Gia tộc ma cà rồng (Tập 4)

Chương Mười Bảy
Mimi
Vẻ mặt của Kingsley thật khó đoán, Mimi không thể chịu đựng thêm được nữa.
- Sao nào? Gì vậy? Cô bé ấy đã đi đến buổi diễn ca nhạc của Miley Cyrus à? Hay nó đã viết tiểu thuyết bằng điện thoại? Bức thư viết gì thế?
Anh ta khiến cô im lặng chỉ với một cái nhìn và cho họ xem bức thư. Chỉ có đúng một dòng cũng được viết bằng kiểu chữ viết đẹp ấy. Phoebus Ostend praeeo.
Phoebus là tên thần mặt trời trong ngôn ngữ cổ. Mimi biết, phần còn lại cũng đủ đơn giản để hiểu được.
Mặt trời sẽ chỉ lối – Cô đọc – Điều đó có nghĩa là gì?
Thay vì đáp lại, Kingsley gấp lá thư cẩn thận rồi đặt nó vào trong túi áo.
Anh ta không biết, đúng không. Mimi nghĩ.
- Tại sao Người giám sát đã cất công gửi cho chúng ta lá thư nhưng rồi lại viết một lá thư vô nghĩa như thế nhỉ? – Cô hỏi với vẻ bực mình – Làm cách nào cô ấy biết được tôi sẽ tới đây? Mang theo một con thú bằng len?
- Em quên rồi sao. Người giám sát có thể nhìn trước tương lai. Nếu cô ấy đã bị bọn Máu Bạc bắt giữ - và rõ ràng là cô ấy đã bị bắt – cô ấy hẳn đã cảm nhận được mối nguy hiểm và chỉ kịp để lại thông tin bí ẩn nhất.
- Đó là điều bí ẩn. Là manh mối – Ted bất ngờ lên tiếng – Là manh mối về nơi có thể tìm được cô ấy. “Mặt trời sẽ chỉ lối” – Đó là câu dài nhất mà cậu ấy nói trong năm nay. Thậm chí cả Sam cũng có vẻ ngạc nhiên khi thấy người em của mình nói nhiều đến vậy.
Kingsley gật đầu.
- Tất nhiên. Sophia đã luôn nói rằng trí khôn cần được phát huy.
Một cách bí ẩn. Tuyệt lắm. Mất một năm để tìm kiếm tung tích của Người giám sát, cuối cùng khi họ đã đạt đến đích nào đó, họ lại phát hiện ra một loài giống như bướm một mắt đang cản đường họ. Chẳng lẽ cô ấy sẽ bị đau nếu viết rằng Tôi đang bị giam giữ ở số 101 đường Favela! Hãy đến ngay và mang theo Chiếc gậy Mặt trăng! Hay đó là đòi hỏi quá quắt?
Em vẫn hay coi nhẹ những chuyện tầm thường, Kingsley gửi.
Hãy cố làm cho mọi chuyện vui vẻ đi. Mimi dùng trí tâm thuật đáp lại. Và ra khỏi đầu tôi ngay. Anh không được phép ở trong đó.
Trong khi đó, những Venator khác đang chìm đắm trong trí tâm thuật, kiểm tra lại kí ức của họ, cố gắng tìm ra ẩn ý đằng sau những con chữ. Cuối cùng, Ted mở mắt và lên tiếng.

- Có một quán rượu cách đây không xa tên là El Sol de Ajuste. Mặt trời lặn.
- Thì sao? Mimi hỏi.
- Đó là cách diễn đạt cổ xưa của Máu Bạc – mặt trời lặn miêu tả việc Lucifer bị giáng xuống trần gian – Kingsley giải thích – Có thể là nó đấy.
Đúng thế, Mimi nhớ ra rồi. Lucifer vốn là Hoàng tử của Thiên Đường. Ngôi sao Mai. Việc đó khiến những Máu Bạc cảm nhận rằng sự trừng phạt của ông ta cũng gần giống như mặt trời lặn.
- Ừm, chúng ta đang chờ đợi điều gì đây? – Mimi hỏi – Chúng ta phải đi tìm Người giám sát đang mất tích, không biết các anh thế nào, nhưng tôi cần uống chút gì đó.
Chương Mười Tám
Schuyler
Không có gì phải sợ. Xin em đừng chạy khỏi anh nữa – Hơi thở của Jack ấm áp bên tai cô, Schuyler cảm nhận mỗi lời nói như là sự âu yếm. Nhưng tay anh ấy vẫn chưa buông lỏng, những ngón tay của anh vẫn siết chặt lấy cánh tay cô.
- Buông tôi ra! – Cô kêu lên – Anh đang làm tôi đau đấy – Cô thở hổn hển, mặc dù chính cô cũng ngạc nhiên, nỗi run sợ của cô đã giảm bớt kể từ lúc anh ấy chạm vào cô.
Cô cảm thấy bàn tay anh nới lỏng ra, cánh tay cô hơi chùng xuống vì anh thả tay quá đột ngột. Cái cánh tay đáng trách, đáng ghét của cô đã lưu luyến cảm giác được anh chạm vào khi nó được buông ra. Cô tự ôm lấy mình, cố gắng để không cảm thấy mình bị bỏ rơi. Tại sao cô lại cảm thấy như vậy? Cô mới là người đã từ chối anh ấy. Cô mới là người ra đi. Bây giờ Jack chẳng là gì của cô cả. Chẳng là gì hết.
- Anh xin lỗi – Anh ấy thì thầm – Có chuyện gì không? Em vẫn ổn chứ? – Anh nhìn cô chăm chú – Em đang run lên kìa.
- Chỉ là... thỉnh thoảng tôi vẫn hay bị run... không sao đâu – Cô nói. Rồi cô quay người để nhìn thẳng vào mặt anh – Dù sao, tôi sẽ không quay trở lại đâu. Tôi sẽ không quay trở lại New York.
Trước sự ngạc nhiên của cô, Jack đột nhiên có vẻ nhẹ nhõm hẳn, như thể cả một trọng lượng lớn vừa được nhấc ra khỏi đôi vai anh vậy.
- Đó là lí do tại sao em bỏ chạy à? Vì em nghĩ anh muốn bắt em trở lại New York ư? Đó hoàn toàn không phải là lí do anh có mặt ở đây.
Giờ thì đến lượt cô cảm thấy bối rồi.
- Vậy thì tại sao?
- Em thật sự không biết ư?

Cô lắc đầu.
- Ở đây em đang gặp nguy hiểm, Schuyler – Anh ấy vừa nói vừa nhìn xung quanh một cách cảnh giác – Bọn Máu Bạc đang ở xung quanh đây. Em không cảm nhận được chúng à? Cơn thèm khát của chúng?
Vào giây phút anh ấy nói ra điều đó, cô có thể cảm thấy chính xác điều mà anh đang nói tới – sự thèm khát ám ảnh ghê gớm, nỗi ham muốn không bao giờ giảm. Vậy ra đó là những gì cô cảm nhận ở bữa tiệc, lòng tham vô đáy, tình dục và ham muốn, sức quyến rũ làm say mê mang tới sự trụy lạc. Cảm giác đó cứ lập lờ ở phía sau, giống như âm thanh ồn ã mà bạn không thể chứng kiến nhưng biết chắc chúng đang ở đó. Croatan. Vậy là cô có lí do khiến mình sợ hãi. Cô đã cảm nhận thấy rồi.
Jack dẫn cô lui về phía góc phòng giam. Schuyler bắt đầu cảm nhận nỗi sợ hãi bị buộc mình trong một không gian hẹp. Theo bản năng, cô biết rằng rất nhiều linh hồn đã từng chịu đựng và bỏ mạng đúng vị trí mà cô đang đứng. Cô có thể cảm nhận được nỗi đau của người xưa, cảm giác rõ ràng về nỗi bất bình. Khi đó, những tù nhân được đưa xuống nhà giam để chờ chết – chết dần chết mòn dưới lòng đất, không bao giờ thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Thật nực cười vì Ban Tham mưu đã khiến cho con người tin rằng ma cà rồng sợ ánh sáng, trong khi phải là điều ngược lại mới đúng. Họ vẫn rất hài lòng khi bị đày xuống từ thiên đường vì tình yêu cuả họ đối với ánh sáng của Lucifer.
Schuyler vẫn run rẩy trong khi Jack tiếp tục giải thích.
- Bữa tiệc đã được sắp đặt trước. Chúng ở đó vì em.
- Nhưng tại sao bọn Máu Bạc lại chú ý đến cả tôi? Có điều gì rất quan trọng về tôi sao? – Schuyler hỏi, cố gắng không tỏ ra hờn dỗi và tủi thân. Tại sao lại là cô? Cô không hề chọn cuộc sống này. Tất cả những gì cô muốn là được sống bình yên, nhưng mọi chuyện xảy ra cứ như thể khi vừa sinh ra cô đã là mục tiêu của chúng.
Khi Jack trả lời, với giọng chắc chắn và nghiêm túc trong bộ dạng già dặn hơn rất nhiều, để thoáng lộ ra một hình dáng cổ xưa đằng sau mặt nạ chàng trai ma cà rồng trẻ tuổi. Lawrence đã gọi anh ấy là gì nhỉ? Abbadon. Thiền thần hủy diệt. Thiên thần của sự khải huyền. Một trong những hậu duệ đáng sợ nhất của Lucifer.
- Các vòng đời là chìa khóa cho sự tồn tại của chúng ta, chúng đảm bảo cho sự vô hình của chúng ta được duy trì ở thế giới loài người. Theo luật lệ, biểu hiện của mỗi tâm hồn đều được giám sát và lưu lại chặt chẽ. Có rất nhiều danh sách và quy luật chi phối ai sẽ là người được đánh thức, bởi ai và khi nào. Không có một luật lệ nào ghi chép Allegra được phép sinh hạ một người con gái nào trong vòng đời này. Vì vậy sự thật là em được sinh ra đã là một sự vi phạm quy luật.
Việc sinh ra cô là một sai lầm, cô nghĩ. Mẹ cô... cho đến bây giờ, vẫn chỉ là một nhân vật lặng lẽ nằm trên giường bệnh... Tại sao bà ấy lại lựa chọn sinh ra mình chứ? Schuyler tự hỏi.
- Nhưng vậy thì sao? Anh vẫn chưa giải thích hết. Tại sao chúng lại quan tâm đến điều đó? Việc đó can hệ gì tới chúng? Chẳng có nghĩa lí gì cả.
- Anh biết – Jack thở dài.
- Anh đã không nói cho tôi biết mọi chuyện – Schuyler nhận ra anh ấy muốn bảo vệ cô – Nói cho tôi sự thật đi. Chắc chắn phải có lí do tại sao chúng lại muốn giết tôi.
Jack chỉ cúi đầu. Cuối cùng anh cũng lên tiếng.
- Cách đây rất lâu, trong suốt cuộc khủng hoảng ở Rome, Pistis Sophia đã nhìn trước tương lai. Bà ấy nói rằng một ngày nào đó, sự ràng buộc giữa hai thiên thần thánh thiện sẽ bị phá vỡ. Gabrielle sẽ từ bỏ Micheal và sinh hạ một cô con gái với một Máu Đỏ. Và cô gái ấy sẽ là tử thần đối với những Máu Bạc. Sophia chưa bao giờ nói sai điều gì.

- Vậy tôi là tử thần của chúng ư? – Schuyler thấy điều đó thật ngớ ngẩn và nực cười – Tôi? Chúng sợ... tôi ư? – Những câu hỏi loạn trí đã được thốt ra trước khi cô có thể kiểm soát mình. Điều đó hoàn toàn lố bịch. Cô có thể làm gì để hại chúng? Như vị quan tòa đã chỉ ra, cô đã sử dụng thanh kiếm của mẹ mình và thất bại. Có thể cô nhanh nhẹn, mạnh mẽ và sáng suốt, nhưng cô không phải là một chiến binh, một người lính, một nhà quân sự.
Jack khoanh tay trước ngực.
- Điều đó chẳng có gì đáng cười. Leviathan hẳn sẽ giết em ngay tại chỗ vào tối hôm ở Rio nếu hắn biết em là ai. Bây giờ khi hắn biết hắn ta đã tiếp cận được rất gần nhưng lại thất bại trong việc giết em, hắn ta sẽ xuống tận nơi này để truy lùng em và hoàn thành công việc.
- Nhưng tại sao anh biết Leviathan đang truy lùng tôi?
- Bởi vì anh đang truy lùng Leviathan – Jack trả lời dứt khoát – bố anh và anh đã lần theo dấu vết của hắn cả tháng nay.
- Charles đang ở đây ư? – Cô hỏi, băn khoăn không hiểu tại sao tin tức đó không khiến cô cảm thấy an toàn hơn. Charles Force là người vĩ đại nhất trong số họ. Ông ta là Micheal, là Trái tim thuần khiết, là một người hùng, Hoàng tử của các thiên sứ, người chỉ huy tối cao đội quân của Chúa. Cô đã từng tự mình đi tìm Charles, và việc biết được ông ấy đang ở Paris với tư cách là người bảo vệ cô – hay đại khái là một trong số những vai trò của ông ấy – đáng lẽ phải khiến trái tim cô hân hoan mới phải. Ông ta không phải là kẻ thù nhưng cũng không phải là bạn.
Nhưng có lẽ giờ đây cô có thể hiểu được ông Lawrence muốn cô làm gì. Charles phải nói cho cô biết về người thừa kế của dòng họ Van Alen. Schuyler phải được biết sự thật. Cô nợ ông mình quá nhiều.
Jack gật đầu.
- Đúng vậy. Ông ấy đã quyết định tự xuất chinh khi Hội Kín không cử một Venator nào đi theo Leviathan theo như lời khai của em. Charles và anh luôn theo sát và đã đến hai thành phố để theo dõi hắn ta suốt cả tháng nay. Khi Leviathan dẫn anh đến đây, đến bữa tiệc này, bố anh và anh đã nghĩ hắn ta muốn theo dõi Nữ Bá tước, vì bà ấy chính là nguyên nhân khiến hắn ta bị tống vào tù ở Corcovado. Nhưng khi anh nhìn thấy em ở phòng khiêu vũ, bất chợt anh nhận ra mục đích thật sự của hắn. Charles muốn anh đảm bảo sự an toàn cho em trong khi ông tự mình theo dõi Leviathan.
Vậy là về cơ bản, cô đang gặp nguy hiểm với một con quái vật xấu xa nhất đang ở quanh đây. Thật tuyệt, cô đã chạy trốn khỏi những Venator trong khi lẽ ra cô nên chạy lại gần họ, bây giờ cô đã biết cái gì mới thật sự theo sát cô.
- Vậy là anh tin tôi? Anh tin rằng tôi không giết ông Lawrence như Hội Kín nghĩ? – Schuyler hỏi.
Jack cúi mặt xuống.
- Anh không thể nói trước Hội Kín, nhưng anh luôn tin em. Anh vẫn luôn tin tưởng em – Jack nhẹ nhàng nói.
- Được rồi – Cô gật đầu, cố gắng ra vẻ như mọi việc đã đâu vào đấy, để che giấu đi sự thật là cô đang cảm động trước lòng tin của anh. Jack tin tưởng cô. Anh ấy cùng phe với cô. Ít nhất, anh ấy cũng không ghét cô vì đã làm tan nát trái tim anh ấy – Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?
- Điều quan trọng nhất – Jack nói một cách mạnh mẽ - Hãy ra khỏi căn buồng giam này. Anh đã rất lo rằng em sẽ chọn nơi này để trốn. Anh nghĩ em cũng nhận ra cái mùi kinh khủng ở dưới này rồi.
Chương Mười Chín
Bliss
Muffie Astor Carter (tên thật là Muriel) là một Máu Xanh đích thực. Bà ấy được đào tạo tại trường nữ sinh Miss Porter và trường cao đẳng nghệ thuật Vassar, sau đó làm việc cho phòng quảng cáo của Harry Winston trước khi kết hôn với bác sĩ Sheldon Carter, người đã dành sự nổi tiếng với tư cách là một vị bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ khắp Đại Lộ Công Viên. Mối quan hệ giữa họ là một trong những mối quan hệ gây xôn xao dư luận trong thời gian gần đây, vì mỗi người họ đều phải cố gắng rất nhiều để đến được với nhau. Ông ấy là người chồng thứ hai của bà và bà là người vợ thứ ba của ông.
Bà ấy còn là một trong những người có vai vế và nổi tiếng nhất New York. Những đối thủ cạnh tranh tị nạnh thường nói xiên xỏ rằng công chúng chỉ thích cái tên của bà ta. Đó là sự xúc phạm quá đáng và nghe như đùa vậy. Nhưng không phải; tất cả đều là sự thật, như chính Muffie, người đã gây dựng uy tín của trường đua ngựa, hãng ô tô Bedford và WASP vào thời kì mà đám nhà giàu mới phất thường thêm “von” hoặc “de” vào tên của họ và cũng là người không phân biệt được trang sức của Verdura với Van Cleef.
Hằng năm, Muffie đều trưng dụng khu đất khổng lồ của bà ấy ở Hamptons, được đặt tên là “Phía cuối đại dương,” để tổ chức một buổi trình diễn thời trang ủng hộ cho Ngân hàng máu New York. Đó là cảnh tượng nổi bật được in trên những tờ lịch tháng tám. Tọa lạc ở cuối đường Gin, căn nhà trải rộng sáu mẫu, bao gồm cả các dinh thự với khu nhà trọ tách biệt, rộng rãi dành cho khách, gara ô tô để được mười hai chiếc xe và khu nhà ở dành cho nhân viên. Tổng thể khu đất gồm có hai bể bơi (nước mặn và nước ngọt), sân tennis, ao hoa súng và những khu vườn được chăm sóc một cách chuyên nghiệp. Bãi cỏ Bermuda hằng ngày đều được cắt tỉa bằng tay, dùng kéo, để giữ cho chúng luôn ở độ dài thích hợp.

Khi Bliss đến tham dự sự kiện vào đầu giờ chiều Chủ Nhật, cô nhìn thấy cả một đoàn xe thể thao Châu Âu đang đỗ trên tuyến đỗ xe. Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Henry đến nhà cô. Cho đến bay giờ, vị khách vẫn chưa phản đối những hành động của cô khi cô sửa soạn lại diện mạo của mình và chăm chút vẻ bề ngoài. Cô đã có thể cắt tóc, mua sắm những bộ đồ mới, thậm chí tham gia một vài lớp thể dục thẩm mỹ. Cho dù các cơ bắp của ma cà rồng đã săn chắc sẵn rồi, chúng vẫn cần được phục hồi. Trong khi vị khách có vẻ hài lòng với sự đổi mới này, sẽ có những lúc ông ta đột ngột quay lại và đẩy cô trở lại khoảng không trống trải. Ông ta như một kẻ cướp xe đang giơ súng săn và phũ phàng đẩy cô xuống chiếc ghế sau trong ý thức của cô, cô nghĩ.
Nhưng ông ta đã bỏ đi từ sáng nay, Bliss cảm thấy rất vui vẻ vì lại được hòa chung với mọi người, thoát ra khỏi cái đầu của chính mình, ấy là cô nói vui vậy thôi. Bliss đã tìm thấy phương pháp duy nhất để đối phó với những gì xảy ra với cô, đó là cười nhạo nó. Cô đã khám phá ở mình một tính cách hóm hỉnh mà cô chưa biết là cô có. Cô vẫn đang cười khi trao chìa khóa cho người giúp việc. Cô lái một trong những chiếc xe của nhà mình – cái mà gia đình cô gọi là những chiếc ô tô “gắn liền” với mỗi ngôi nhà của họ. Ở Palm Beach, gia đình Llewellyn đã nắm giữ cả một cơ sở xe hơi cổ điển – Chiếc Roll Royce Phantom, chiếc Bentley 1995 và chiếc Lincoln Continental còn mới nguyên. Ở New York họ mua thêm dàn xe SUVs màu đen, ít nhất Bobi Anne cũng nhận ra rằng chiếc Shadow Rolls màu bạc là quá phô trương ở Manhattan.
Ở Hamptons họ vài chiếc Mercedes SLK đời đầu những năm 90 – đại khái là dòng xe phổ biến nhất ở East End. Bobi Anne luôn cố hợp thời trang nhất có thể. Bliss đã chọn chiếc Candy-apple màu đỏ để phù hợp với tâm trạng vui vẻ của cô. Bây giờ cô cũng nên tận dụng nó. Cô không biết họ còn có thể sở hữu những chiếc xe được bao lâu nữa, vì Forsyth đang định bán chúng cùng với ngôi nhà để ít nhất họ có thể giữ lại được căn phòng trên tầng cao nhất của tòa nhà trong thành phố.
Cô tiến về phía ngôi nhà, nơi nhà thiết kế Balthazar Verdugo – tác giả của bộ sưu tập mùa thu sẽ được trình diễn ngày hôm đó – đang đứng đầu trong dãy người đứng tiếp khách, bên cạnh nữ chủ nhân của bữa tiệc. Balthazar rất chan hòa với những khách hàng của ông ấy – thậm chí ông ấy đã kết hôn với một trong số những khách hàng của mình. Ông ta xức tinh dầu dừa và vuốt quá nhiều gel dưỡng tóc. Bliss chưa bao giờ thích ông ta hay những bộ trang phục của ông ta – chúng có hơi kiểu cách so với gu thẩm mỹ của cô – nhưng cô vẫn nói chuyện xã giao đôi chút như bình thường.
- Hôm nay chẳng phải là một ngày đẹp trời sao? Tôi đang rất háo hức được mặc những bộ đồ nay! Cảm ơn nhiều vì đã mời tôi! Cô ả xinh xắn này là ai vậy? – Cô nói cười rạng rỡ, vuốt ve cô chó Chihuahua bé nhỏ đang nép mình trong vòng tay của nhà thiết kế.
Balthazar bắt tay Bliss hờ hững rồi dẫn cô về phía Muffie với một nụ cười nhợt nhạt.
- Ta rất vui khi nhìn thấy cháu khỏe mạnh, cô gái yêu quý của ta – Muffie nói và danh cho Bliss một cái ôm nhẹ. Muffie có một vầng trán rộng, nhẵn và không có một nếp nhăn nào (cách quảng cáo hiệu quả nhất cho người chồng là bác sĩ thẩm mỹ của bà), với chiếc mũ nỉ màu vàng hoe tuyệt đẹp đang được thịnh hành khắp vùng Upper East Side. Bà ấy là mẫu người điển hình của dòng dõi quý tộc, làn da bánh mật, mảnh khảnh, kiêu sa và yểu điệu. Bà ấy là mẫu người lí tưởng mà Bobi Anne muốn noi theo nhưng không bao giờ có thể sánh bằng.
- Cảm ơn cô – Bliss nói, cố gắng để không cảm thấy ngượng nghịu – Cháu rất vinh hạnh khi được có mặt ở đây.
- Cháu có thể gặp gỡ những người mẫu khác ở phía sau. Ta nghĩ là chúng ta sẽ tiến hành muộn hơn thường lệ - Muffie hồ hởi nói.
Bliss đi về khu vực phía sau màn sân khấu, lấy một chút bánh trứng từ khay và một li rượu sâm panh đặt ở một trong những chiếc bàn buffet.
Henry nói đúng: đây quả là một hợp đồng đơn giản. Nó không thực sự là một buổi trình diễn thời trang, mà đơn thuần chỉ là dịp phô trương của những khách hàng giàu có dưới danh nghĩa làm từ thiện. Trong khi thực tế màn trình diễn thời trang là sự tổng hợp hài hòa của nhiệt huyết và cả sự lo lắng. Với sự tham gia của hàng trăm biên tập viên, các nhà bán lẻ và được quây bởi hàng trăm các phương tiện truyền thông trên khắp thế giới, buổi trình diễn của Balthazar Verdugo tại dinh thự của Muffie Carter giống như một cuộc bán hàng thử nghiệm hoành tráng với sự góp mặt của những người mẫu hơn.
Thật lạ lẫm khi được trở lại với thế giới thực, để được bước đi trên bãi cỏ ẩm ướt (thực tế là lún xuống dưới gót giầy của cô), ăn những món khai vị và nhìn về phía cảnh biển tuyệt đẹp của nhà Carter – một đường màu xanh trải dài liên tục về phía chân trời – và để nhận ra rằng ở nơi nào đó trên thế giới, thậm chí ở thế giới của họ - thế giới của Ủy Ban và Hội Kín – vẫn còn những người vô tư và thẳng thừng không màng tới những chuyện đã xảy ra ở Rio.
Muffie và những người phụ nữ khác trong Ủy Ban mà Bliss chạm mặt ở bữa tiệc không nhắc tới cái chết của Bobi Anne hay sự thảm bại của Hội đồng. Bliss hiểu rằng họ là những người dễ dàng tiếp tục cuộc sống: lên kế hoạch cho những buổi tiệc tùng, thu lợi nhuận, điều hành những lượt trình diễn thời trang, những cuộc đua ngựa, gây quỹ từ thiện, những công việc lấp đầy một ngày của họ. Họ không có vẻ quá lo lắng hay áp lực. Bà Cordelia Van Alen nói đúng: họ là những người phủ nhận mạnh mẽ nhất. Họ không muốn chấp nhận sự trở lại của Máu Bạc. Họ không muốn chấp nhận thực tế những gì Máu Bạc đã gây ra và đang lên kế hoạch thực hiện. Họ hài lòng với cuộc sống hiện tại và không muốn thay đổi bất cứ điều gì.
Đã rất lâu kể từ cái thời một vài người trong số họ từng là những chiến binh, những nhà quân sự, tay trong tay vai kề vai trong trận chiến chống lại Hoàng tử Bóng tối và đám lâu la của hắn. Thật khó để tưởng tượng nhóm người trẻ hơn tuổi, mảnh khảnh như thiếu đói này và những đứa con lười biếng của họ đã từng là những chiến binh cứng cỏi nhất trong trận chiến vì thiên đàng và trần gian. Giống như những điều bà Cordelia đã nói với Schuyler: các ma cà rồng đang trở nên lười biếng và được nuông chiều, càng ngày càng giống con người và ít có khuynh hướng thực hiện sứ mệnh thiêng liêng của họ.
Chợt Bliss nhận ra đó chính là điều đã ngăn cách bà Cordelia và ông Lawrence – họ quan tâm đến những chuyện xảy ra. Họ giữ cảnh giác với các thế lực xấu xa từ địa ngục và đánh hồi chuông báo động. Tiếng báo động mà chẳng ai thích thú khi được nghe. Dòng họ Van Alen là ngoại lệ đối với các quy luật. Rõ ràng là Schuyler cũng sẽ giống như họ. Cô bạn của cô chưa bao giờ thấy dễ chịu trong thế giới giàu sang nhàn rỗi, cho dù cô được sinh ra trong điều kiện đó. Nhưng Schuyler không phải là người duy nhất. Thậm chí cả Jack và Mimi cũng khác thường. Họ vẫn chưa quên được quá khứ huy hoàng của họ. Chỉ cần nhìn vào cách Mimi khoa khoang về năng lực ma cà rồng siêu phàm của cô ấy là đủ thuyết phục mọi người rằng cô ả mảnh khảnh ấy còn có nhiều năng lực hơn là tài năng mua sắm.
Nhưng những người này – nhóm người quý tộc đang tự thỏa mãn này thậm chí tỏ rõ sự thờ ơ với tin tức về cuộc thảm sát – những người này tự xưng họ là ma cà rồng ư?
Chính xác. Cũng như những thành viên của Hội Kín, những chuyện đó sẽ dễ dàng vượt qua khi thời cơ đến.
Bliss rùng mình. Cô đã quen với cảnh cô đơn một mình, và cũng quên rằng vị khách có thể đột ngột xuất hiện bất cứ lúc nào.
Ông có ý gì? Ông biết gì về những chuyện đó?
Nhưng vị khách không trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận