Gió Ban Mai


Và hôm sau đúng như lời Trinh nói thật, lớp ngoan im phăng phắc, không một tiếng động, ai cũng ngoan ngoãn khoanh tay đặt trên bàn, như những bé lớp mầm đầy lắng nghe và trong sáng, đúng chuẩn lớp hướng đàu tàu của trường.

Nhưng khó chịu một cái là sự chú ý hướng hết sạch vào em.

Nghĩ đến cái cảm giác ba mươi mấy con người ba mươi mấy đôi mắt hướng hết vào mình xem, muốn bỏ chạy vãi cả ra.

Giở quyển sổ ra để tránh sự chú ý kia, vừa giở sổ ra thì bên dưới ánh mắt cũng hướng theo quyển sổ, rồi gật đầu đồng thanh:
- Ùùùùùù!
Sợ hãi đóng sổ lại thì lại cái hành động vừa rồi diễn ra, mắt to long lanh miệng tru như thú:
- Ùùùùùù!
Aaaaaaaa! Dừng lại đi.

Quay xuống hướng về phía Trinh thì thấy đang cười toe toét, mặt tỏ vẻ đắc chí lắm.

Ra đây là cái gọi là lớp không mất trật tự nữa ak.


Đi chết đi!
Kể cả không làm gì cả lớp vẫn chỉ chăm chăm nhìn mình không ak.

Em giả vờ đưa tay lên che mặt tảng lơ rồi thình lình bỏ tay xuống, vẫn cái ánh mắt đó nhìn chăm chăm không rời một ly.

Như thế này khác quái gì bạo hành tâm lý, thà bọn nó cầm đồ lên ném em còn chui xuống gậm bàn trốn được một lúc.
Nói là làm em đẩy ghế ra tụt thẳng xuống gầm bàn mà rúc.

Cứ tưởng thoát ai dè cả lớp chạy lên bỏ ghế ra ngồi xuống chồm hỗm tay chống đùi lại chăm chăm nhìn con chó rúc chạn, có chỗ bé té mà 2 mươi cấy cặp mắt soi vào được.

Nói ra bảo ngu nhưng nhìn vài cái tình trạng hiện giờ có khác gì không? AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! Tao hận mày Trinh ạ!
Mãi 15 phút truy bài tra tấn cũng qua, lảo đảo bước về lớp thì giật bắn mình của tiếng lớp trưởng lớp C đột ngột đứng dậy lòng bàn tay với cánh tay thẳng tắp đập mạnh vào đùi:
- "Bộp!" Cả lớp nghiêm!
Cả lớp cũng động đứng dậy tròn mồm hô khẩu hiệu
- Chúng tao chào cờ đỏ ạ!
Chạy tụt quần về lớp kệ hết luôn.

Chính thức sang chấn tâm lý cấp độ hai.
Ra đến giờ ra chơi tiết ba chạy vội sang lớp C lôi Trinh đi hỏi sự tình.

Vừa bước chân vô lớp, lớp đang như quạ vào chuồng lợn chạy loạn xạ lên, vừa thấy em cái cả bọn lại phi hết vào chỗ ngồi khoanh tay lại mắt lại giương lên nhìn.

Ôi thần kinh với bọn này mất, lôi vội tay Trinh ra ngoài thì lại lời "Ùùùùù" kéo dài như vô tận kia
Vào căng teen chọn bàn trong góc hôm qua ngồi, may quá vẫn chưa có ai.

Cô Bình chạy ra đon dả chào, gọi hai món "như cũ" rồi quay sang hỏi Trinh:
- Là trò của mày đúng không?
Đến lúc này nó bắt đầu như không nhịn nữa bắt đầu phá ra cười, ôm bụng mà cười, cười đến nỗi tụt cả huyết áp phải lấy tay vuốt ngực mấy cái mới thôi.


Thề chỉ hy vọng nó cứ cười vậy mà vào hòm luôn cho em đỡ, bực mình quay sang quạu
- Từ mai tao không trực nữa.
Lúc này nó lại gân cổ lên:
- Ê nè nè! Rượu mừng không muốn uống lại muốn uống rượu phạt.

Mày có biết tao phải tốn sức như thế nào mới khuyên ngăn các bạn trật tự được không? Theo như mong muốn của mày thì ngoan rồi còn gì nữa.

Không mất trật tự nhé, lễ phép nhé, mày còn muốn cái gì nữa!
Và đến lúc đồ ăn ra là lúc nó thao thao bất tuyệt là nó phải khổ sở ra sao để khuyên các bạn trật tự ra sao, phải nhọc công chỉ bảo các bạn cách làm học sinh tốt là như thế nào.

Kệ nó ngồi ăn cái đã.

Tớp được nửa hộp thì nó bắt đầu nhận ra có vẻ em không quan tâm rồi, bắt đầu kéo áo gây sự chú ý, môi dẫu ra mắt khép hờ đầy khinh miệt kèm giọng đầy ắp sự khinh bỉ:
- Chẳng phải lũ con trai bọn mày đứa nào cũng muốn những đứa con gái ngoan nghe lời nhưng hư trong một vài trường hợp với mình mình hay sao.

Thích quá còn làm trò.

Tao lạ quá mà.
Thì nó nói cũng đúng thật, cũng có chút kích thích, chút gì đó nhen nhóm trong lòng.


Nhưng cái vụ mà 2 mươi mấy cái đầu ngó em rúc gầm bàn thì không thể tha thứ được, có chết cũng không.

Cứ giả vờ im im ngồi vọc đồ ăn.
Thấy có vẻ khích tướng không được nó bắt đầu thay đổi giọng sang tươi vui trẻ con, rồi bắt đầu hỏi:
- Nè, mày cảm thấy làm người nổi tiếng như thế nào?
Rồi ôm bụng cười.

Thế mà cứ tưởng thấy em bơ thì phải biết ăn năn chứ.

Đúng là sai lầm khi tin tưởng cho ác.

Đến khi kết thức buổi ăn là những màn tra hỏi như là cảm giác ra sao khi là người nổi tiếng, tao không biết nếu muốn xì hơi mà bị nhiều người chú ý như vậy thì xì hơi kiểu gì, nếu chìm thì không sao nhưng nếu có tiếng liệu một nụ cười trắng sáng có xóa tân tất cả mọi thứ không, nào là bắt em thỉnh thoảng nên nhoẻn miệng cười vẫy tay kiểu công chúa chào lại với fans hâm mộ của mình nữa.
Sang đến giờ truy bài hôm sau, em phải cầu xin lớp mất trật tự đi đừng có nhìn chằm chằm chằm nữa, nó đáng sợ lắm.

Và rồi cái chợ lại hoạt động như xưa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận