Lộ Âm tuy ít khi hành tẩu trên giang hồ, nhưng cho tới bây giờ, chốn giang hồ vẫn còn không ít lời đồn về hắn, trong lời đồn hắn chính là một lão yêu tinh lòng dạ ác độc, tính tình quái dị.
Nhưng lời đồn dù sao cũng chỉ là lời đồn, Lộ Âm có thể tàn bạo lạnh lùng với người khác, nhưng đối với bằng hữu thân thiết của mình vẫn rất nhã nhặn, mặc dù bằng hữu thân thiết của hắn cũng chỉ có một mình Hoa Dược
Tán gẫu với Lộ Âm mấy câu, Hoa Dược đi ra sau núi tìm linh lan trắng.
Lãng Uyển ở dưới chân núi Cửu Cung, khí hậu trên núi và dưới núi như bốn mùa khác nhau, linh lan trắng thích ẩm ưa nhiệt, mọc ngay bên bờ sông Phỉ Thúy dưới chân núi.
Hoa Dược đối với hoa cỏ ở Lãnh Uyển còn quen thuộc hơn Lộ Âm, cũng không cần người dẫn đường, tìm được ngay linh lan trắng nhưng cũng không hái nhiều, chỉ nhổ một khóm liền quay về tiền viện.
Sợ Sài Ánh Ngọc lại náo loạn gây sự, Hoa Dược hái được hoa liền lập tức từ biệt Lộ Âm.
"Hôm nay có việc gấp, hôm khác ta lại tới tìm ngươi uống rượu thưởng hoa."
"Ngươi đó, lấy đồ của ta, nhưng ngay cả một ly rượu cũng không chịu uống với ta, quá vô tình."
Lộ Âm thu lại ống tay áo, tiện tay ném cho Hoa Dược một khóm hoa thược dược đỏ.
Theo làn gió nhẹ bay tới, Hoa Dược đưa tay đón được.
Nàng còn tưởng Lộ Âm là cho nàng thứ đồ quý hiếm gì, nhìn trái ngó phải, chỉ là một khóm thược dược đỏ thông thường.
Thấy Hoa Dược chẳng hiểu phong tình gì, Lộ Âm cười “xùy” một tiếng.
"Tuy không có dược tính, nhưng rất đẹp, cầm đi."
Dứt lời thì ngửa đầu uống rượu, rượu trong suốt từ khóe miệng trào ra, chảy qua quai hàm nhẵn nhụi xuống cần cổ xinh đẹp, làm ướt vạt áo trước ngực, quả là phong lưu vốn có, đúng là một lão yêu tinh dung mạo như hoa.
"Đa tạ." Hoa Dược cười, giơ nhánh hoa trong tay lên, xoay người rời đi.
Lộ Âm quăng ly rượu, cô đơn nhìn theo nóng lưng của nàng, thở dài bất lực.
"Cô nương ngốc nghếch.”
Cô nương Hoa Dược này từ trước đến giờ đều rất cố chấp, cố chấp có đôi khi là chuyện tốt, ví dụ như khi học tập, có thể chuyên chú hơn so với người khác, việc học tập cũng có thể dễ dàng thành công hơn.
Thế nhưng nếu như cố chấp trong việc đối nhân xử thế thì khó tránh khỏi có đôi lúc không biết linh hoạt, dễ đi tới ngõ cụt.
Cũng không biết sau này sẽ là tốt hay xấu, chẳng qua là khiến cho người ta đau lòng.
Vì bảo vệ dược tính, Hoa Dược đem linh lanh trắng bỏ vào trong giỏ trúc, đặt bên người.
Bên tai là tiếng bánh xe lộc cộc, Hoa Dược nhàm chán đùa nghịch khóm hoa thược dược mà Lộ Âm ném cho nàng, không khỏi cười nhẹ ra tiếng.
Lão yêu nghiệt Lộ Âm này một mực cho rằng hai người làm hàng xóm là do duyên phận, hai người đều có số cô độc cả đời, chờ sau này bọn họ già rồi, có thể cùng nhau nắm tay ngắm hoàng hôn.
Đối với lời đề nghị cùng nhau dưỡng lão của Lộ Âm, Hoa Dược cảm kích nhưng cũng không coi là thật.
Cùng một lão yêu tinh nắm tay ngắm hoàng hôn, không phải nàng cũng phải biến thành lão yêu quái sao? Nàng không muốn cô độc cả đời đâu.
Sài Ánh Ngọc bên kia từ sáng sớm cũng không nhàn rỗi, hôm nay mặt hắn đã hết đau, trong lòng cũng thoải mái không ít.
Ánh Ngọc công tử trong lòng thoải mái hơn, liền bắt đầu tác oai tác quái, lúc thì chê bai nệm trải giường, lúc thì chê bai đồ dùng trong phòng, tóm lại là chê bài Vương Dược Cốc nghèo kiết xác, Tử Điện vội vàng dùng quyển sổ ghi lại, chuẩn bị ra khỏi cốc mua đồ cho hắn.
Trâu ma ma đang quét sân vườn.
Sài Ánh Ngọc kê ghế nằm trong sân, đưa mắt nhìn ra ngoài, hết sức thoải mái.
Dược Vương Cốc không lớn, vừa nhìn là có thể thấy tận cùng.
Một con sông Ngọc Đái bắt nguồn từ trong núi, dòng nước lượn quanh cốc, trong cốc hoa cỏ mọc um tùm, vô số đại thụ che trời.
"Cảnh sắc thê lương."
Ánh Ngọc công tử nhìn hồi lâu, cho ra kết luận như vậy.
Ánh Ngọc công tử miệng lẩm bẩm than thở "thê lương", vừa thoải mái nằm nghỉ trên ghế trong viện, ánh mặt trời xuyên qua lá cây rải rác chiếu trên người, gió nhẹ thổi tới, nhiệt độ thoải mái, chỉ chốc lát sau đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Hoa Dược đi ra ngoài không tới hai canh giờ liền trở về Dược Vương Cốc, lúc về tới nơi còn chưa đến buổi trưa.
Sài Ánh Ngọc đã đánh mấy giấc, Tử Điện ra ngoài chuẩn bị đồ dùng hằng ngày, Trâu ma ma quét sân viện, người làm ai cũng bận rộn, không ai quan tâm hắn, khiến hắn buồn chán sắp hỏng người, thấy Hoa Dược trở về, hắn không khỏi kích động.
"Cuối cùng ngươi cũng về rồi."
Ánh mắt của hắn lướt tới, nhìn thấy khóm thược dược đỏ thắm trong tay Hoa Dược, như một chậu nước lạnh đổ xuống, hắn nhạy bén cảm nhận được một mùi của một mối nghiệt duyên sắp xảy đến.
"Đừng nói với Gia, hoa trong tay ngươi là muốn tặng cho Gia đấy."
Hoa Dược còn tưởng là Sài Ánh Ngọc muốn, tiện tay đưa luôn: "Cho ngươi."
Hôm nay nàng mặc một bộ váy nguyệt hoa dài tay màu hồng phấn, bàn tay cầm khóm hoa thược dược đỏ thắm, yêu kiều đứng ở một bên, quả là một bức tranh đẹp mắt.
Tầm mắt Sài Ánh Ngọc rơi vào ban tay nhỏ bé trắng nõn đang cầm hoa của nàng, tim đập nhanh một nhịp, đầu óc ngẩn ra trong giây lát.
Nhưng khi nhìn lên, ánh mắt chạm phải khuôn mặt xấu xí của nàng, hắn kêu một tiếng “ai ôi” rồi liên tiếp vỗ ngực, run sợ trong lòng không dứt.
"Ngươi còn dám hù dọa Gia như vậy nữa, Gia liều mạng với ngươi."
Sài Ánh Ngọc vội vàng hất mặt sang một bên, chính là dáng vẻ không muốn nhìn nàng thêm một chút nào, vừa rồi hắn nhất định là bị quỷ ám.
Hoa Dược buồn cười, nhưng cũng không nói gì nhiều, dù sao người bình thường cũng không thể giao tiếp với Ánh Ngọc công tử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...