Phía trước có một đội người ngựa đang đến đây, nói dễ nghe là tới
“xin” người vào cốc, nói trắng ra thì là “trói” người vào cốc, Lâm Phong cùng Bắc Thần Thiên không nói hai lời, phát mông ngựa đi ở giữa những
người kia.
Bắc Thần Thiên vừa đi vừa rắc xuống đường cái gì đó, động tác nhanh
nhẹ khiến mọi người chung quanh không phát giác ra, chỉ có ánh mắt sắc
bén của Lâm Phong đã nhìn thấy hết thảy, trong lòng hiểu rõ. Tâm tư đã
có chủ ý, hai người theo đội người ngựa đi vào trong Hồng Diệp Cốc.
Trong cốc có rất nhiều cơ quan bí mật, nếu đi đứng không cẩn thận thì không phải bị mũi tên nhọn đâm chết cũng là rớt xuống hầm bị chôn sống.
Những người dẫn đường này đều như cố tình thị uy, không cẩn thận đụng phải mấy bẫy rập, sau đó cười cười, nói không cẩn thận mà đi lầm đường.
Lâm Phong thấy vậy ngán ngẩm, loại mánh khóe này cũng lấy ra làm trò sao? Không thấy người khác kinh hãi thì buồn phiền chắc?
Nếu không phải Bắc Thần Thiên đã có kế hoạch khác, theo tính tình của nàng, người như thế sống cũng dư thừa, nàng chỉ sợ sớm đã một đao giết
sạch bọn chúng.
Nghĩ đến Bắc Thần Thiên cũng không thể hại nàng chết, thời điểm rời
Tập Lan nàng sớm đã đem Ngô Câu đưa cho Tiểu Thúy mang đi, Bắc Thần
Thiên chắc không ngờ tới điều này. Mọi sự dù sao cũng phải lưu lại một
con đường thoát cuối cùng.
Trên mặt nàng hiện lên vẻ mỉm cười, Bắc Thần Thiên hơn phân nửa cho
rằng Tiểu Thúy là bị Nghiêm Bách Diện tráo đổi, thật ra Lâm Phong phòng
ngừa vạn nhất có chuyện gì xảy ra đã sớm đem đồ giao cho Tiểu Thúy, cho
nên thời điểm Nghiêm Bách Diện nói đến Ngô Câu nàng liền giả vờ hoài
nghi điều này, ai ngờ vận khí của nàng lại tốt đến vậy, đụng trúng Bắc
Thần Thiên.
Cho dù hắn biết là thị nữ của nàng lấy đồ đi chăng nữa thì lấy thân
thủ của Tiểu Thúy mà nói, chỉ cần không phải tướng quân lợi hại thì dù
có là nhân vật nào cũng không thể vây bắt được nàng ta. Trời đất bao la, chỉ cần nàng rời khỏi Bắc Thần Thiên là được, nhưng đi tìm một người
như vậy cũng tương đối khó khăn.
Mặc dù Lâm Phong cũng không hoàn toàn tin tưởng Tiểu Thúy, nhưng chỉ
cần một ngày nàng ta còn giữ Ngô Câu, tìm không được nàng thì Bắc Thần
Thiên ngày đó không dám động đến nàng, mục đích của nàng tự nhiên cũng
đạt được.
Đây cũng là nguyên nhân duy trì mối quan hệ vi diệu giữa hai người,
trên thực tế hai người đều phần nào hiểu, bất quá cả hai đều không nói
ra, chẳng qua là đang âm thầm so sánh tiềm lực đối phương, cuối cùng còn phải hợp tác để tránh rơi xuống nước.
Lâm Phong không hài lòng, Bắc Thần Thiên hiển nhiên cũng rất không hài lòng.
Hắn là bậc vương giả, tôn nghiêm cao quý, thế nào lại để cho người
khác tùy ý điều khiển? Một trận lãnh ý truyền đến, dung mạo anh tuấn của Bắc Thần Thiên hiện lên vẻ lãnh khốc! Thanh đoản đao trong tay giương
lên, “Phanh!” một tiếng, đập vào một tảng đá, tảng đã vỡ ra, đúng lúc
tại đó một cơ quan ngầm xuất hiện cuốn lấy thân người, người nọ chưa kịp hừ một tiếng đã trực tiếp rơi vào thạch trận, bị loạn thạch đập thành
một đống thịt nát.
Bắc Thần Thiên lạnh lùng nhương đôi mắt hẹp dài lóe tinh quang lên,
cười lạnh: “Đụng phải cơ quan ngầm mới giác ngộ được cái chết, sự an
nguy của Bổn vương nếu có vấn đề gì, các ngươi nghĩ thoát tội sao?”
Đôi mắt lạnh lẽo quét quanh bốn phía, áp lực nhàn nhạt làm cho mọi
người chung quanh không tự chủ được mà cúi đầu, ngay cả Lâm Phong cũng
muốn vì hắn vỗ tay khen hay rồi, chiêu uy hiếp này rất tuyệt vời, vừa
có thể thị uy với những tên vô pháp vô thiên ngu ngốc này, lại có thể
ngẩng đầu ngang nhiên trên thân ngựa đi vào không chút chật vật, xem ra, Bắc Thần Thiên thật có mấy phần khí khái của bậc đại trượng phu.
“Là, tiểu nhân không dám.” Tên dẫn đường luôn miệng nói, hiển nhiên
là bị thủ pháp của Bắc Thần Thiên hù dọa, người nào lại không biết, Bắc
Thần vương giả Bắc Thần Thiên, số người chết ở dưới tay hắn đã không đếm hết được bao nhiêu nữa, người nọ không dám lỗ mãng, biết điều một chút
liền dẫn đường.
“Ta đột nhiên phát hiện ngươi có chút đẹp trai nga~~.” Lâm Phong đột nhiên nói giỡn.
“Ta từ trước đã phát hiện ngươi rất xinh đẹp.” Trên gương mặt tuấn tú của Bắc Thần Thiên lại xuất hiện nụ cười thưởng ngoạn, Lâm Phong liếc
hắn một cái, không cùng hắn so đo nữa.
Đợi đến trên núi, một lão đầu mang theo mấy nam tử trung niên tiến
lên đón tiếp, thấy phía sau Bắc Thần Thiên còn có một cô nương che mặt
đi theo, tuy là che mặt nhưng dung mạo tuyệt sắc không thể che dấu hết
được. Không khỏi cảm thấy kỳ quái, nam nhân này nổi danh là khinh thường nữ sắc, chẳng lẽ Lôi Nhiên là giấu tài, mà hắn là giả bộ?
Bất quá Bắc Thần Thiên dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua chung quanh,
nhóm người này liền biết nam nhân này tuyệt không phải là hư danh, lập
tức theo cười lên.
“Điện hạ tới lần này, Hồng Diệp Cốc sao dám chậm trễ ngênh đón, trong dĩ vãng đã có chỗ nào đắc tội điện hạ, hôm nay thỉnh ngài cho ta nhất
định hảo hảo bồi đáp lại, xin mời điện hạ ở Hồng Diệp Cốc nghỉ chân vài
ngày, thưởng thức phong cảnh Hồng Diệp Cốc.” Lão đầu bên ngoài cười
nhưng tâm không cười, Lâm Phong ở phía sau trừng đôi mắt lạnh. Nàng
chính là chán ngán loại giả bộ này.
Nói nghe thật hay, sợ là chờ sau khi diễn ra chiến sự, nhìn tình hình chiến đấu, Hồng Diệp Cốc sẽ tái phát vung kiến bản lãnh ‘phong sử đà’,
như vậy hai bên cũng không đến nỗi đắc tội.
Lập tức thấp giọng cười lạnh: “Nghe nói, đây chính là cả nhà trung lương? Cũng không tránh khỏi thiên hạ quá thổi phồng đi?”
“Lúc ấy Cách Thương có thể dễ dàng xưng vương bất quá là vì vị vương
giả chân chính của Ân Tang còn chưa có xuất hiện, ngươi nói bọn họ thật
có bao nhiêu lợi hại?” Bắc Thần Thiên cũng đang âm thầm cười nói.
“Vậy cũng được, thiên hạ sẽ chờ nam nhân vừa tự đại vừa cuồng ngạo là ngươi tới chinh phục.” Dù sao Lâm Phong đối với Lôi Nhiên cũng không có cảm tình gì, nàng cảm thấy Bắc Thần Thiên dường như thích hợp làm một
vị vương giả thành công hơn.
“Không dám không dám, một người không thành được đại sự, chẳng qua
nếu như có nữ nhân như ngươi hỗ trợ, ta nghĩ việc đó sẽ dễ dàng hơn rất
nhiều.”
Ý tứ của Bắc Thần Thiên rất rõ ràng, Lâm Phong lại giả ngu không biết, ngẩng đầu nhìn trời.
Thấy nàng không đáp lại, Bắc Thần Thiên biết tâm tính nữ nhân này từ
trong xương tủy giống hắn rất mực kiêu ngạo, đều tâm kế cao sâu, mọi sự
cầu mình không cầu người. Cho nên, nàng sẽ không dễ dàng trợ giúp người
khác, nghĩ vậy mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng tài tình che dấu xuống,
hắn dạo bước lên phía trước cùng những người kia khách sáo mời rượu.
Lâm Phong giống như sát thần lạnh lùng đi theo phía sau Bắc Thần
Thiên, không nói lời nào cũng không phản ứng gì, Bắc Thần Thiên cố ý che chở nàng, chung rượu nào kính nàng toàn bộ đều bị hắn uống đỡ.
Một lát sau, khi Bắc Thần Thiên đã uống đến “say mèm “, Lâm Phong từ
đầu đến cuối cũng thờ ơ lạnh nhạt, hai người bị “xin” trở về phòng nghỉ
ngơi. Người bên cạnh chỉ nói là bởi vì chú ý tình hình có chút không
tốt, mặc dù cũng có cảnh giác, nhưng là chung quanh thủ vệ nghiêm ngặt
lại không có biện pháp liên lạc với bên ngoài, mặc dù hắn là Bắc Thần
Chiến thần thì sao? Còn không phải là thúc thủ vô sách?
Ân lão đầu vẫn chưa yên tâm, vừa suy nghĩ vừa sai sử thêm người thủ
vệ ở ngoài gian phòng của hai người, sợ không nắm tình tình Bắc Thần
Thiên để khai báo Lôi Nhiên.
Đến lúc nửa đêm, ngọn đèn dầu bên trong gian phòng vẫn sáng trưng, ba thủ vệ đi trước kiểm tra phòng, đợi đi vào trong phòng thì không thấy
một bóng người nào bên trong cả, hai tên liền lập tức hô to gọi người.
Đột nhiên, tên còn lại một tay vỗ vào hai người phía sau, hai người kia
nhất thời như bùn lầy đồng loạt té xuống, người ở giữa diện mạo tuấn
lãng, trong mắt lộ ra vẻ âm hiểm ngoan lệ, ánh mắt như rắn độc quét
quanh kĩ gian phòng từng góc nhỏ một.
“Ba! Ba!” Không đợi hắn nhìn xong, có một người từ trên nóc nhà nhảy
xuống, rơi vào cửa, vị mỹ nam tử anh tuấn mang vài phần khí phách mỉm
cười, không phải là Bắc Thần Thiên thì còn ai nữa?
“Ta cũng biết ngươi nhất định không yên lòng tin cậy Hồng Diệp Cốc, quả nhiên vẫn phải tự mình tới.”
Lâm Phong lúc này một tay chỉ đầu nằm ngang ở trên xà nhà, nàng lười
tiếp tay hắn làm việc xấu, nhàn nhã tự tại, thờ ơ lạnh nhạt, đánh giá
hai nam nhân này, một âm hiểm xảo trá, một cơ trí ngạo nghễ, hoàn toàn
là hai loại nam nhân bất đồng, tuy nhiên có điểm giống nhau là cùng có
khí độ vương giả.
“Ta cũng biết ngươi sẽ không an phận đợi ở chỗ này, lính của ta đã
sắp đến!” Người này khẳng định chính là Lôi Nhiên rồi, hắn giễu cợt
cười lạnh một tiếng, “Người ta đều nói Bắc Thần Thiên ngươi dụng binh
như thần, thủ hạ tướng sĩ cũng chỉ tới mức này thôi.”
“Ai thắng ai thua còn chưa biết được, ngươi cho rằng ta thật ngu ngốc như vậy sao?” Bắc Thần Thiên không muốn cùng hắn tốn thời gian nói
nhiều, tung một chưởng đánh. Trong truyền thuyết Thiên Thành thái tử Lôi Nhiên thực vô dụng thế nhưng hắn thực chất là cao thủ võ học, chưởng
phong quét qua cái bàn vỡ tung, hắn cùng Bắc Thần Thiên đấu chung một
chỗ thế nhưng không rơi vào thế hạ phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...