẹ đi chơi với đội bạn thì mẹ chỉ quăng lại câu:
- Mày đi tao chặt chân.
Ơ thế giờ đi hàng họ tính sao, xong còn những người khách thiện chí nữa, và còn quỹ "đen" của bản thân mình nữa, sắp tới có việc dùng tới nên đây là cơ hội kiếm thêm thu nhập có một không hai để bù vào chỗ còn thiếu mà.

Đang băn khoăn giữa muôn ngàn câu hỏi, đến lúc bừng tỉnh mới nhận ra đã ở trên xe từ lúc nào.

Nhìn lại thì hàng quán đã dọn xong, cửa cũng được chốt hộ, người cũng được bế lên xe dùm, còn đội cả áo mưa nữa.

Ủa chị hack à, mọi chuyện từ nãy đến giờ đã diễn ra như thế nào vậy.
Gửi xe tự chị đội nón tự cởi áo mưa hộ cho luôn, kiểu lúc mặc sao cởi cũng vậy á.

Xong xuôi đích đến là nhà đa năng trường chuyên, to vật vã.

Đến nơi mấy anh bên mình niềm nở chạy ra, giọng nói đanh thép lắm:

- Ấy chú em bây giờ mới tới, cả bọn đợi mỗi hai đứa thôi đấy.
Nghe giọng thị uy thế này chắc đang gây ấn tượng với gái rồi, ngó đầy vào y như rằng có một bạn nữ xinh phết, nhìn nửa mặt thôi cũng khá dễ thương, hèn gì mấy ông máu thế, chứ cái tầm mấy thằng đực rựa với nhau đã về nhà ngủ vắt lưỡi lên rồi.
Mà công nhận mắt nhìn mấy ông mắt kinh thật, phải công nhận bạn nữ kia quá hút mắt, dám cá là ai nhìn một lần sẽ không bao giờ quên nổi, tóc đuôi gà buộc như bình thường thôi nhưng mà gương mặt quá phải gọi là "xinh".

Da trắng kèm với đôi mắt to tròn, đen láy, mũi nhỏ xinh hơi cao chút dọc dừa, má lúm một bên làm không thể rời mắt nổi, công nhận là tóc như tóc đuôi gà sinh ra cho bạn ấy.
Nếu mà chưa có cr chắc mình còn quát to hơn cả mấy ông kia ấy chứ.

Nhưng thôi tập trung vào chuyên môn, hôm nay đến đây làm trọng tài, phải công tâm không ngắm lúc nữa si mê quá là bên kia thêm một cầu thủ mất.
Ngó sang đội bên kia tự dưng đập vào mặt là thằng H.

A (người yêu cũ của cái N), tự nhiên thấy bực bực, thằng sở khanh khốn nạn đúng nghĩa.
Nhưng đó có lẽ là cảm xúc của mình thôi, lần trước thử dò hỏi chị Vân có biết H.

A không, và thật ngạc nhiên là nó khá nổi tiếng, ai cũng khen ngợi hết lợi, đến chị Vân còn mắt sáng quắc tay chắp nguyện cầu khi nói về nó mà.

Không lẽ không ai biết bộ mặt thật của nó sao?
Muốn phi vào tặng cho nó vài cái đạp nhưng nhìn lại đồng đội nó cũng hơi đông thì phải, hay là theo chân mấy người đi trước xanh chín với chúng nó.

Nhưng mà thôi chặc lưỡi tạm tha hôm nay.
Hừ lại phải làm nhiệm vụ của trọng tài thôi vì em là thằng con trai còn thừa duy nhất ở đây mà.

Còn cái người lôi em đến đây với cô bé kia đã xúm lại nói chuyện với nhau từ lâu rồi.
Hai đội chào nhau bắt tay rồi chuẩn bị vào đội hình trận đấu.

Giao bóng theo phương pháp cổ điển, cầm lấy đồng xu tung lên, đội chuyên bắt đầu trước.
Giao tay sắp xếp chỉ đinh về vị trí, đặt bóng giữa sân rồi, thổi cói bắt đầu trận đấu.
Nếu mà đá trong nhà đa năng thì làm osin kể cũng nhàn, không phải chạy nhặt bóng, cũng không cần trọng tài luôn, chỉ cần chuẩn bị nước là xong.

Mà nhắc đến nước quái lạ thùng nước đá đâu.


Lết qua chỗ chị Vân hỏi đá, mặt chị cứ ngơ ra, chỉ có bạn kia là phản ứng kịp, lúng túng đứng dậy xin lỗi:
- À ừ em xin lỗi bên em chuẩn bị rồi nhưng ở trên văn phòng đoàn.
Tự dưng được xin lỗi, lại còn cái bộ dạng lúng túng đó nữa, khá bất ngờ vì cái thời cư xử như Trinh với chị Vân mới là thịnh hành ấy không được thì sai vặt, không được nữa lăn đùng ngã ngửa giáy đành đạch.

Tại phản ứng như vậy làm em cũng lúng túng theo.

Đá chị Vân phát rồi nói lại:
- Ừm không sao bay giờ đi lấy cũng được mà.

Chị Vân đứng dậy đi lấy cùng em.
Vừa nghe nhắc đến tên mình cái chị Vân giả vờ đau chân lăn đùng ra đất bắt đầu ăn vạ:
- A! Đau quá! Ôi anh chồng vừa đá chị đau quá, què luôn chân rồi nè.

Chồng đi với bé Linh đi.
Cũng bât lực rồi vì bạn kia đã ra trước lấy ô đợi sẵn, còn tình trạng chị Vân giả vờ thế này chắc cũng chả ngại nằm vật luôn ra đất để ăn vạ đâu.

Đúng là hết nói nổi luôn bà mợ trẻ này.
Mẹ dạy là không được để con gái họ chờ, chỉ biết hậm hực giơ nắm đấm trước cái nụ cười toe toét thỏa mãn trốn việc thành công của chị thôi.
Theo hướng chỉ của bạn kia thì văn phòng đoàn có vẻ khá xa đây.

Đón lấy ô đi chung cho hai người.

Mưa to nên khá sát, không khí lúng túng.

Và bạn kia đột ngột lên tiếng phá tan bầu không khí này:
- Ừm cảm ơn anh nha.

Trời mưa tự dưng bắt anh lên đây, bên em hôm nay trời mưa to quá không ai lên phụ cả.

Hử? Sao lại biết là mình lên phụ không phải cùng lớp với chị.

Hay lúc nãy nói chuyện mũi bả lại dài ra như Pinocchino phổng mũi tự hào khoe khoang có đứa osin.

Dám cá là như vậy lắm.

Với lại tự dưng được cảm ơn, ngại ngừng chỉ biết đưa tay lên gãi đầu:
- Ừm không có đâu! Với lại gọi bạn thôi.

Mình với bạn bằng tuổi mà.
Tại vì bạn gọi chị Vân là chị, rồi còn có vẻ chung lớp với thằng H.

A nên đoán là bằng tuổi nhau.
Bạn kia có vẻ ngạc nhiên.

Hỏi lại:
- Bằng tuổi á! Em tưởng anh học cùng lớp chị Vân.

À không bạn học với chị Vân.
Ôi cái hành động lấy tay che miệng khi lỡ xưng hô sai, mắt to tròn lên ngạc nhiên thật cute quá mức, suýt không kìm nổi bản thân mất.

Hic.
- Không có mình học khóa dưới.

Không thấy chị Vân xưng chị với mình sao.
- Nhưng chị gọi là chồng mà.
Cái đôi mắt to tròn ngây thơ đó lại quét lên mặt em để xác minh.
Hài.

Biết ngay mà, chị lúc nào chả gọi vậy, đôi khi gây hiểu lầm không đáng có.

Lại bắt đầu tuyêt vọng giả thích:
- Là chị trêu thôi.


Chị coi mình là em trai.

Còn chị xưng chồng để mè nheo khi nào ăn nợ.

Riết nó thành quen nên gọi vậy luôn á.

Với lại bạn chơi với chị rồi đấy chắc cũng hiểu tính chị ấy như thế nào rồi đấy.

Hết nói nổi.

Hài!
Vẫn còn cay cú cái vụ không hiểu tại sao trời mưa bão không ở nhà mà lại ở đây như thế này đâu.

Chị sẽ phải trả giá vì cái hành động dại dột này.

Nu paka chi! Nhưng câu trả lời của bạn kia khá bất ngờ:
- Không có, chị ấy tốt mà.
"Tốt"? "Tốt" á? Bà mụ phụ thủy đó mà tốt.

Nhưng khi đối diện với gương mặt tràn đầy tự tin nhìn em mặc kệ tay hai đứa chạm nhau rồi.

Thở dài bất lực chắc chiều mới lại chưa trải rồi, lắc đầu tỏ vẻ đầy ái ngại, đưa ra 1 câu khuyên thật lòng:
- Bạn tốt nhất tránh xa chị ấy ra.
Vẫn đôi mắt to tròn ấy nhìn làm mình ngại ngại do cái câu buộc tội vừa rồi:
- Tại sao?
- Vì bạn quá lương thiện.
Phải em quá lương thiện, lương thiện đến nỗi khi mà bị bắt nạt cũng chấp nhận mà không phản bác, không kháng cự, không đấu tranh, chỉ chấp nhận làm theo không có oán thán gì cả.

Không như chị, một con người dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, đồ giả dối (vẫn còn cay vụ bị lừa lên trên này).

Nhưng đối với anh em là người cực kì nỗ lực, nỗ lực hơn bất cứ ai trên thế giới này.

Và xin chào em!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận