Gió Ban Mai


Mất mười lăm phút để đưa cái xe mới độ xong ra khỏi nhà, trước còn xồng kềnh với nặng nữa nhưng sau đã bỏ bớt đi nhiều rồi, thấy bảo nhỡ va quyệt hỏng sửa đỡ tốn kém, lão anh không tin tưởng mình, quá tam ba bận, cũng lắm xòe xe phát nữa là cùng thôi chứ mấy.
À con xe này để dưới tầng âm, có phòng trong cùng cho nó luôn cho bảo mật, phải lấy lí do là để tầng trên bọn trẻ nó vô ăn chúng nó nghịch ngợm mới giữ lại cái xe để đi lòe thiên hạ, nhưng bị hạ lệnh niêm phong không được động vào xe bởi cái xe của mẹ nát tươm quá, sửa thêm cái xe có bán bao nhiêu cái bánh mì cho đủ.

Cơ mà sao cản được bước chân anh hùng, lại lẽo đẽo dắt xe ra xa khỏi nhà mới bắt đầu nổ máy, trước là bản chất xe đua nên bô to lắm, sau cắt bô rồi nhưng âm lượng phát ra giảm được không đáng kể, vẫn khá ồn nên mới khổ sức thế này đây.
Rê xe rề rề lên nhà Trinh.

Mà buồn cười thật, mồm chê không biết đi xe nhưng bắt mình lên đón, tư duy bị hổng hay sao ấy, không lẽ dắt bộ lên.
Đưa xe an toàn lên nhà Trinh, lần này để ý nhìn đèn đỏ rồi nha.

Đến nơi gọi bà chằn ra, vẫn phong thái like a boss, rồi bấm giờ sinh học đợi.

Y như rằng mười lăm phút sau có tiếng lóc cọc cửa sắt.

Nãy khi đi ra đã thấy Trinh rồi, nay mặc đồ năng động, áo jean ôm sát, quần bó tôn dáng vẫn buộc nơ hồng trông vô cùng năng động.
Nó lại làm cái trò mèo giả vờ đi khẽ để lao ra hù, mà cái gương chiếu hậu tố cáo hết hành vi rồi, bốn mắt chạm nhau trong gương nên chắc biết bị bại lộ, từ bỏ cái dáng trộm chó ấy nhảy phốc ra bắt đầu nghía nghía

- Uầy uầy độ cơ à.

Thay xích, ống bô, cái tay cầm cũng là hàng nhập.

Xe này mày trộm đâu đấy?
Trộm? Khinh người quá thể, nhưng thấy cũng đúng, tự dưng thằng ất ơ đào ra con xe này cũng hiếm, không biết đi xe mà toàn đồ hịn.

Nghe Trinh kể ra cũng thấy tự hào, đến a Phát cũng bảo con xe này hịn, mà chẳng thấy điểm đặc biệt chỗ nào, cũng chỉ để đi thôi chứ làm gì đâu, nhiều người xuýt xoa vậy tự nhủ trong lòng đi giữ gìn.

Thôi được công nhận công sức lão anh khi tậu được con xe này.
- Của anh tao.
Tay Trinh không ngừng sờ mó, miệng buột ra trong vô thức:
- Cái gì? Anh Bun mà có xe ngon vậy á.
Nó lại xuýt xoa soi xe tiếp, hơi bất ngờ sao nó biết tên lão a mình.

Tên anh mình là Đại thường gọi là Thui.

Và rồi có ai đó bị ngọng gọi là Bun, vậy là từ đó ổng bắt mọi người gọi là Bun, vì nghe từ Đại Thui có vẻ hơi thốn.

Nhưng mà bắt thì bắt vẫn là Thui, chỉ có 1 số người mới quen biết mới gọi vậy thôi.

Trinh biết chẳng lẽ đã phá làng phá xóm lên đến tận trên này rồi sao.

Đang tính hỏi xem sao biết a mình thì cái giọng như kiểu ra lệnh:
- Đưa chìa khóa đây tao lượn vài vòng xem nào.
Bất lực đưa chìa cho nó, ngồi gốc cây đợi nó hú hét lượn được vài vòng.
Sau khi Trinh nó lướt bảy bảy bốn mươi chín vòng quanh cái con đường quốc lộ, nhận thấy không còn sớm nữa gọi nó vào đòi xe để đem đi tập mà rồi mặc kệ lời nói vẫn cầm xe lướt thêm hai vòng nữa
Có vẻ là nó nhớ ra sao lại có buổi này, bắt đầu dừng xe lại vỗ vỗ yên sau ý bào là lên nó chở đi.

"Mẹ đánh không đau bằng ngồi sau con gái", câu châm ngôn này được nhắc đi nhắc lại đến ba lần trong một tháng, nhục không thể tả ấy vậy đứng trước khuôn mặt hào hứng của Trinh cũng đầu hàng, đành leo lên xe bám nhẹ vào eo vậy, đừng có lườm tao cái này là bắt buộc.

Cũng chẳng bận tâm đến em nữa Trinh bắt đầu nổ máy để đua mặc dù đằng sau là đứa sợ tốc độ.

La hét đủ kiểu cũng chả làm giảm tí max speed nào, nó liên mồm trấn an:
- Mày phải tin tưởng tao.
Chắc vậy?
Ra đến công viên mà đang từ trên xe trườn thẳng xuống đất, tim gan phèo phổi xóc lộn trong ruột, nãy hình như có mấy cái giảm sóc nhưng có cái nào cản được cái đam mê bất tử của nó.
Xong còn thấy gánh nợ đã xuống khỏi xe, nó còn vít thêm hai vòng quanh công viên, mỗi lần lướt qua em còn hú hét nữa, chả biết còn nhớ mục đích của buổi hôm nay không nữa.
Sang đến vòng thứ hai của nó, nhận thấy không còn nhiều thời gian em phi ra trước đầu xe chặn lại.

Mặt Trinh lúc này cười toe toét không ngậm được miệng, dừng xe cái cạch hỏi:
- Hả?
Còn hả nữa, ủa nay không phải đi tập xe à hay nãy phi vô đoạn giảm tốc cấn quá bay luôn bộ phận để nghĩ rồi, khoanh tay trước ngực hỏi lại nó cho chắc:
- Mày còn nhớ mục đích hôm nay không thế.
Lúc này nó mới "à, à", miệng không khép được vẫn cười, rồi đoạn xoay người vỗ vỗ lên yên xe:
- Lên xe đi bạn hiền.

Cứ tin tưởng ở tôi.
Cạn ngôn.


Lúc này có vẻ biết sắp không đùa được nữa, nó bắt đầu chống chế:
- Muốn đi xe mày phải làm quen với tốc độ của xe đã, cứ lên đây.
Bán tin bán nghi leo lên lại, rồi lại hai vòng nữa trôi qua mà em chẳng học được quần què gì cả.
Thỏa mãn cái tôi xong, dừng xe lại đi xuống bỏ en lại trên xe xong ra đất ngồi kệ tự sinh tự diệt, đại khái là cũng biết đi sao rồi cũng chẳng cần nó, lấy xe đi thêm một vòng.

Trinh thấy lao ra bảo chẳng khác gì lúc chưa dạy, chỉ muốn hỏi vặn lại có dạy à.

Rồi nó bảo khi đi xe hòa làm một với chiếc xe, tốc độ, tự do như loài chim.

Ừ thì hòa làm một có vẻ đúng nhưng tự do như loài chim, chim là loài bay thẳng, cứ thế lao thẳng xuống hồ à, lại còn chơi chữ nữa,
Tập gặp tình huống xấu, để ý xung quanh.
Tập xong lại đi ăn nhẹ.

Chiều vào học..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận