Gió Ban Mai


Lên đến lớp 8, thật sự là cái thời kì quá là khó khăn với em, à không cho gia đình em.

Như em đã nói ở chap trước, bố em theo đạo, còn đạo gì em không nói, không bắt cả nhà theo được nên gần đây bắt đầu cãi nhau 1 trận to, liên quan đến bàn thờ, ông thì đòi dỡ, nhà em thì không cho.
Thật ra em cũng không theo đạo hay phật gì, nhưng mà gia truyền rồi.

Từ xưa đến giờ gia đình vẫn thờ cúng tổ tiên đấy thôi, đến đứa trẻ con như em còn biết bàn thờ gia tiên là để tưởng nhớ những người đã khuất, cũng là cầu nối linh thiêng giữa cuộc sống hiện tại của con người với cõi thiêng của đất trời, là nhịp cầu vô hình nối kết, giao hòa giữa hai cõi âm dương, và cũng là nơi con cháu mong muốn ông bà phù hộ buôn bán, cho con cháu sức khỏe.
Nhưng rồi bố thì lại cho rằng "bố mẹ hiện tại của chúng ta chỉ là phần thân xác, cha mẹ thật sự là phần linh hồn.

Nếu 1 lòng đi theo" đức chúa trời "chúng ta sẽ được bố mẹ linh hồn cứu rỗi khỏi các biến cố của cuộc sống, khi chết đi sẽ được lên thiên đàng, được hưởng hạnh phúc".


Em nhớ mang máng là vậy.

Nhưng ông ấy không hề để ý rằng, hiện tại ông cũng là bố của em, vậy hiện giờ ông chỉ còn phần thể xác thôi sao, vậy phần linh hồn đâu, nếu vậy thì ai là người bố thật sự của em.

Với loại lý lẽ như vậy cũng nghe theo được.

Và thêm lý lẽ nữa là bàn thờ trong nhà là đang thờ cho quỷ, không nên sinh con kết hôn vì đó là con của quỷ.

Nghe cực kì mâu thuẫn vậy mà lúc nào cũng giảng đạo, nhà em cũng cũng nhẫn nhịn hy vọng một thời gian nữa mọi chuyện sẽ tốt lên, ừ ừ cho qua.

Nhưng mà ngày nào cũng bị bắt nghe những lời như vậy dẫn đến một số phản ứng trái chiều trong suy nghĩ rồi ý niệm chống đối ngày càng lớn lên, rồi cũng ảnh hưởng đến việc học tập, rồi khi càng được vậy ông càng vin vào cái cớ phải uống "nước thánh" đầu óc mới sáng suốt và trẻ con nghe lời hơn, càng ngày nỗi phẫn uất trong em càng lớn nhưng phận làm con chỉ biết nuốt vào trong.

Hàng xóm bạn bè xung quanh cũng dần xa lánh vì bị đồn cả nhà theo đạo, và đương nhiên rồi làm gì có ai muốn giao du với gia đình như vậy nên bị mọi người kì thị đã làm ảnh hưởng đến gia đình rất nhiều, nhất là khi gia đình phụ thuộc vào buôn bán, khách dần dần không còn ghé thăm nữa, một vài nguồn cung gia đình cũng cạn dần nhưng rồi ba mẹ con vẫn nắm tay nhau cắn răng nhẫn nhịn để mọi chuyện trôi qua.

Lúc đó chỉ có ước mong duy nhất là có đói cũng được, có khổ cũng được miễn là gia đình vẫn còn đầy đủ bên nhau.

Cứ tưởng vậy sẽ được yên nhưng vào 1 buổi sáng khi đang trong trên lớp giờ ra chơi, mấy anh ở lớp trên chạy qua gọi em chỉ cho nhà đang xích mích, vội vàng chạy ra hành lang thì trước mắt hiện ra ban công mở to, tiếp đó mẹ em đang khóc xin van xin cái gì đó nhưng ông gạt ra, và tay ông đang hướng đập là bàn thờ gia tiên.

Tức khi xung thiên bao nhiêu tích tụ như trào dâng trong một phút giay không tự chủ được chạy về đẩy ông ra.

Với sức khỏe của một đứa đang dậy thì lớp 8 thì sao có cửa với 1 người trung niên được, nhưng vì theo hội, ngày nào cũng chỉ uống nước "thánh" thì sao chịu nổi, ông lồm cồm bò dậy ông vớ lấy cây gậy dùng để gạt mẹ ra cứ vậy mà vụt em.

Em cũng kệ đứng im cho vụt mặc kệ em cắn môi đến chảy cả máu, mẹ giằng gậy ra xin tha cũng không không được.

Những đòn roi cứ thế giáng xuống cùng với tình cảm gia đình ngày càng mong manh hơn, mọi người xung quanh xúm lại xem rất đông nhưng không một ai đưa tay giúp đỡ cả, chỉ cười đùa rồi rồi đưa ra phán xét.

Mọi chỉ trỏ dừng lại khi thanh gậy gãy rồi tiếp tục ông đánh đuổi em ra khỏi nhà, rồi từ ông cũng đi biền biệt luôn.


Mẹ thì khóc lóc xin cho em xuống tầng âm có dãy phòng trọ nhà em ấy, dãy phòng trọ đó từ cuối năm em lớp 6 đã trống rồi, nhà theo "đạo đó" nên người ta cũng tránh phiền phức, cộng thêm trường đại học gần nhà dừng hoạt động, nguyên do là bằng của trường chỉ xin được việc trong tỉnh, mà sinh viên ngoại tỉnh nhiều chứ, rồi dần ít học sinh dần xong giải thể.

Ngoài lề quá, em chuyển hết đồ đạc xuống tầng âm phòng ngoài cùng ở, thề kể cả ông có về em cũng không lên nhà trên ở.

Sáng 6h dậy bán hàng phụ mẹ, rồi đi học, tối đến lại là một thằng tự kỉ chỉ biết cắm mặt vào game hoặc lấy xe đạp đi quanh thành phố, cuộc sống như 1 thằng vô định vậy, nhiều lúc muốn chết đi nhưng cũng không dám.

Chỉ sống quá ngày cho có lệ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận