Gió Ban Mai


Cũng lén lau mồ hôi bước cùng Trinh vô căng teen, não thì đông cứng chân lại gào thét, cánh cửa địa ngục đang chờ.
WELL COME TO HELL!
Vào trong căng teen thì đã có bàn đứng dậy rồi, cũng quá nửa giờ ra chơi tiết ba rồi mà.

Trinh thì ngồi lù lù một góc, trước mặt là ngập một bàn đồ ăn chưa dọn, lóc cóc bò lại ngồi xuống bên cạnh, ngó quanh mà không thấy có ai phục vụ, mà có vẻ là chắc cũng có không có người dọn bàn đâu.

Hầy mà không cần gọi ra dọn thì em dọn cũng quá là nghề luôn, có kinh nghiệm rèn luyện trước ở nhà mà, đang lau nốt cái mặt bàn thì có giọng nói phía sau:
- Thằng Q, qua đây ăn hả?
Quay lại thì ra là cô Bình, trước có gặp mấy lần, lấy hàng bán đồ cùng chỗ nhà em, thỉnh thoảng cũng chạy qua vay hàng.

Cười chào lại cô thì cô lại niềm nở tiếp lời:
- Nhà mày làm không ngon nên qua đây đúng không?
Tịt miệng luôn, nhà cô lấy hàng cùng chỗ, lấy xong chỉ việc rán lên mà lại bảo nhà cháu làm không ngon, tình huống này xin phép từ chối hiểu.

Cô có vẻ hơi ngượng, một đứa thì mặt hằm hằm (Trinh), một đứa mặt méo xệch không nói lên lời nào.
Không biết phải diễn biến ra sao thì cô mở lời:
- Thôi cô đùa chút gọi đồ đi, hôm nay cô mời để cho mày xem có khác gì nhà mày làm không ha.
Úi xồi ôi quất, chỉ đợi có vậy thôi hà.


Gọi luôn 1 xôi thịt với 1 chai stings, người còn lại gọi món lời nói lạnh lùng chỉ đáp:
- Như cũ.
Xong làm mặt lạnh khoanh tay ngang ngực chăm chăm nhìn về phía trước.

Nhưng mà nghe câu "như cũ" thề nghe ngầu vãi chưởng, trong nhà cũng có vài khách VIP gọi câu đó.

Khách hàng thân thiết và quen biết đồng thời phải nhiều tiền, chứng tỏ cô nàng này hay ăn ở đây.
Gọi xong xuôi thì cô đi vào lấy đồ, trước khi đi còn ngoái lại:
- Trinh đừng bắt nạt thằng Q nhé, cháu cô đấy!
Đối tượng được nhắc đến chẳng cử động gì, giữ nguyên khuôn mặt cau có từ cái lúc bắt đầu xuống căng teen, cứ lầm lì tức giận cái gì đó, nếu để ý kĩ chắc có thể thấy khói nước bay ra từ tóc luôn.

Đáng sợ vãi! Cầu cứu cô Bình thì cô đã đi vào rồi, ơ thế cô vào thật à, để mặc cháu với cái bức tường băng tỏa nhiệt này lại sao.
Quay sang chọc nhẹ vào tay mà đã quạu:
- GÌ?
Vãi giật cả mình, mấy bàn xung quanh quay lại nhìn, phải xua tay ý bảo không sao đâu.

Đợi mọi người quay đi hết mới nuốt bọt hạ giọng:
- Ờm mày thấy đấy, thế bữa hôm nay cô Bình mời có vẫn được tính là tao mời không? Tao vẫn nghĩ là tao mời vì cô nói chuyện nhiều hơn với tao mà.
Quay sang vẫn không có động tĩnh gì, em mới tiếp lời:
- Nhưng mà mày thấy đấy, không phải tao cố tình đến muộn đâu, tao tính cả rồi.

Như vừa nãy đông thì sao cô nhận ra tao mà được 1 bữa free chứ.

Tao còn đang tính muộn thêm chút nữa là còn được thêm bữa ngày mai nữa cơ.
Lúc này cô nàng mới quay lại nhưng là mặt thôi còn mắt vẫn nhìn thẳng không thèm nhìn mình luôn mà, giọng gắt gỏng:
- Chứ không phải là mày tiếc tiền không mời à?
Giọng thốt ra hơi cao pha chút trách móc, khó chịu và..

1 chút tức giận chăng?
Cuối cùng cũng mở lời giao tiếp với nhân loại rồi ak, còn tưởng im luôn chứ.

Với lại ra đó là cái lý do cho cái mặt bí xị từ nãy đến giờ à.

Lại cái giọng nhẹ nhàng vừa nãy tiếp tục:

- Không.

Là tao tình nguyện.
Rồi lấy 2 tay áp vào tim mình, nói giọng thật thà ánh mắt không một chút giả trân:
- Mình là bạn mà.
Trinh quay lại nhìn thêm 1 ánh mắt dè bỉu kèm theo tông giọng không hề kém cạnh.
- Bạn á.

Thật không?
Tay vẫn giữ nguyện trên ngực.

Nhắm mắt gật đầu:
- Mày có thể nhìn sâu vào đôi mắt sự thật này mà kiếm câu trả lời.
Nó ngó 1 hồi xong đập phát vào vai em, thốn muộn rụng rời chân tay luôn, và bắt đầu cười:
- Mắt mày ti hí thế kia thì nhìn thấy cái đếch gì?
Quê à nha, nhưng mà vẫn phải giả bộ cho tốt, chứ không nó mà biết em bị ép buộc nó giết em luôn quá.

May đồ ăn tới làm giảm cái khả năng giết người lại chứ.

Ngó sang ra là cái "như cũ" của Trinh là xôi với cốc sữa fami ấm, nhìn lại dáng người khá cao mà, vậy gấp đôi canxi để làm gì? Đánh người chăng? Véo tai chăng? Lắc đầu xua tan cái suy nghĩ hơi hãi hùng hiện lên tập trung ăn uống vậy, đến giờ tai vẫn còn ê ẩm, chơi gì đau dữ.
Bỏ miếng đầu tiên vào liệng, nó bắt đầu quay sang hỏi:
- Sao hôm nay trực về sớm thế?
Nghe xong câu hỏi phải dừng hình mất một lúc, kiểu có một sự "choáng" nhẹ.


Đôi khi em còn không biết não nó có bị úng nước hay không nữa, mới mấy tiếng trước cả lớp còn vác cả sách vở thước bảng tên ra ném em xong lại hỏi là "sao mày về sớm thế?".

Không về ở lại cho chúng mày tập ném thêm lúc nữa chắc tao khỏi về luôn quá, vẫn phải nhân nhịn quay sang trả lời nó:
- Lần sau mình không có về sớm nữa đâu bạn ạ!
Nó gật gù vỗ vai em khen:
- Làm tốt lắm, có trách nhiệm thế chứ!
Lắc đầu trả lời nó:
- Vì không trực nữa đâu nên là làm sao mà về sớm được chứ.
Xin lỗi thằng này đình công bỏ việc.

Còn cái trách nhiệm á, vứt cho chó nhai rồi, tổn thương thật chứ.
Nó tròn mắt quay sang nhìn.

Mấy giây trước còn là tiểu thư lạnh lùng thì ngay lập tức biến thành mấy thanh niên đa cấp, vẻ mặt thành thật giọng nói thuyết phục.

Và đến khi hết hộp xôi là giờ nó bắt đầu vận động thuyết phục là mai đi cờ đỏ như bình thường đi, lớp thề không ném gì nữa đâu, sẽ ngoan ngoãn như cháu ngoan bác Hồ.

Và cũng không hiểu tại sao em lại đồng ý mai lại đi trực nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận