Và rồi cái tết năm lớp 8 ấy, căn nhà vắng hẳn, em thì chỉ ở loanh quanh mùng 1 trên nhà với mẹ thôi, còn những ngày còn lại vùi đầu vào game, tự nhiên thấy con người trên mạng còn thoải mái hơn cả gia đình.
Gặp được vài người lớn tuổi biết lắng nghe và chia sẻ, quen biết với 1 chị chơi game chung khá vui tính nữa.
Ở đây mọi người không biết nhau chính vì vậy mà không bị rào cản nào cả, sáng mở mắt đã log acc, chẳng thèm quan tâm xem đối phương đã đánh răng chưa, có mỗi cái quần đùi hay đang mặc vét, cứ lên đến mạng là chú chú anh anh, bác bác tôi tôi, nó tốt đẹp đến nỗi mà quên luôn cái hiện thực chán ghét này.
Mỗi khi tắt máy tính đối diện với 4 bức tường lạnh lẽo, tâm trí lại chống rỗng, nhàm chán bao phủ, tay buông thõng vô lực không biết mình làm gì.
Dù không biết mặt nhưng họ thân thiện đến lạ, không quan tâm trông bạn ra sao vậy nên có thể tâm sự mà không bị cười.
Lấy xe đi thay đổi tâm trạng nhưng sao con đường dông vui tấp nập mà sao mình lại cô đơn đến vậy.
Cuối cùng cái tết cũng qua đi là phải bước vào học kì mới, không khí trên lớp thật là tưng bừng, ai cũng mặt mày rạng rỡ cười nắm tay nhau, trao đổi tiền mừng tuổi.
Chỉ có mình em chui vào góc lớp quen thuộc đánh một giấc.
Đang thiu thiu thì tự dưng có tiếng gõ bàn, uể oải ngồi dậy thì đập vào mắt là con nhỏ lớp trưởng cười toe toét ở đầu bàn.
Kệ gục mặt ngủ tiếp, còn chưa yên vị mặt về vị trí cũ thì tiếng gõ lại vang lên.
Lần này ngẩng mỗi cái mặt lên xem có chuyện gì không, vì lúc này khá khó chịu rồi.
Từ đằng sau lớp trưởng đưa ra một bao lì xì.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
- Chúc mừng năm mới!
Phất phất tay ý bảo đi đi rồi lại gục mặt xuống ngủ tiếp, kệ luôn người bên kia phản ứng như thế nào.
Buồn ngủ thật sự vì hôm qua có mấy lão đi học đại học, cơ mà lên sớm không có ai, dửng mỡ hò nhau đánh đến gần sáng, đánh đến gần giờ dọn hàng mới tắt máy gọi là chợp mắt xíu.
Vì vậy cực kì ghét những người phá bĩnh giấc ngủ, cảm giác với lớp trưởng trước kia còn có chút ghét.
Bởi vì cực kì phiền phức!
Cứ ngỡ sẽ yên thì vài hôm sau tự nhiên bên cạnh chỗ ngồi xuất hiên một sinh vật lạ, là con nhỏ lớp trưởng.
Lúc đầu ghét nhau như chó với mèo, nhưng mà cũng chính nó lôi em ra khỏi cái bóng tối đó mà kết được bạn, phá làng phá xóm.
Chính nó cũng là người phát hiện ra em bị hổng kiến thức, lập tức mách lẻo cho mẹ em, thế là có cuộc kèm đầu học với môn toán số là cô giáo dạy giỏi trường công, toán hình là cô em cũng là giáo viên trường đó.
Chính nó đã đem lại cảm giác quan tâm của gia đình, và tình bạn học trò trong sáng.
Nhớ lại từ cái hôm đó, lớp trưởng "tự tiện" chuyển xuống chỗ em ngồi không xin phép ai cả.
Thì đúng mà, chỉ có giờ cô giáo chủ nhiệm mới thu dọn đồ về chỗ, còn các môn học khác tự nhiên như chính ngôi nhà mình vậy.
Em thì cực khó chịu, bởi vì không còn yên tĩnh nữa, âm thanh thì sột soạt bởi tiếng giở trang sách, chỗ ngồi thì bị rung bởi ngòi bút cũng trở nên cực kì ồn ào, hoàn toàn không yên tĩnh chút nào để có thể ngủ được cả.
Mỗi lần ngẩng đầu lên để NÓI CHUYỆN NGHIÊM TÚC về chỗ ngồi thì đáp lại là khuôn mặt đầy giả tạo với nụ cười tươi mím chặt đến tận mang tai của lớp trưởng, mắt nhắm tịt, đầu gật gù như kiểu không quan tâm.
Thật là phiền phức, lại gục mặt vô bàn cố chìm vào giấc ngủ.
Và bạn lớp trưởng có vẻ khá nổi tiếng, nên cứ hễ giờ ra chơi là lại có một tốp xuống nõi chuyện cười đùa, thậm chí là có người còn loi choi cố chui vào để ngồi buôn chuyện.
Thật sự là không thể chịu nổi nữa, ngay sau tiếng trống, mọi người về chỗ hết mới gọi lớp trưởng
- Ê!
Lớp trưởng quay lại nhìn em, mặt ngỡ ngàng lắm, không biết là cố tình hay cố ý trêu
- Ơ tưởng câm, cũng biết nói chuyện cơ ak.
Nói xong câu đó còn không quên quay lại le lưỡi vs em nữa chứ.
Cứng họng, nhưng mà không chịu được
- Bạn về chỗ đi
Mặt lớp trưởng bắt đầu vênh lên, môi bĩu ra, mũi nhăn lại
- Chỗ mình đây, việc gì phải đi đâu
Ơ cái con điên này, học nhiều quá đâm ra ảnh hưởng đến não ak.
Liếc mắt một hồi nhìn thấy 1 chỗ trống phía trên và chỉ vào đó
- Chỗ bạn kia kìa.
Bạn về chỗ đi.
Không mình mách cô giáo chủ nhiệm.
Lúc chỉ vào đó cũng không chắc lắm, tại theo trí nhớ thì tất cả bàn thừa đều tận dụng sử dụng cho lớp khác, và lớp em sĩ số lẻ, thì thành ra có đúng mình em ngồi mình thôi, nên đoán chắc chỗ đó là của lớp trưởng.
Ấy vậy mà lớp trưởng mắt nheo nheo lại, mặt từ từ tiến lại gần, giở giọng dọa nạt, gằn giọng nói từng chữ
- Ồ hô! Dám mách cô không? MÌnh là lớp trưởng mình có quyền!
OK lớp trưởng thì có quyền, nghe cái câu này quen quen quen, quyền cái búa, hết cái lớp lá rồi thì tâm lý vững vàng lắm nhé, lớp trưởng thì cũng chỉ là chức vụ sai vặt thôi, ở đó mà tự hào.
Như để khẳng định vào cái quyền to lớn do tự mình nghĩ ra trước cái mặt đầy khinh bỉ của em.
Lớp trưởng ghé sát mặt em và khẳng định
- Bạn có tin từ mai bạn lên chỗ đó ngồi cùng mình không?
Nói vậy thì chịu rồi.
Mọi chuyện trừ cái việc chuyển chỗ bởi chỗ này xa bàn giáo viên nhất, ít bị để ý nhất rồi.
Cắn răng tự nhủ thôi chịu khó phiền phức chút vậy, lại nằm ra bàn ngủ tiếp, bù lại cái thời gian quý báu mà lúc giờ ra chơi đã mất.
Cứ tưởng im kệ như vậy thì mấy hôm nữa lớp trưởng nó chán sẽ tự về chỗ, ai dè từ hôm đó còn mạnh bạo hơn, như là thiếu đồ dùng học tập gì tự động lục cặp em lấy như kiểu hiển nhiên trong cặp em sẽ có vậy (thì cũng tại nhà bán tạp hóa nên lúc nào cũng đủ bộ).
Xong tự đặt tên là cặp phụ của D.
Ak lớp trưởng tên Dương ạ.
Đỉnh điểm là 2 ngày hôm sau, đang thiu thiu ngủ tự dưng có gì đó chọt chọt vào tay.
Hé hé mắt ra thì có cái tờ giấy trắng muốt gặp làm tư trước mặt.
Và cái đứa đưa là cái đứa ngồi bên cạnh, mặt vẫn nghiêm túc chăm chú nhìn lên bảng "tỏ vẻ" chăm chú nghe giảng lắm, nhưng tay thì cứ dúi dúi vào cẳng tay em.
Coi như mù thì tự dưng "chát" khô khốc vang lên.
Bừng tỉnh ngồi thẳng dậy không bị phát hiện, bởi vì sự chú ý của cô giáo đang tia về đây.
Cô nghiêm mặt bỏ phấn xuống nhìn thẳng mặt em hỏi
- Có chuyện gì không em?
- Dạ không có gì ạ.
Muỗi thôi cô ạ!
Lúc này cô cười cười bảo:
- Cậu ngủ say như chết mà cũng biết muỗi cắn ak.
Con "Muỗi" này hẳn là "To" lắm ha.
Cả lớp quay lại nhìn mặt em mà cười như được mùa.
Thêm lớp trưởng nó cứ chỗ nó vừa đánh mà vỗ liên tục vào, đau không tả được.
Được 1 lúc cô vẫy vẫy tay xuống và bảo
- Thôi ngồi xuống đi tập trung vào học bài
- Dạ
Vừa mới ngồi xuống đang tính ngủ tiếp thì lại cái tờ giấy gấp 4 dúi dúi trước mặt.
Hết nhìn cẳng tay vừa bị đánh cho đỏ lừ, rồi nhìn tờ giấy, rồi lườm đứa tác giả, mà cái đứa tác giả không có vẻ gì ăn năn, còn hất mặt ý bảo "quà đấy xem đi, nhanh lên".
Kệ luôn bò ra bàn mới chuẩn bị đan tay vào nhau làm gồi thì lại cái véo vào chỗ đỏ tấy đó.
Lần này thì bực thật sự, quay sang tính khô máu thì lớp trưởng dư dứ nắm đấm lên.
Trong đầu thầm nghĩ "con điên, bệnh ak".
Như kiểu đáp lại cái ánh nhìn đầy khó hiểu của em, lớp trưởng giằng lại tờ giấy ghi ghi thêm gì đó.
Xong phi thẳng vào trước mặt không thèm gấp nữa.
Trên đó ghi
"Ê
Buồn quá nói chuyện đi"
Sau khi đọc được cái dòng đó thì khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.
Con điên này bị bệnh rồi, còn rất "bệnh" nữa.
Dám cá là trong tờ đó ban đầu chỉ có chữ "Ê".
Vậy mà ăn 1 phát đánh vs vài phát cấu, còn chuyện cô để ý.
Rồi còn "buồn quá nói chuyện tý đi".
Cái gì vậy, buồn thì nói chuyện mình, không rảnh.
Nếu muốn thêm mình thì mời về chỗ cũ.
Coi như mù cắm đầu chuẩn bị say giấc thì lại bị ăn 1 cú véo trời giáng.
Nhẫn nhịn đánh 1 dấu "?" kín cả tờ giấy xong gục mặt đi ngủ tiếp.
Ấy vậy mà tầm 1 p sau lại có 1 tờ giấy khác đặt trước mặt.
Thầm than "Cái gì vậy trời".
Ban đầu thì dọc thư là tạm chấp nhận, ấy vậy mà hôm sau thấy thư không viết là ăn chọc ăn véo.
Hết cách đành phải viết.
Dần dần lớp trưởng đã kéo em ra khỏi cái khoảng thời gian tăm tối.
Thật lòng mà nói phải cảm ơn lớp trưởng, bởi vì ngày đó nếu không có nó, có thể hiện tại mình là thằng cặn bã đang xó xỉnh nào rồi.
Từ đợt đó, ngảy nào lớp trưởng cũng qua lấy cớ "rủ đi học" để ăn trực, không những vậy còn rủ thêm đồng bọn là 2 người nữa, sau này trở nên khá thân thiết.
Thật sự đến giờ vẫn phải biết ơn, vì đã kéo tui ra khỏi vòng luẩn quẩn đó.
Và chỉ 3 tháng sau khi thoát cái vòng luẩn quẩn đó, cái lớp trước giờ như là nơi đến để ngủ thì giờ lại thành trung tâm rạp hề.
Và tâm điểm không ai khác chính là em chứ ai.
Cảm thấy may mắn khi cấp 2 có lũ này làm bạn.
Mặc kệ chúng nó quậy tưng bừng cả lớp lên, thành tích thi đua lao dốc không phanh.
D thấy thê ôm đầu hở dài
- Không biết lôi cậu ra có đúng không nữa
Đương nhiên rồi, lớp đang chọn 1 mà thành tích tít đáy.
Mỉm cười vỗ vai nó
- Cậu làm bạn rất tốt.
Nhưng với tư cách là lớp trưởng thì thất bại thảm hại
D ôm mặt rú lên
- AAAAAAAA!
Và rồi thời gian cứ thấm thoát qua đi, những kỉ niệm đáng nhớ thời cấp tràn ngập đầy tâm trí.
Rồi em nhận ra một điều, hình như mình thích nhỏ lớp trưởng.
Có lẽ ai trong hoàn cảnh đó cũng vậy, em cũng vậy, cũng có cảm giác gắn bó, nhưng chỉ dừng lại mức trên tình bạn tý thôi, có lẽ là bạn thân.
Cuối năm lớp 9 có người yêu, tên là V.
A.
Nhìn đúng là tạo hóa nặn cho mình như sản phẩm lỗi để cho nó hoàn chỉnh vậy, đẹp trai nhà giàu học giỏi, còn đỗ chuyên nữa.
Vậy là kết thúc 1 thời cấp 2 đáng quên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...