Gia Không Có Ghen!


Đúng lúc này, Hoa Dược bưng cái khay đi vào, nàng quét mắt nhìn hai chủ tớ như đang gặp phải đại địch, bình tĩnh đặt cái khay trên tay lên bàn.
"Hôm nay là mười lăm, sư tỷ ta luyện giọng."
Sài Ánh Ngọc có chút buồn bực, trước khi tới đây hắn đã nghe ngóng hết những tin tức về Dược Vương Cốc rồi, không phải nói rằng mấy sư huynh, sư tỷ trong Dược Vương Cốc đều gặp nạn hết, đến hôm nay chỉ còn lại mỗi Hoa Dược trong cốc thôi sao? Chẳng ai nói trong Dược Vương Cốc còn có một sư tỷ nữa cả.
Nhưng đây không phải là điểm mấu chốt, mấu chốt là: "Đã trễ thế này ngươi còn tới làm gì?"
"Bôi thuốc."
Sài Ánh Ngọc hừ một tiếng, tựa như nhìn thấu âm mưu, quỷ kế của đối phương.
"Ngươi đừng hòng mượn cớ bôi thuốc mà tới khinh bạc Gia.

Người bình thường nhìn thấy Gia đều là nhất kiến chung tình, không thể khống chế bản thân nhưng ngươi nhất định phải khống chế chính mình, đừng quên thân phận thầy thuốc của ngươi đấy."
Thật ra Hoa Dược cũng không ngại khinh bạc hắn.

Nhưng Sài Ánh Ngọc hôm nay mặt đầy vết thương, chẳng ai thèm nhìn, nàng không có khẩu vị nặng như vậy.

Hoa Dược đưa ngón trỏ ra, không nhẹ không nặng chỉ vào chóp mũi của Sài Ánh Ngọc.

"Đợi sửa xong gương mặt này, ta tới khinh bạc ngươi cũng không muộn."
"Ngươi dám tùy tiện sờ Gia, Gia liều mạng với ngươi." Sài Ánh Ngọc nghiêng đầu một cái, tránh thoát ngón tay của Hoa Dược, ánh mắt đầy bi thương tuyệt vọng, y như tiểu cô nương bị người ta làm nhục.
Tử Điện lập tức rút đao ra bảo vệ công tử nhà hắn: "Hoa thần y, xin hãy tự trọng."
Lần đầu tiên Hoa Dược gặp phải tên đàn ông ngay thẳng trinh tiết như thế.

Trong lòng nàng rất muốn cười, trên mặt lại bình thản, thu hồi hết vẻ đùa giỡn lại, vết thương trên mặt Sài Ánh Ngọc đã có dấu hiệu thối rữa, phải sớm ra tay xử lí, không thể phí lời thêm với hắn nữa.
"Ngẩng đầu."
"Ngươi bảo Gia ngẩng đầu thì Gia sẽ ngẩng đầu sao?" Sài Ánh Ngọc vừa lẩm bẩm vừa ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.
Lúc Hoa Dược xử lý vết thương rất tập trung, không hề phân tâm tới chuyện khác, giống như một thợ thủ công đang sửa chữa món đồ cổ quý giá, động tác tác vô cùng dịu dàng, cẩn thận.
Vết thương của hắn cũng khá thú vị, tất cả là bảy vết dao, vết dao sâu tới tận xương, nhưng cũng không làm tổn thương tận căn bản, cũng coi như hạ thủ lưu tình.
Sài Ánh Ngọc dưới ánh mắt chăm chú nghiêm túc của Hoa Dược dường như không thở nổi.
Bàn tay Hoa Dược vô cùng trắng, trắng đến mức trong suốt, như viên đá lạnh trong mùa đông, giống như được trạm trổ hoa văn lại cực kỳ nhẵn nhụi.

Bị nàng nâng cằm, cảm giác chỗ tiếp xúc vô cùng kỳ lạ, khiến cho hắn không được tự nhiên, cả người không tự chủ được trở nên căng thẳng tới mức như ngừng thở.
"Thả lỏng."
"Gia vẫn luôn rất thả lỏng."
Vịt chết còn cứng mỏ.
Ánh mắt Hoa Dược lướt qua, bất ngờ chạm phải đôi mắt của Sài Ánh Ngọc, một đôi mắt hạnh to, trắng đen rõ ràng, trong suốt như thế nhìn thấy tận đáy, vì chột dạ nên không ngừng đảo quanh.

Người ta đều nói qua đôi mắt có thể nhìn thấu một người, Sài công tử này là một trong số ít những người trong sáng vô tư mà nàng từng được gặp.
Dĩ nhiên, cũng là người tự luyến nhất mà nàng từng gặp.
Thời gian ước chừng qua một nén nhang, Hoa Dược đã hoàn toàn xử lý xong vết thương của hắn.
"Tốt rồi, đừng có căng cơ mặt ra, căng mặt làm chảy máu ra thì lại phải chịu khổ một lần nữa."
Sài Ánh Ngọc hừ một tiếng, thể hiện bản thân đã nghe thấy một cách cao quý.
Tử Điện – một thuộc hạ vô cùng tận chức vội vàng tiến lên hỏi: "Không biết thương thế của công tử nhà ta như thế nào?"

Hoa Dược không trả lời mà đi rửa tay trước.

Những thần y như nàng ít nhiều đều có chút bệnh sạch sẽ.
Tầm mắt Sài Ánh Ngọc liếc về phía Hoa Dược, chỉ thấy bàn tay trắng nõn của nàng đang ngâm trong nước, bồng bềnh trắng mịn như bông lau, thầm nghĩ: Mặc dù người hơi xấu, nhưng tay cũng không khó coi.
Đợi Hoa Dược rửa tay xong, mới bắt đầu nói về thương thế của Sài Ánh Ngọc.
"Vết thương của hắn có độc, loại độc này có tên là độc máu rết, không chỉ khiến vết thương lâu khỏi, hơn nữa sau khi vết thương khép miệng thì làn da sẽ không bằng phẳng, có vết sẹo như hình con rết."
Hình con rết? Vết sẹo? Sài Ánh Ngọc vừa nghe thấy suýt chút nữa thì tắc thở.

May mà Hoa Dược nhanh tay nhanh mắt ấn huyệt thần đình của hắn, mới khiến hắn có thể tỉnh táo lại.
Tử Điện - thuộc hạ chính trực ngay thẳng cũng bị dọa tới mức lập tức quỳ xuống đất.
"Hoa thần y y thuật cao minh, nhất định phải chữa khỏi cho công tử nhà ta."
Hoa Dược phất tay, ý bảo Tử Điện đứng lên, quay sang nói với Sài Ánh Ngọc: "Thuốc giải muốn phối cũng không phải không có, chẳng qua là phải kết hợp với nước từ cây linh lan trắng nghiền nát mới có hiệu lực.

Nhưng mà, linh lan trắng đâu phải cây bình thường, vô cùng trân quý, Dược Vương Cốc của ta cũng chỉ có một bụi, nếu ngươi muốn, tiền thù lao có lẽ sẽ phải tăng thêm."
"Có cách chữa sao ngươi không nói sớm, muốn hù chết Gia?" Lúc này, nếu như còn không nhận ra Hoa Dược đang cố ý nâng giá thì hắn chính là một kẻ ngu.
"Đừng vòng vo với Gia, ngươi nói những điều này chẳng phải vì muốn lấy thêm đồ sao, nói đi, ngươi muốn cái gì? Gia có tiền."
Hoa Dược rất hài lòng với sự tức thời của vị Sài công tử này, nàng chính là thích kiểu công tử có tiền tùy hứng như vậy.


Nếu hắn đã hào phóng như thế, dĩ nhiên nàng cũng sẽ không khách khí.
"Nghe nói Sài gia nhà các người có ba thứ bảo vật, một là mỹ nhân tuyệt thế, hai là Vạn hoa kiếm phổ, ba là lư hương noãn ngọc."
Vừa dứt lời, Sài Ánh Ngọc lập tức đề cao cảnh giác, khép chặt cổ áo: "Ngươi đừng hòng, Gia vô cùng thuần khiết, không phải ai cũng có thể tùy tiện chiếm làm của riêng."
".

.

." Ngươi không quan tâm chút nào đến cảm nhận của hai món bảo vật kia sao?
Hoa Dược cạn lời: "Mặc dù ta rất muốn chiếm lấy thân thể đẹp đẽ của Ánh Ngọc công tử làm của riêng, nhưng ta càng muốn có được vạn hoa kiếm phổ hơn."
Nghe Hoa Dược nói muốn lấy kiếm phổ tổ truyền nhà hắn, Sài Ánh Ngọc hơi cau mày, mặc dù khuôn mặt đã bị hủy dung nhưng mắt mi của hắn vẫn rất thanh tú, chỉ nhìn vào phần mắt này cũng có thể xác định hắn là một mĩ nam.
"Ngươi xác định là muốn lấy Vạn hoa kiếm phổ?"
Hoa Dược cả kinh, chẳng lẽ tên Ánh Ngọc công tử này đã nhìn ra điều gì?
Nàng ổn định cảm xúc, gật đầu: " Đúng, ta xác định là muốn lấy vạn hoa kiếm phổ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận