Gia Không Có Ghen!


Sau nhiều lần xác nhận Hoa Dược muốn lấy Vạn hoa kiếm phổ mà không phải là hắn, Sài Ánh Ngọc chìm vào nỗi nghi ngờ sâu sắc.
"Sao có thể như vậy? Gia là thiên hạ đệ nhất mĩ nam, nữ ma đầu thích nhất mĩ nam như người, lại không tranh thủ giành lấy cơ hội tiếp xúc thân mật với Gia, ngươi có chắc mình là nữ ma đầu Hoa Dược háo sắc thủ đoạn tàn độc của Dược Vương Cốc không?"
Nói xong, hắn không khỏi lắc đầu than thở, tựa như tiếc nuối sâu sắc với sự thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng, lỡ mất cơ hội trời cho của Hoa Dược.
Hoa Dược ngẩn người không nói lên lời.
May thay, vì để sớm ngày chữa khỏi gương mặt, Sài Ánh Ngọc lập tức đồng ý đem Vạn hoa kiếm phổ giao cho Hoa Dược, sáng khoái đáp ứng như thể Vạn hoa kiếm phố mà kiếm khách giang hồ vắt óc muốn có được chỉ như cuốn sách bán bên vệ đường chẳng đáng mấy đồng vậy.
Ánh Ngọc công tử không thèm để ý chút nào đến vạn hoa kiếm phổ, dù sao thì tất cả các loại kiếm phổ trong mắt hắn đều là thứ đồ bỏ.

Nhưng hắn cũng không mang theo kiếm phổ bên người, cần phái người trở về Sài gia trang ở Lạc Dương lấy, như vậy chuyện hắn bị hủy dung chỉ sợ không gạt được cha nương hắn nữa rồi, thật nhức đầu.
Bị Hoa Dược lừa một vố như vậy, Tử Điện tận hết chức trách cảm thấy cần phải nhắc nhở công tử nhà hắn một chút, cần đề phòng cái vị Hoa thần y kia.
"Đã sớm nghe nói vị Hoa thần y không chỉ thích vàng bạc mà còn hết sức yêu thích thu thập bí tịch võ công.


Công phu ngoại gia, nội công tâm pháp, ám khí pháp môn hàng đầu trên giang hồ đều đã bị nàng ta bỏ vào trong túi, hôm nay ngay cả vạn hoa kiếm phổ nhà chúng ta cũng khó thoát khỏi ma chưởng.

Bản thân nàng ta lại không luyện mấy thứ võ công kia, cũng không biết nàng ta muốn lấy những thứ đó để làm gì."
Sài Ánh Ngọc đảo tròng mắt, đưa ra một phỏng đoán vô cùng lớn mật: "Chẳng lẽ nàng ta muốn lật đổ võ lâm?"
Nhiều bí tịch võ lâm và vàng bạc châu báu như vậy, nếu thật như rơi vào tay người có tâm kế, hoàn toàn có thể gây ra một trận gió tanh mưa máu.
Tử Điện lại tin sái cổ vào chuyện hoang đường mà công tử nhà hắn nói, hết sức kinh ngạc: "Thật không nhìn ra, Hoa thần y là một tiểu cô nương gầy yếu mà lại là người có tính toán đến mức đó."
Lòng kính sợ tự nhiên nảy sinh trong lòng hắn.
Sài Ánh Ngọc không có nhiều hứng thú với mấy chuyện chốn giang hồ, điều hắn quan tâm hơn chính là vì sao Hoa Dược không mê muội sắc đẹp của hắn.
"Không phải nói cốc chủ Dược Vương Cốc là một nữ ma đầu háo sắc sao? Sao nàng ta chỉ muốn vạn hoa kiếm phổ, không muốn Gia?" Thật đáng sợ.
"Dung mạo công tử tạm thời bị hủy, chờ sau khi khôi phục lại, nữ ma đầu kia tất nhiên sẽ điên cuồng mê mệt vẻ đẹp tuyệt thế của người, công tử nên suy nghĩ trước làm thế nào để từ chối sự ái mộ của nữ ma đầu kia đi."
Lời này có đạo lý, Ánh Ngọc công tử cảm thấy vô cùng chí lí mà gật đầu.
Vừa nói chuyện, Sài Ánh Ngọc vừa trở mình, hắn sờ soạng tấm trải giường bằng bông rồi chê bai ráp ray.
"Dược Vương Cốc nghèo đói như vậy sao? Ngay cả một tấm trải giường bằng tơ lụa cũng không chuẩn bị cho."
Tử Điện vội vàng nói: "Chúng ta tới quá vội vàng, chưa kịp chuẩn bị những thứ này cho công tử, là thuộc hạ sơ sót, thuộc hạ đi chuẩn bị cho công tử ngay.”
“Được rồi, ngày mai rồi tính.”
Sài Ánh Ngọc hơi uể oải, vết thương của hắn mặc dù đã bôi thuốc giảm đau, nhưng cả người bây giờ vừa ê vừa mỏi, đầu óc cũng không được tỉnh táo cho lắm, chỉ nói mấy câu đã mệt mỏi không chịu được, giờ phút này hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Hoa Dược nói trong Dược Vương Cốc chỉ có một bụi linh lan trắng nhưng thật ra là lừa gạt Sài Ánh Ngọc.

Dược liệu trân quý như linh lan trắng, nàng phải tự mình đi tới Lãng Uyển kế bên một chuyến.

Lãng Uyển là một vườn hoa tự nhiên, nằm dưới chân núi Cửu Cung, nơi ngọn nguồn của suối Phỉ Thúy, xung quanh mấy dặm đều là các loại kỳ hoa dị thảo, là một nơi tích tụ hoa cỏ quý hiếm.
Nắng ban mai mới hé, cây cối hoa cỏ đan xen vui mắt, cách xa hai dặm đã ngửi thấy mùi hương xông tới mũi.
Hoa Dược quen đường thuộc lối, thuận lợi tránh hết các cạm bẫy, đi tới tiểu lâu hai tầng bên cạnh bụi hoa sâu nhất.
Tiểu lâu chỉ dựng bằng tre bằng trúc thông thường nhưng chủ nhân của tiểu lâu này lại không phải người thường.
Trên tiểu lâu vây quanh bởi vạn hoa, một nam nhân trẻ tuổi, nhã nhặn tuấn tú đang ngồi xếp bằng, trong tay hắn đang khẽ vuốt cánh hoa của một khóm thược dược đỏ, êm ái, nhẹ nhàng như đang vuốt ve đôi môi của tình nhân, gió nhẹ lướt qua, mấy lọn tóc bay lên phấp phới, cặp mắt đào hoa đầy xuân tình nhìn xuống phía dưới.
"Tưởng ai, hóa ra là tiểu A Dược.

Ngươi lại bẫy được người ta cái gì rồi?" Nếu không cũng sẽ không chạy tới hái thuốc từ sáng sớm thế này.
Hoa Dược thản nhiên cười nói: "Một quyển kiếm phổ."
Nam nhân nhướn mày, dáng vẻ háo phòng không thèm đếm xỉa tới: "Chỉ là một quyển kiếm phổ thôi sao, tiểu A Dược, khẩu vị của ngươi không nên chỉ như vậy."
"Là vạn hoa kiếm phổ."
Vạn hoa kiếm phổ của Sài gia, thế gia đệ nhất giang hồ, bảo vật mà mà các kiếm khách vẫn luôn ao ước.


Người Sài gia có thể lấy ra Vạn hoa kiếm phổ để xin chữa bệnh cũng không nhiều.
"Hả? Là Ánh Ngọc công tử à?"
Hoa Dược gật đầu: "Chính là hắn."
Ngón tay nam nhân nhẹ nhàng miết trên cánh hoa: "Dung mạo của hắn cực kỳ đẹp mắt."
Mặc dù giọng nói của hắn vẫn bình thản như không có chuyện gì, nhưng vẫn có thể nghe ra chút tự ti bên trong.
Dung mạo của Sài Ánh Ngọc rất đẹp sao? Gương mặt đầy vết dao ngang dọc của hắn á? Dù sao Hoa Dược chưa từng nhìn thấy dung mạo của hắn lúc bình thường, bây giờ nàng nhìn gương mặt hắn, nhịn không ói ra đã là đỉnh cao tu dưỡng của một người thầy thuốc rồi.
"Khuôn mặt hắn bị hủy, tới để chữa bệnh"
Nam nhân như có chút tiếc nuối: "Hóa ra là như vậy."
Nam nhân đang ngồi xếp bằng không phải ai khác, chính là chủ nhân của Lãng Uyển - Lộ Âm.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận