Gia tộc ma cà rồng (Tập 4)

Chương Ba
Bliss
Khi thức giấc vào buổi sáng hôm ấy, thứ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là những cánh cửa chớp màu trắng rực trông thật quen thuộc. Tại sao chúng lại quen thuộc đến thế? Không. Không phải điều này. Đó không phải là câu hỏi đáng để bàn tới. Cô lại có thể vượt qua chính mình một lần nữa. Nó đã từng xảy ra. Nhưng bây giờ cô cần phải tập trung. Mỗi ngày cô luôn phải tự đặt cho mình ba câu hỏi rất quan trọng, và câu hỏi trên không nằm trong số đó.
Câu hỏi đầu tiên mà cô phải tự hỏi mình đó là, Tên của tôi là gì?
Cô không thể nhớ.
Điều này giống như việc giải đoán những chữ viết nguệch ngoạc trên một tờ giấy vậy. Cô biết tên mình sẽ được đọc như thế nào, nhưng cô lại không thể viết ra được. Giống như một thứ gì đó ngoài tầm với, ở đằng sau chiếc cửa đã đóng chặt mà cô đã đánh rơi mất chìa khóa. Hay cũng giống như việc bước đi mà không thể nhìn thấy gì. Cô phải mò mẫm một cách khó khăn trong bóng tối và cố gắng không hoang mang lo sợ.
Tên của tôi là gì?
Tên của cô. Cô cần phải nhớ ra tên của mình. Nếu không thì... không thì... cô không muốn nghĩ tiếp nữa.
Ngày xửa ngày xưa có một cô gái tên là...?
Ngày xửa ngày xưa có một cô gái tên là...
Cô có một cái tên không phổ biến. Cô biết rõ điều đó. Nó không phải là cái tên mà bạn có thể tìm thấy trên những chén cà phê bằng gốm trong quầy lưu niệm ở sân bay, hay được ghi trên tấm bằng chứng nhận nhỏ xíu mà bạn có thể treo ở cửa phòng ngủ sau chuyến trở vế từ Disneyland. Tên của cô không phổ biến, nhưng rất đáng yêu và có nghĩa. Nó có nghĩa là tuyết, hay là hơi thở, hay là niềm vui, hay là hạnh phúc, hay là...

Bliss. Đúng rồi. Chính là cái tên ấy. Bliss Llewllyn. Đó là tên của cô! Cô đã nhớ ra rồi! Cô đã giữ chặt nó trong lòng hết mức có thể. Tên của cô. Chính bản thân cô. Chừng nào cô còn nhớ được mình là ai, nghĩa là cô vẫn bình thường. Cô sẽ không phát điên lên. Ít nhất là không phải trong ngày hôm nay.
Nhưng thật khó khăn. Rất, rất khó khăn vì giờ đây lại xuất hiện một vị khách đáng chú ý. Vị khách đó ở trong cô, hay thực chất, chính là cô. Vị khách đã trả lời cái tên của cô. Cô gọi ông ta là vị khách bởi lẽ điều đó giúp cô dễ dàng tin rằng tình cảnh bây giờ của cô chỉ là tạm thời. Những vị khách cuối cùng phải làm gì chứ? Họ ra đi.
Bliss tự hỏi, liệu bạn có còn là chính mình không khi ai đó khác mới là người đưa ra quyết định? Nói bằng giọng nói của bạn? Đi bằng đôi chân của bạn? Dùng đôi tay của bạn để mang cái chết đến cho người bạn yêu nhất?
Chợt cô rùng mình. Mảnh kí ức đột ngột xuất hiện. Một chàng trai với mái tóc đen đang nằm ủ rũ trong vòng tay cô? Ai vậy nhỉ? Câu trả lời nằm ở đâu đó, nhưng cô phải tìm kiếm nó. Hình ảnh mờ nhạt dần. Hi vọng sau này cô có thể nhớ ra. Còn bây giờ, cô cần phải chuyển sang câu hỏi thứ hai.
Tôi đang ở đâu?
Những cánh cửa chớp. Những cánh cửa chớp chính là manh mối. Chúng giúp cô có thể nhìn thấy thứ gì đó, như thế là đủ rồi. Rất hiếm khi xảy ra điều này bởi phần lớn thời gian cô thức dậy trong bóng tối. Cô tập trung vào những cánh cửa chớp. Chúng được làm bằng gỗ và sơn màu trắng. Một cách mê đắm, có cái gì đó gợi nhắc tới những ngôi nhà gỗ nhỏ của người Anh trong câu chuyện của Martha Stewart hơn là trong thực tế. À, thảo nào trông chúng lại quen thuộc đến vậy.
Bây giờ Bliss đã biết mình đang ở đâu. Nếu cô vẫn có thể cười, nghĩa là cô biết điều đó.
Hamptons[9]. Cô đang ở trong ngôi nhà của mình ở Hamptons. Họ đang ở Cotswold. Bobi Anne là người đã đặt tên cho ngôi nhà. Bobi Anne? Bliss nhớ lại hình ảnh một người đàn bà mảnh khảnh, cao lêu nghêu, với lớp trang điểm đậm và những món đồ trang sức to khổng lồ. Thậm chí cô còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa độc hại của bà mẹ kế. Giờ đây tất cả kí ức đang quay trở lại, ào ạt ùa về.
Một mùa hè trong bữa tiệc tối tại ngôi nhà của một nhà thiết kế nổi tiếng, Bobi Anne đã nhận thấy rằng tất cả những ngôi nhà tuyệt vời trong vùng đều được đặt tên. Những người chủ nhà đã đặt tên cho ngôi nhà của họ những cái tên như “Mandalay” hay “Thung lũng sồi,” tùy theo mức độ khoe khoang của gia chủ. Bliss đã gợi ý đặt cho ngôi nhà của họ cái tên Cồn Cát bởi lẽ có một cồn cát lớn ở ngay bờ biển phía trước ngôi nhà của họ. Nhưng, Bobi Anne lại có ý kiến khác. “Cotswold[10].” Người phụ nữ chưa từng một lần đến nước Anh.
[9] Tên một địa danh ở Mỹ, nằm ở phía Đông của thanh phố New York, được biết đến là một khu du lịch sinh thái biển nổi tiếng.
[10] Tên một địa danh ở nước Anh, một vùng đồi phía trung tây nước Anh, đôi khi còn được gọi là “Trái tim của nước Anh”

Được rồi. Bliss đã cảm thấy nhẹ lòng hơn. Cô đã biết được mình đang ở đâu, nhưng điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cô đang làm gì trong ngôi nhà ở Hamptons này vậy?
Cô như một kẻ xa lạ trong chính cuộc đời mình, một vị khách trong chính thân thể cô. Nếu có ai đó hỏi cô cảm giác ấy thế nào, cô sẽ giải thích như thế này: nó giống như việc bạn đang lái một chiếc ô tô nhưng bạn lại ngồi ở ghế sau vậy. Chiếc xe vẫn tự lái, và bạn không thể điều khiển được. Nhưng đó là chiếc xe của bạn, ít nhất bạn cũng nghĩ vậy. Dù thế nào đi nữa, nó đã từng là của bạn.
Hay cũng giống như trong một bộ phim. Những thước phim chính là cuộc đời của bạn, nhưng bạn không còn là ngôi sao trong bộ phim đó nữa. Ai đó khác đang hôn nhân vật chính điển trai và dựng nên một vở độc thoại bi thảm. Bạn chỉ có thể dõi nhìn. Và Bliss chính là một khán giả trong chính cuộc đời cô. Cô đã không còn là Bliss nữa, mà chỉ đơn giản là mang trong mình kí ức của Bliss mà thôi.
Đôi khi thậm chí cô còn không chắc chắn rằng mình có thật sự tồn tại hay không.
Chương Bốn
Schuyler
Chiếc xe buýt dừng lại ở bến đỗ phía trên chiếc cổng, đoàn người lặng lẽ bước xuống từng người một. Schuyler nhận thấy rằng dù những người đồng nghiệp của cô đang chịu nhiều áp lực công việc nhất, hay những nam nữ diễn viên làm thêm ngoài giờ với sự kiêu căng ngạo mạn và những học viên chuyên về ẩm thực đầy vẻ tự mãn, đều đang nhìn xung qunh với vẻ ngạc nhiên. Tòa nhà và khu đất hoàn hảo của nó trông thật sang trọng và đáng kinh ngạc như bảo tàng Lourve vậy, ngoại trừ việc vẫn có người sống ở đây. Nó là một ngôi nhà, chứ không phải là Đài tưởng niệm quốc gia. Khách sạn Lambert được công chúng biết đến bởi lịch sử lâu đời của nó. Chỉ số ít những người quyền thế mới được chào đón qua cánh cổng đồ sộ của nơi này. Những người còn lại trên thế giới chỉ có thể được chiêm ngưỡng nó qua những bức ảnh trong sách. Hoặc là, đi vào với tư cách là một nhân viên phục vụ ăn uống.
Khi họ đi ngang qua đài phun nước, Oliver thúc cô bằng khuỷu tay.
- Ổn chứ? – Cậu ấy hỏi bằng tiếng Pháp. Thêm một lí do nữa để cảm ơn trường Duchesne. Một năm với yêu cầu bắt buộc phải học ngoại ngữ đã giúp họ có thể được coi như là hai nhân viên nhà hàng đến từ Marseille[11] trong buổi phỏng vấn việc làm, mặc dù cách phát âm của họ sẽ dẫn đến nguy cơ khiến họ bị phát giác bất cứ lúc nào – Trông cậu có vẻ lo lắng. Có chuyện gì vậy?

- Không có gì. Chỉ là tớ đang suy nghĩ lại về cuộc điều tra – Schuyler nói khi họ đang đi tới gần lối vào dành cho nhân viên phục vụ ở phía sau ngôi nhà. Cô nhớ lại cái ngày khủng khiếp ở Kho lưu trữ, khi cô bị buộc tội một cách vô lí – Tại sao họ có thể tin rằng tớ làm điều đó nhỉ?
[11] Thành phố cảng của Pháp, cũng là thành phố lớn thứ hai của Pháp (sau Paris).
- Đừng tốn thời gian về chuyện đó. Dẫu sao cũng đâu thay đổi được gì – Oliver nói một cách kiên quyết – Những gì đã xảy ra ở Corcovado thật sự tồi tệ, nhưng đó không phải lỗi của cậu.
Schuyler gật đầu, chớp chớp mắt để che giấu những giọt lệ trực trào ra mỗi khi cô nhớ lại cái ngày ấy. Oliver luôn đúng. Cô đã hao phí sức lực cho việc mong chờ một kết thúc khác. Những gì thuộc quá khứ đã là quá khứ. Họ cần phải tập trung vào hiện tại.
- Nơi đây chẳng phải là một nơi tuyệt đẹp sao? – Cô nói. Và sau đó, cô thì thầm để không ai có thể nghe thấy – Bà Cordelia đã từng dẫn tớ đến đây hai lần, khi bà đến để ra mắt Hoàng tử Henry. Hai bà cháu đã sống trong khu dành cho khách ở phía Tây. Nhớ nhắc tớ chỉ cho cậu phòng trưng bày Hercules và thư viện của người Ba Lan nhé. Bọn họ có cây đàn piano của Sopanh đấy.
Cô cảm thấy lẫn lộn giữa cảm giác sợ hãi và buồn bã khi theo đám đông lặng lẽ đi qua khu đại sảnh lát đá cẩm thạch sang trọng. Sợ hãi vì vẻ đẹp của nơi đây, nơi được xây dựng bởi cùng vị kiến trúc sư đã thiết kế lâu đài Versailles, thậm chí cả những viền trang trí mạ vàng và những đường nét hoa văn đầy tính nghệ thuật cũng giống hệt, còn buồn bởi vì tòa nhà đã gợi nhắc cô về bà Cordelia. Cô chắc hẳn đã thừa hưởng một chút tính cố chấp từ người bà của mình. Cordelia Van Alen đã không suy nghĩ kĩ lưỡng trong việc lẻn vào bữa tiệc để có những gì mà bà muốn, trong khi Schuyler lại thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Buổi tiệc hôm đó được đặt tên là nghìn lẻ một đêm, nhằm kỉ niệm Lễ hội khiêu vũ Phương Đông hoành tráng được tổ chức ở khách sạn Lambert năm 1969. Giống như bữa tiệc đó, bữa tiệc tối nay cũng đặc sắc với các điệu nhảy của các vũ công nữ, người rước đuốc, những nghệ sĩ đánh đàn tam thập lục và những nhà soạn nhạc người Hindu. Tất nhiên, cũng có cả những yếu tố hiện đại nữa: một đoàn nghệ sĩ đến từ đoàn ca kịch Bollywood sẽ đến trình diễn vào lúc nửa đêm, và thay vì có những con voi bằng giấy đặt ở lối vào, sẽ có hai con voi Ấn Độ thực sự được thuê từ gánh xiếc du lịch Thái Lan. Những chú voi sẽ chở người cưỡi ngồi trên những chiếc lọng vàng.
Báo chí đã đặt sẵn cho nó cái tên Buổi tiệc cuối cùng. Một bữa tiệc để kết thúc mọi bữa tiệc. Bữa tiệc sẽ đánh dấu sự khép lại của một thời đại. Đêm cuối cùng tòa nhà truyền thuyết biến thành hoàng cung.
Bởi vì khách sạn Lambert đã bị bán. Ngày mai, nó sẽ không còn là nhà của dòng tộc Louis – Philippe, vị vua cuối cùng của Pháp nữa. Ngày mai, toàn bộ cơ ngơi này sẽ thuộc về một tập đoàn nước ngoài. Ngày mai, tòa lâu đài này sẽ nằm trong tay các nhà phát triển – những người đủ giàu có để trả cái giá cắt cổ của nó. Ngày mai, nó sẽ hoặc bị chia chác, hoặc được tu sửa, hoặc trở thanh viện bảo tàng hay trở thanh bất cứ thứ gì mà tập đoàn đã sắp đặt cho nó.
Nhưng tối nay sẽ có cảnh kết thúc hoành tráng trong Bal des Vampires[12]: cộng đồng Máu Xanh ở Paris sẽ tập hợp cùng nhau lần cuối trong bữa tiệc tưởng niệm nàng Scheherazade[13] đáng kính.
- Bà Cordelia nói với tớ Balzac đã từng một lần tán tỉnh bà trong suốt buổi khiêu vũ ở đây. Khi ấy bà còn trẻ và đang ở trong giai đoạn đầu của vòng đời, trước khi trở thành bà của tớ - Cô nói với Oliver khi họ đi xuống căn bếp rộng lớn dưới tầng hầm, nơi có những dụng cụ tráng inox hiện đại được đặt cạnh những bếp lò thời cổ - Bà tớ nói lúc đó bà hơi say một chút. Cậu có tưởng tượng được không?
[12] Một bộ phim về ma cà rồng của đạo diễn Roman Polanski, do Anh – Mỹ hợp tác sản xuất năm 1967.
[13] Nhân vật chính trong tập truyện dân gian nổi tiếng “Nghìn lẻ một đêm” của đất nước Ả Rập.

- Một trong những người đi đầu công cuộc khai sáng nước Pháp đã phải lòng một cô gái mười tám tuổi ư? – Oliver vừa cười một cách ngây ngô, vừa đẩy mở cách cửa xoay – Hoàn toàn có thể.
Bữa tiệc sẽ diễn ra trong hai giờ nữa, họ thấy những người đầu bếp đang giận dữ la ó nhau, cả căn bếp nhốn nháo với sự chuẩn bị khẩn trương. Hơi nóng bốc lên nghi ngút từ những cái hũ to kiểu công nghiệp, căn bếp thơm lừng mùi bánh bơ nướng và những món ăn hấp dẫn.
- Các người đang làm gì ở đây? – Người đầu bếp trưởng hỏi khi thấy những nhân viên phục vụ đến – Đi, đi lên trên mau!
Vị bếp trưởng có tranh luận đôi chút với người quản lí nhân viên, nhưng cuối cùng họ đã đồng ý rằng những người hầu bàn có thể giúp nhóm nhân viên hậu cần, Schuyler và Oliver đã bị chia tách.
Schuyler phải phục vụ ở ngoài trời, nơi cô nhìn thấy người huấn luyện voi đang giải thích cho nam nữ diễn viên đóng trong vở kịch Vua và Nữ hoàng Xiêm Thái, làm thế nào để điều khiển con thú. Với một vẻ thành thạo, cô bắt đầu thắp nến, vuốt phẳng những chiếc khăn trải bàn và trang trí hoa ở chính giữa chiếc bàn. Xung quanh cô, cả khoảng sân ầm ĩ với tiếng các diễn viên và những người biểu diễn nhào lộn đang nhảy xuống từ mái nhà, các nhạc công lên dây đàn và những nữ vũ công đang cười rúc rích vì anh chàng người mẫu bán khỏa thân.
Cuối cùng thì tất cả những chiếc nến đã được thắp sáng. Bàn ghế đã được bố trí. Tất cả mọi thứ đều đã sẵn sàng. Mỗi thứ đều được đảm bảo. Đây sẽ là một bữa tiệc ra trò.
Cô tìm thấy Oliver đang đánh bóng đồ thủy tinh ở chỗ cậu ấy được phân công.
- Nhớ nhé... gặp tớ ở chân cầu thang sau lượt phục vụ đầu tiên của cậu – Oliver thì thầm, cố gắng để không thu hút quá nhiều sự chú ý từ những nhân viên khác – Tớ sẽ đợi cậu – Họ đã được những người quản lí yêu cầu phải tắt điện thoại di động, nhưng điều đó cũng không thành vấn đề khi điện thoại của cả hai đều không nhận được tín hiệu. Không có tháp ăng-ten điện thoại nào được xây dựng ở nơi biệt lập trên hòn đảo này cả.
Schuyler gật đầu. Họ đã được phân công nhiệm vụ: cô sẽ ở trong nhóm phụ trách việc chào đón khách mời với những khay rượu sâm-panh ngay khi họ bước xuống từ những chiếc thuyền. Oliver sẽ ở tầng trên phục vụ quầy rượu.
- Sky? Sẽ ổn cả thôi. Bà ấy sẽ phải gặp cậu – Oliver cười – chắc chắn đấy – Sự bình tĩnh của cậu ấy đã làm cô thêm yêu quý cậu ấy hơn. Oliver chân thành, dịu dàng và tốt bụng, đã để lại tất cả những thứ cậu ấy yêu mến ở New York để đi theo bảo vệ cô. Cô biết Oliver cũng đang sợ hãi như cô thôi, nhưng cậu ấy không hề để lộ điều đó.
Kế hoạch tối nay là một sự đánh cược. Thậm chí cô không biết liệu nữ Bá Tước của Paris, chủ nhân đêm nay và sẽ sớm là cựu chủ nhân của khách sạn Lambert có còn nhớ cô không, huống gì là việc đề nghị bà ấy cho họ một nơi trú ẩn mà họ đang liều mạng tìm kiếm. Nhưng cô cần phải hỏi, vì lợi ích của cô và cả Oliver. Nếu cô muốn trả thù con quỷ đã giết hại ông mình, cô phải thử.
Hội Kín Châu Âu là hi vọng cuối cùng và duy nhất của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui