Giấu Đi


Lâm Hòa Tây rời giường đi đánh răng rửa mặt, nhưng không chú ý tới Du Trọng vẫn ngồi im trên giường.
Chờ hắn sửa soạn xong ra ngoài, Du Trọng lại vào phòng tắm tắm rửa.

Lâm Hòa Tây không có việc gì làm, ôm Alaska ngồi trong phòng khách nghịch điện thoại.

Đánh thắng vài game, Du Trọng vẫn chưa ra khỏi phòng tăm, hắn mới có chút kỳ quái nhìn đồng hồ, nhưng cũng không quá để ý.
Khoảng tám giờ rưỡi, hai người ra khỏi nhà đi tới trường.
Du Trọng hỏi hắn: “Em có sách không?”
Lâm Hòa Tây lắc đầu một cái, vẻ mặt buồn cười hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy em sẽ có à?”
Du Trọng liếc hắn một cái, không nói gì.
Lâm Hòa Tây vẫn có ý đồ giãy dụa: “Đối với tiếng Anh quả thật em một chữ cũng không biết.”
Du Trọng nói: “Anh sẽ lấy đề thi thực tế cho em làm, không hiểu anh sẽ dạy em.”
Lâm Hòa Tây rũ mắt lẩm bẩm: “Em vẫn không hiểu.”
Phảng phất như đã dự đoán được hắn sẽ nói như vậy, vẻ mặt Du Trọng không thay đổi, “Anh có thể dạy lại từ đầu.”
Lâm Hòa Tây đau đầu thở dài.
Dương Quyển và Triệu Độ thức dậy hơi trễ, thậm chí còn không ăn bữa sáng, bước tới đúng giờ thư viện mở cửa để chiếm chỗ ngồi, chọn một bàn trống trong góc trên lầu ba của thư viện.

Lúc Du Trọng và Lâm Hòa Tây tới thư viện, còn xách thêm đồ ăn sáng cho bọn họ.
Lúc hai người kia ra ngoài ăn sáng, Lâm Hòa Tây ngồi xuống bàn, không có hứng thú quét một vòng trên bàn học, muốn cầm điện thoại ra xem.

Du Trọng ngồi xuống bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Cất điện thoại đi.”
Lâm Hòa Tây quay đầu nhìn cậu, cố nén cười khẽ nói: “Anh biết bộ dạng này của anh giống cái gì không?”
Du Trọng hỏi: “Giống cái gì?”
Vai Lâm Hòa Tây khẽ run run: “Giống như hiện tượng giáo viên chủ nhiệm bắt được nghịch điện thoại trong giờ học ở trường trung học bọn em lúc trước.”
Vẻ mặt Du Trọng nhàn nhạt, nhìn hắn không nói lời nào.
Nhận ra có lẽ đối phương hơi mất hứng, lúc này Lâm Hòa Tây mới thu hồi nụ cười trên mặt, đàng hoàng chỉnh điện thoại về chế độ rung, chủ động đưa cho Du Trọng, đầy thành ý mở miệng nói: “Anh giữ giùm em.”
Chứng kiến bộ dạng khoe mẽ này của hắn, trong lòng Du Trọng khẽ động, trong đầu nhớ lại những hình ảnh bên giường sáng nay.
Thân thể lại có khuynh hướng xảy ra sự thay đổi mơ hồ, đè xuống suy nghĩ không đúng lúc kia, Du Trọng nhận lấy điện thoại của hắn rồi đặt lên bàn, “Học tiếng Anh đối với em không có chỗ xấu.”
Lâm Hòa Tây nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cũng không có chỗ nào tốt, em đâu đi du học.”
Du Trọng không đồng ý nhướng mày, “Ngộ nhỡ phải ra nước ngoài thì sao?”
Lâm Hòa Tây không trả lời, ngược lại ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn cậu: “Tốt nghiệp là anh phải ra nước ngoài à?”
Du Trọng nói: “Trước mắt không có ý định này.”
“Anh đã không ra nước ngoài, mà anh và em đang yêu nhau, cho nên em cũng sẽ không ra nước ngoài.

Trừ phi –“ Lâm Hòa Tây chống cằm suy nghĩ một lát, rồi sau đó ngước mắt nhìn cậu, giọng như thường: “Trừ phi chúng ta đã chia tay.”
Du Trọng chợt nhíu mày: “Thu hồi những lời này của em lại đi.”
Vẻ mặt Lâm Hòa Tây nhẹ nhõm mỉm cười: “Chỉ là giả thiết thôi mà, anh căng thẳng vậy làm gì? Hơn nữa, về phương diện thực tế mà nói, Lâm Viễn Ngụy không thể tốn tiền đưa em ra nước ngoài đâu.” Hắn lười biếng rũ mắt, không để ý lắm: “Đối với nhà họ Lâm mà nói, nhận em vào nhà họ Lâm, lại cho em học tới đại học, cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.”
Du Trọng không nói gì, nghe thấy tên Lâm Viễn Ngụy thì đôi mắt tối xuống.
Nhận ra cảm xúc nổi lên trong mắt cậu, Lâm Hòa Tây không để lại dấu vết chuyển đề tài: “Lúc nào thi?”
Du Trọng nói: “Hôm Giáng sinh.”

Lâm Hòa Tây gật đầu một cái, lại cười híp mắt nhìn cậu, “Nếu như em vượt qua kỳ thi, có phải nên cho em chút phần thưởng gì đó không?”
Du Trọng lại nói: “Nếu em vượt qua kỳ thi, chẳng lẽ không phải công của anh à?”
Lâm Hòa Tây sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy đối phương nói rất có lý, song thấy có chút không cam lòng: “Nhưng người chân chính ra sân thi là em chứ đâu phải anh.” Hắn hơi híp mắt, phân tích rõ ràng rành mạch: “Có thể thi qua được hay không, ngoài công lao của anh, còn phải nhìn vào tình hình phát huy của em ở phòng thi nữa chứ, đúng không?”
Du Trọng từ chối bình luận, “Em muốn phần thưởng gì?”
“Gì cũng được.” Hắn một tay chống má, trong giọng nói chứa nụ cười rực rỡ, “Anh muốn em nghiêm túc chuẩn bị cho cuộc thi, có phải cũng nên cho em chút động lực ôn tập?”
Du Trọng nghĩ ngợi chốc lát, ánh mắt chậm rãi rơi vào trên mặt hắn: “Không cần chờ lâu như vậy.”
Lâm Hòa Tây nghi ngờ: “Cái gì?”
Du Trọng: “Chẳng phải em muốn thưởng à? Sau khi thi xong thì có thể cho em.”
Lâm Hòa Tây im lặng hồi lâu, liên tưởng tới chuyện buổi sáng bị đối phương từ chối, ánh mắt nhìn cậu có mấy phần kỳ quái: “Thi xong?”
Bị hắn nhìn không hiểu, Du Trọng khẽ nhíu mày, “Sao? Em không muốn?”
Đắn đo hai giây, Lâm Hòa Tây có chút chần chừ mở miệng: “Không phải anh muốn lấy chuyện đó làm phần thưởng đấy chứ?”
Du Trọng càng nhíu chặt mày: “Chuyện nào?”
Lâm Hòa Tây không trả lời, mà kín đáo nhắc nhở, nói: “Bỏ qua thôn kia thì không có nhà trọ nào nữa đâu.” Cơn nghẹn trong lòng mãi chưa tan đi, hắn bày ra bộ dạng lạnh lùng không vui, “Sáng sớm hôm nay anh dã bỏ lỡ, sẽ không có nữa đâu.”
Du Trọng kịp phản ứng, mi tâm đột nhiên hiện lên mấy phần hài hước, “Trong đầu em toàn là chuyện đó à?”
Vẻ mặt Lâm Hòa Tây hơi tức giận, dứt khoát hỏi tới: “Chẳng lẽ anh nói không phải là chuyện lên giường à?”
Du Trọng nặng nề cười một tiếng: “Tất nhiên là không phải.”
Đè cơn tức trong lòng xuống, Lâm Hòa Tây quay mặt đi, tựa như không có ý định nói chuyện với cậu.
Du Trọng duỗi tay khoác lên vai hắn, lòng bàn tay ấn vào mặt hắn, quay mặt Lâm Hòa Tây về bên này, “Từng ngắm tuyết ở phương Bắc chưa?”
Lâm Hòa Tây theo bản năng giật mình, quên luôn mình đang tức giận, lắc đầu nói: “Chưa.”

Mấy năm đầu từ khi ra đời, hắn vẫn sống ở trong vùng duyên hải phía Nam này.

Bây giờ chợt nghe Du Trọng nhắc tới phương Bắc, Lâm Hòa Tây chỉ cảm thấy có chút buồn cười, lại bổ sung thêm một câu: “Em chưa từng đi mấy chỗ khác, ở đây mùa đông hàng năm cũng không có tuyết rơi, thậm chí em còn chưa từng thấy tuyết, sao mà từng ngắm tuyết phương Bắc được chứ?”
Bất ngờ với câu trả lời của hắn, trong lòng Du Trọng căng thẳng, đôi mắt nhìn hắn sâu thêm mấy phần: “Vậy em muốn đi hay không?”
Lâm Hòa Tây chậm rãi vén mi mắt: “Anh dẫn em đi?”
“Anh dẫn em đi.” Tay khoác lên vai Lâm Hòa Tây kéo hắn vào ôm sát hơn, Du Trọng mỉm cười, thấp giọng cam kết với hắn: “Đêm Giáng sinh hôm đó sau khi thi xong cấp 6, anh dẫn em tới phương Bắc ngắm tuyết?”
Chống lại ánh mắt cậu, Lâm Hòa Tây khẽ chớp mắt: “Đi cùng bạn của anh à?”
Du Trọng nói: “Chỉ hai chúng ta đi.”
Lâm Hòa Tây suy nghĩ một lát, lại hỏi cậu: “Vậy nếu em thi không qua thì làm sao bây giờ?”
Du Trọng nhướng mày hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ phần thưởng này chưa đủ thành động lực để em ôn tập thi à?”
Đôi mắt Lâm Hòa Tây sáng rực mỉm cười: “Đủ.”
Thời gian sau đó, Lâm Hòa Tây thật sự vùi đầu vào làm bài.

Mặc dù sau khi đối chiếu đáp án, tỷ lệ chính xác của cả bài thi thấp đến mức khiến người ta không nỡ nhìn, trong một trăm từ đơn thì không biết khoảng chín mươi từ đơn, mười đề thi thì dựa vào đoán mò cả mười.
Nhưng, Lâm Hòa Tây vẫn dựng thẳng bài thi đã hoàn toàn thay đổi, rất có cảm giác thành tựu chống cằm nói: “Đây có lẽ là từ khi em lớn như vậy tới nay, lần đầu tiên làm đầy đủ một bài thi tiếng Anh.”
Du Trọng liếc nhìn hắn một cái, vừa bực mình vừa buồn cười, “Lâm Hòa Tây,” giọng cậu không có ý tốt, “Nếu em không phải là bạn trai anh mà là con trai ruột của anh, bây giờ anh muốn đánh em một trận.”
Tốc độ miệng Lâm Hòa Tây chuyển động nhanh hơn đầu óc, không chút suy nghĩ đã nói tiếp: “Mặc dù anh không thể đánh em một trận, nhưng nếu như anh muốn thượng em một trận, cũng không phải là không thể.”
Tiếng nói vừa dứt, tiếng ngòi bút chăm chỉ ma sát vào tờ giấy phía đối diện chợt dừng lại.
Lâm Hòa Tây hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy Dương Quyển và Triệu Độ không hẹn mà cùng lộ vẻ sững sờ.
Hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt rất vô tội: “Đều nhìn tôi làm gì? Chưa từng chứng kiến người yêu đang trong thời gian tình yêu cuồng nhiệt tán tỉnh nhau à?” Nói xong, tựa như lại nhớ ra gì đó, mặt lộ vẻ áy náy, “Ngại quá, thiếu chút nữa tôi quên mất, các cậu vẫn đang độc thân.”
Dương Quyển và Triệu Độ đều không nói gì cúi đầu xuống thấp, vẻ mặt chết lặng cầm bút viết.
Lúc này Lâm Hòa Tây mới nhìn về phía Du Trọng bên cạnh.
Du Trọng lại không như hắn suy nghĩ - tương đối phối hợp như đang đắm chìm trong lời tán tỉnh của hắn, ngược lại giống như thẳng nam cứng ngắc không hiểu phong tình, quăng ánh mắt khó nói nên lời về phía hắn: “Lâm Hòa Tây, em có biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào không?”

Cục tức tích tụ cả buổi trưa gần như bùng nổ, không trả lời cậu, Lâm Hòa Tây mặt không đổi sắc mở lòng bàn tay đưa về phía cậu: “Bây giờ nghỉ ngơi mười phút, có thể nghịch điện thoại chút không?”
Du Trọng vội vàng xem bài thi giúp hắn, đầu không ngẩng lên đưa di động trả lại hắn.
Lâm Hòa Tây mở khóa điện thoại, đầu tiên chỉnh thời gian tối màn hình thành sau ba mươi phút, sau đó mở Zhihu chuyển vào phần từ khóa tìm kiếm.
(Được dịch từ tiếng Anh-Zhihu là một trang web hỏi đáp của Trung Quốc, nơi các câu hỏi được tạo, trả lời, chỉnh sửa và tổ chức bởi cộng đồng người dùng.)
Cuối cùng tìm được Phương Thanh Ninh trong wechat, gửi một tin qua cho đối phương.
Sau khi Phương Thanh Ninh thấy tin nhắn, mặc dù có chút không hiểu, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời Ok với hắn.
Trong lòng âm thầm cười hừ một tiếng, Lâm Hòa Tây thoát khỏi wechat, nhập vào Zhihu, sau đó đặt điện thoại không khóa màn hình lên bàn, đứng dậy ghé sát mặt Du Trọng nói: “Em vào toilet, có điện thoại anh nghe máy giúp em.”
Du Trọng gật đầu một cái, nghiêng mặt qua nhìn hắn.
Lâm Hòa Tây không nói gì thêm, lặng lẽ cong môi với cậu, sau đó rời khỏi chỗ ngồi.
Du Trọng dừng lại, cảm giác khác thường trong lòng chậm rãi dâng lên, ánh mắt rơi vào bóng lưng đã đi xa của hắn, nhưng không phát hiện được gì.
Cậu lại đưa mắt tập trung lên bài thi.
Chốc lát sau, trên bàn thật sự truyền tới tiếng rung của điện thoại, điện thoại mà Lâm Hòa Tây để lại biểu hiện có người đang gọi tới.
Trong mắt tràn đầy cảm xúc nghi ngờ, Du Trọng cầm điện thoại của Lâm Hòa Tây lên, tay vuốt qua biểu tượng nhận cuộc gọi.
Giọng Phương Thanh Ninh từ đầu bên kia truyền tới: “Là Lâm Hòa Tây à?”
Du Trọng nói: “Cậu ấy không có ở đây.”
Phương Thanh Ninh nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, “Vậy lát nữa em gọi lại.”
Du Trọng cúp máy, muốn đưa điện thoại trả lại chỗ Lâm Hòa Tây ngồi, lại liếc thấy trên điện thoại của đối phương, sau khi giao diện cuộc gọi biến mất, trang Zhihu mà Lâm Hòa Tây đã tìm kiếm xem nhảy ra.

Cậu rũ mắt xuống, không chút để ý quét một vòng trên màn hình điện thoại.
Một giây sau, thấy rõ nội dung những chữ kia, sắc mặt Du Trọng đen xuống.
Trên giao diện điện thoại di dộng nền trắng chữ đen, đột nhiên có một hàng câu hỏi được phóng to –
Bạn trai thờ ơ khi tôi khiêu khích và dụ dỗ, có phải không được hay không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận