Giá Như Hôm Ấy Ta Không Gặp Nhau
Anh sấy khô tóc cho Lam Sương rồi đắp chăn cho cô,trên bàn điện thoại của anh có người gọi đến anh bắt máy đầu dây bên kia hốt hoảng:"Lão đại à Sùng Ku Khai bên tổ chức NEP đang đuổi giết người Lưu Bang chúng ta giờ phải làm sao?"
"Gửi địa chỉ,tôi tới ngay"anh cúp máy thay đồ rồi trang bị vũ khí đầy đủ,anh hôn lên trán Lam Sương đóng cửa ra ngoài.
"Hầu nữ trưởng nếu như phu nhân có hỏi tôi đi đâu thì cứ nói là tôi đến công ty xử lý công việc gấp, không có sự đồng ý của tôi không có ai được phép nói với cô ấy địa điểm,rõ chưa"
"Dạ thiếu gia"hầu nữ trưởng cúi đầu rồi đi xuống dặn dò cấp dưới.
Lưu Trần Lãng lên trực thăng đến Campuchia lần này lành ít dữ nhiều, người của tổ chức NEP đã khai chiến, một cuộc chiến mưa máu là không thể tránh khỏi.
NEP là một tổ chức chuyên chế tạo các loại ma túy và vũ khí sinh học, trước đây tổ chức NEP này luôn trung thành với bang phái mà anh từng tiêu diệt ở Australia chắc chắn lần này chúng xuất hiện để trả thù Lưu Bang của anh.
Trực thăng đáp xuống căn biệt thự nhỏ ở Oddor Meanchey Campuchia, Lưu Trần Lãng, Bạch Long và Hoắc Long trực tiếp đến nơi khai chiến,hai bên đã ngừng nổ súng sau khi Lưu Trần Lãng đến nơi.
Sùng Ku Khai mở lời :"Lưu Trần Lãng mày đã giết lão đại của tao hôm nay tao sẽ phục thù"
Lưu Trần Lãng ánh mắt sâu thẳm cười như không cười :"Phục thù được hay không còn chưa biết"
Sùng Ku Khai nghe vậy cười to hơn:"Mày nghĩ mày sẽ thoát khỏi đây sao,tao đã đặt bom bao quanh khu vực này rồi,cho dù mày mọc cánh cũng không thoát được đâu,anh em lên!"
Nói xong cả hai bên tiếp tục xả súng còn Lưu Trần Lãng và Sùng Ku Khai đánh tay đôi mãnh liệt cả hai đều võ công cao cường không ai nhường ai,cho đến khi yếu thế Sùng Ku Khai bị Lưu Trần Lãng đạp mạnh xuống đất,anh chĩa súng vào trán Sùng Ku Khai rồi bóp cò,Sùng Ku Khai trước khi bị anh bắn đã rắc vào người anh một ít bột nhưng không có phản ứng gì,anh nghĩ chắc cũng chỉ là mấy loại độc bình thường thôi.
Anh giơ súng lên cao rồi nói lớn:"Kẻ cầm đầu của tổ chức chúng nó đã chết hãy giết hết bọn chúng không để chừa lại một cái mạng nào hết"nghe lệnh đàn em của Lưu Trần Lãng đánh càng ngày càng hăng, chỉ trong vòng 1 giờ cả tổ chức NEP đã bị anh tiêu diệt hết.
Ra khỏi khu vực đó anh còn không quên bật nút bấm bom nổ,cả khu vực đó tan tành xác người rải rác khắp nơi anh cho đàn em dọn dẹp hiện trường để bớt dính nhiều phiền phức.
Xử lý xong sự việc Lưu Trần Lãng lên trực thăng rồi về lại Thường Châu trên đường đầu anh cứ đau nhức, Bạch Long có hỏi nhưng anh chỉ nói qua loa là đau đầu.
Thường Châu
Diễm Lệ Uyển
Lúc này Lam Sương mới tỉnh dậy,sờ soạng khắp giường nhưng không thấy Lưu Trần Lãng đâu cả,cô mặc quần áo chỉnh tề rồi đi xuống phòng bếp.
Khi xuống phòng bếp Lam Sương bắt gặp hầu nữ trưởng cô vội hỏi:"Chào buổi sáng hầu nữ trưởng,cô có thấy anh ấy đâu không?"
Người hầu cúi đầu:"Chào buổi sáng Phu nhân, Thiếu gia đi đến công ty xử lý công việc gấp"
Cô gật đầu:"À hôm qua tôi có tát một bạt tai cho bà, giờ mặt bà còn đau không?"
Hầu nữ trưởng nghe cô hỏi thì hết hồn đã bao nhiêu năm làm người hầu trong Diễm Lệ Uyển này chưa từng có vị chủ nhân nào hỏi han như vậy:"Cảm ơn phu nhân quan tâm đã hết đau rồi ạ"
Lam Sương vội vàng cúi đầu:"Xin lỗi,hôm qua là do cháu quá kích động mong bà tha thứ, bà tát trả cháu bao nhiêu cái cũng được, cháu nhận hết"
Hầu nữ trưởng và dàn người hầu trong bếp như sét đánh ngang tai tất cả đều quay sang nhìn Lam Sương, hầu nữ trưởng giơ tay cao rồi vỗ nhẹ lên vai cô:"Chỉ cần phu nhân yêu thiếu gia hết lòng bên thiếu gia đến hết đời,và sinh ra một hoàng tử hoặc cô công chúa cho Diễm Lệ Uyển này vui nhà vui cửa là được rồi"
hầu nữ trưởng cười cười rồi tiếp tục đi xử lý công việc.
Lam Sương ngồi trong phòng bếp đã được 5 phút rồi mà không thấy người hầu dọn đồ ăn sáng lên,nên cô đã tự mình nấu.
Lam Sương mở tủ lạnh lấy hai quả trứng ra chiên, người hầu đứng cạnh tò mò xem, từ ngoài phòng khách có tiếng bình vỡ ,Lam Sương vội vã chạy ra thì ra là hầu nữ trưởng đang dọn dẹp phòng khách thì không cẩn thận làm chiếc bình vỡ, Lam Sương vội vàng đến đỡ hầu nữ trưởng dậy, rồi lấy tay gom lại các mảnh vỡ văng tung tóe trên mặt sàn không cẩn thận cứa vào tay một vết lớn.
Gom lại hết cô quay sang nhìn hầu nữ trưởng :"Bà có bị thương không?"
Người hầu nữ trưởng cúi đầu :"Dạ không sao, nhưng còn tay của phu nhân?"
"Hì hì vết thương nhỏ thôi lấy băng cá nhân dán lại là được ngay mà,lần sau mấy cái việc như vậy thì cứ để mấy người trẻ tuổi làm rất dễ vỡ và bị thương đấy"Lam Sương dặn dò hầu nữ trưởng rồi chợt nhớ đến hai quả trứng đang trên chảo trong bếp của mình.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...