Gió Ban Mai


Hôm nay trời bão, chiều nổi dông từ sáng rồi, buổi chiều nay tập xe cùng Trinh cũng nghỉ luôn, nói là tập xe chứ toàn lượn lờ tìm quán ăn không à, hết tạt té quán này mai lại quán khác, dạo này cảm nhận béo lên trông thấy mà sao Trinh nó gầy thế nhỉ, nếu cứ mang cái câu hỏi này trong lòng chắc đến hết cuộc đời cũng không có câu trả lời mất, bù lại quỹ đen cũng xẹp đi trông thấy, phí học lái xe này có vẻ hơi chát.

Mà thi thoảng nó cũng tranh trả cũng buồn cười thật, nấp nấp sau lưng đợi mình xong xuôi bắt đầu giả vờ mặt xụ xuống buồn buồn.

Nhưng mà được cái thích, mỗi lần chở vi vu đi đâu đó lại nghe hát phía sau, đôi khi là những bài vui nhộn nó còn lấy luôn mình làm hình minh họa.

Như hôm nọ hát có bài con ngựa ô gì á, đến đoạn ngựa hí nó kéo vạt áo lại, nhẹ thôi không gây mất an toàn.
Giờ đang là đầu giờ chiều, mọi khi vẫn ở nhà trông nhà bình thường mà sao hôm nay cảm giác trống trải thế nhỉ, hay có lẽ là quen gặp Trinh rồi sao.

Hết nhìn trời nhìn gió nhìn mây, nhìn mưa, thật là ảm đạm.

Nhưng mà cũng không để tâm trí được nghỉ ngơi đâu, chả là sắp sinh nhật Trinh rồi, chưa biết tặng quà gì cho nó ý nghĩa.

Hoa? Bánh kem? Gấu bông? Hay là tặng đứa con? Ấy chết bậy quá mới thế đã thế này thì hỏng thật.
Đáng ra là không biết đâu, rồi cách đây hai hôm trước tự dưng Hồng nó đưa cho sơ đồ lớp, có hẳn ngày sinh.

Chẳng hiểu lớp trưởng lớp C có vấn đề gì không khi đưa mình cái này, tội không được ghi thì đưa cái của nợ này làm cái gì, đến lúc Hồng khoanh tròn ngày sinh của Trinh mới nhận ra ám chỉ cái gì, vậy cảm tạ hứa không hậu tạ rồi chuồn về lớp bày mưu tính kế.
Đang phân vân tự dưng có cái xe đỗ xịch trước cửa, tự rủa bị điên à trời mưa thế này không ở nhà còn ra ăn quán, nhưng khách vẫn là khách, nhổm mông dậy cười chào đon đả.


Khách bước vào nhà loay hoay cởi cái áo mưa ra mà từng khúc nuột đừng hỏi, kể ra vậy trời mưa không biết chạy vào nhà cũng có người lấy mà.

Đến lúc thoát hoàn toàn ra khỏi cái áo lộ mặt tụt nó cảm xúc, lại ra ghế ngồi suy nghĩ tiếp.

Chị Vân thấy vỗ vỗ vai em:
- May quá gặp chồng ở đây, mẹ đâu chồng?
Đưa mắt cá chết nhìn, tự dưng hỏi vậy dự cảm thấy điều không lành, vẫn phải đưa tay chỉ lên phòng mẹ:
- Mẹ em ngủ trển.
Chả thèm quan tâm đối phương có đồng ý không mà chị chụp lấy tay mình tính lôi xềnh xệch đi.
- Ôi may thế đóng cửa vào đi theo chị.
Ơ vãi thế liên quan gì đến việc mẹ đâu.

Bị dở người à, kệ ngồi ở ghế nghĩ tiếp chứ cuốn theo cái bà này có mà hết ngày.

Đúng rồi cái ngày sinh nhật kia phải là cái gì đó thật phá cách.

Cảm giác như sắp tìm ra câu trả lời rồi, người ta đang chìm vào chiều sâu tâm hồn thì cứ hỏi.

Nghĩ sẽ được yên thân khi cứ tiếp tục giả ngu ai dè chị lấy tay vụt full lực đồng thời quát:
- CHỒNG?
Á đau muốn chết, xoa xoa cánh tay nhìn lại đỏ ửng lên rồi nè, nhưng mà có tím lên thì cũng không đi theo chị đâu, vì trước giờ đi theo chị có cái kết êm đẹp đâu.

Vào một buổi năm lớp tám, khi nhà đang đông khách đến tối tăm mặt mũi vì chuẩn bị sắp 26-3, trường tổ chức tập văn nghệ, đang bán nước bận như thế không phụ thì thôi kéo nằng nặc lên trường khuân loa đài dựng rạp, làm bể hơi mông ra cảm ơn mỗi câu xong kêu "xong rồi phắn đi".

Rồi lên lớp chín cứ ngỡ khác trường sẽ không bị ăn hành nhưng không, vào 20-11 lôi cổ em sang trường hiện tại đang học chỉ vì không có người sắp xếp bục với bàn ghế.

Từ đó em đã thề rằng cứ khi nào chị bảo là "đi theo chị" là giả như chết rồi.
Ấy vậy mà chị không thêm quan tâm cái bộ dạng coi như chết rồi của em, gằn giọng tiếp:
- ĐI THEO CHỊ!
Hừ! Nghĩ chắc quả này khó thoát rồi, bất giác thở dài rồi hỏi:
- Có chuyện gì hả chị?

Và y như rằng không ngoài tầm dự đoán, chị lại bắt em đi làm osin.
Nguyên văn là trường chuyên năm nay muốn đá giao hữu với trường em, là đấu với đội vô địch trường năm nay ấy, cũng là lớp chị luôn, hẹn trước rồi tự dưng trời mưa, team hai bên đến đủ rồi nhưng mà đội dự bị nghỉ hết, người này đùn đẩy người kia thành ra không ai đi cả.

Mà dự bị ở đây là chuẩn bị nước, nhặt bóng kiêm liên trọng tài.

Nghe xong mới cảm thán sao chị mình tốt với mình quá, cứ cái việc gì shit chó là nghĩ đến mình đầu tiên, khóc hết nước mắt.
Hai đội tuyển của hai trường đá giao hữu là truyền thống của trường chuyên rồi, cơ mà mọi năm sẽ là với trường dân lập, vì não to đá với nhà giàu mới xứng.

Trường chuyên trước giờ toàn mấy ông phát triển cả thể chất lẫn chất xám, đá đường khéo léo lắm, xử lý toàn chân nhanh hơn não thôi, mấy thằng gà mờ vào hầm cho năm phút là đứt hơi.

Còn trường dân lập nổi tiếng độ chịu chơi rồi, đá bóng giải trong trường thôi mà lớp nào cũng mời huấn luyện viên về bổ túc nên biết nhiều chiến thuật dị lắm.

Trước giờ luôn hai trường mạnh nhất thành phố đá với nhau.

Lần này đá với trường mình.

Dấu "?" hiện to đùng trên não.

Quay qua hỏi chị Vân thì chị bảo là hai đội vừa giao hữu hôm kia xong, mỗi tội giao hữu không chỉ có bóng, mang cả mã tấu lên phóng lợn vào sân cơ mà.

Nguyên nhân không được nghe chi tiết chỉ biết là lúc giữa trận, hai bên có xích mích.

Trường dân lập gọi nguyên một xe đồ lên, trường chuyên lấy lợi thế sân nhà gom hết đồ từ các lớp chơi lại.


Kết quả không có thương vong nhưng mà nhập viện khâu mấy mũi cũng không ít.

Nên bên trường muốn tìm trường khác giao lưu, và trường khác là trường em đấy ợ.
Cái quái gì vậy trời, nghe xong mặt xanh lét.

Ủa rồi trường khác tỉ thí võ công với nhau chị lôi em lên theo làm cái gì? Cho đủ quân số? Lượm xác? Hay là tổng động viên cho khí thế hơn.

Đừng đừng đừng chị dừng lại đi.

Chỉ là đá bóng thôi mà.

Nghe xong càng thấy không dây là tốt nhất.

Chị cứ coi như em chết rồi đi.

Kèo này xin chị tha mạng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận