Gia Không Có Ghen!


Vẻ mặt Lộ Âm nghiêm trọng, đối phương có quá nhiều người.

Hoa Dược cai quản Dược Vương Cốc cũng đã bốn năm, cảnh tượng như thế này cũng đã từng gặp, đến chữa bệnh cũng có kẻ cậy mạnh không nói lý lẽ.

Nàng cất lời với giọng điệu không tự ti, không kiêu ngạo.

"Xin tiền bối cho vãn bối thời gian một đêm cân nhắc, vãn bối cần tra cứu điển tịch, có thể cứu hay không, ngày mai sẽ báo."

Kim Chấn Hải thấy Hoa Dược chịu nhún nhường, cất giọng cười to.

"Nếu Hoa thần y biết điều ngay từ đâu, chúng ta cần gì phải động đao kiếm? Lão phu cho ngươi thời gian một đêm, tin rằng với y thuật cao siêu của Dược Vương Cốc, nhất định có thể giải độc cho tiểu nữ."

Dứt lời lão ta nheo mắt nguy hiểm: "Mấy kẻ tiểu bối các ngươi cũng đừng giở trò gì ngay dưới mắt lão phu, người già rồi, tính khí không được tốt lắm đâu."

Hoa Dược cười như không cười đáp lời: "Dạ"

Lộ Âm đứng một bên khẽ nhíu mày, có chút bất ngờ vì Hoa Dược dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

Với tính cách vừa bao che người nhà, lại nhớ lâu thù dai của Hoa Dược, đáng lẽ phải tuyệt đối không bỏ qua cho Tào bang mới đúng.

Nghĩ lại một chút, dù tay nghề của thầy thuốc có tài giỏi thế nào, thỉnh thoảng bỏ nhầm vài vị thuốc cũng là chuyện thường.

Sài Ánh Ngọc trong đầu cũng nghĩ: Nữ nhân xấu xí này khẳng định lại có chủ ý xấu xa gì trong đầu đây.


Kim Chấn Hải ra lệnh một tiếng, đám người Tào bang rối rít lui về phía sau, nghiêm chỉnh hàng lối rút ra khỏi cốc.

Đám người Tào bang rút ra ngoài cốc, nguy cơ tạm thời được giải trừ.

Lộ Âm khẽ nhướn lông mày, phong lưu thành thói.

"Lại giúp ngươi một lần."

"Đa tạ."

Lộ Âm chậm rãi thu hồi tấm lụa trắng trong tay, đi tới bên cạnh Hoa Dược bên cạnh, ghé vào sát tai nàng.

"Đa tạ thì không cần, chỉ cần ngươi không bị hoa dại bên ngoài mê hoặc là được."

Giọng nói không lớn, nhưng đủ để bị hoa dại bên ngoài - Ánh Ngọc công tử nghe được.

Ánh Ngọc công tử lập tức giận bốc khói, hai mắt trừng lớn.

Ai là hoa dại? Có hoa dại nào bên ngoài tuấn tú, bên trong thông tuệ như hắn chưa? Hắn phải là tuyết liên trên đỉnh núi, còn là loại tuyết liên cao quý nhất, còn lâu mới là hoa dại.

Hoa Dược bật cười ra tiếng, xem ra Lộ Âm vẫn chưa buông bỏ ý định cùng nàng dưỡng lão.

Lộ Âm cũng không ở lại lâu, dẫu sao thân phận chủ nhân Lãng uyển cũng không tiện lộ mặt lâu trên giang hồ.

Hắn chỉ dặn dò Hoa Dược cẩn thận nhiều hơn, liền ngồi lên chiếc xe cắm đầy hoa tươi làm đỏm của mình trở về Lãng uyển.

Trước khi đi, Lộ Âm còn nhìn Sài Ánh Ngọc một cái với ánh mắt sâu xa, khiến cho Sài Ánh Ngọc rất không thoải mái.

"Ngươi mới là hoa dại, đời đời kiếp kiếp ngươi đều là hoa dại."

Hoa Dược bị chọc cười bởi dáng vẻ hung dữ hùng hổ của hắn.

Giống như một con báo con còn chưa đủ tháng, tức giận giơ ra móng vuốt, hò hét muốn túm lấy con mồi nhưng bởi vì móng vuốt còn chưa mọc dài nên càng giống đang đùa nghịch hơn.

Hai người về thẳng cốc, Tử Điện dẫn theo một đám tùy tùng rời khỏi cốc đến Dược Vương Thôn theo dõi.

Hoa Dược nghĩ đến độc dược độc môn của Sài Gia – niếp hồng tán liền hỏi Sài Ánh Ngọc.

"Ngươi có mang thuốc giải niếp hồng tán bên người không?"

Sài Ánh Ngọc trong nháy mắt nhảy dựng lên như mèo giẫm phải đuôi: "Ngươi muốn thuốc giải làm gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn giải độc cho mụ khỉ cái của Tào bang kia?"

"Nếu không thì sao? Để cho lão già Tào bang kia thiêu rụi Dược Vương Cốc sao?"


Sài Ánh Ngọc vô cùng bất mãn với dáng vẻ của Hoa Dược.

"Chưa gặp ai nhát gan như người, lão già đó đã bảy tám chục tuổi rồi, ngươi sợ gì lão chứ? Giải quyết lão ta, Gia không tin với công phu của Gia mà không giải quyết được lão già ấy."

Hoa Dược nhìn dáng vẻ của hắn, không nhịn được bật cười, nhìn hắn lòng đầy căm hận như vậy, không cần phải hỏi cũng biết Kim Bảo Bảo nhất định là do hắn hạ độc.

"Đại tiểu thư của Tào bang rốt cuộc đã làm gì chọc giận ngươi, khiến ngươi ngay cả niếp hồng tán cũng đem ra dùng?"

"Gia với bọn họ thù sâu như biển." Cứ nhắc tới là Sài Ánh Ngọc lại nổi giận, hai mắt trừng lớn, cả giận nói: "Chính mụ khỉ cái đó hủy dung của Gia."

Quả nhiên là như vậy.

Hoa Dược hỏi Sài Ánh Ngọc: "Sao nàng ta lại hủy dung của ngươi?"

"Hôm đó Gia đang trên thuyền ngắm trăng, không biết từ chỗ nào nhảy ra một mụ khỉ cái, mỏ nhọn, tai to, mặt mũi cay nghiệt xấu xí, nhất quyết mời Gia lên thuyền nàng ta uống một ly.

Gia là kiểu người tùy tiện như thế sao? Tất nhiên là Gia nghiêm túc cự tuyệt.

Ai ngờ mụ khỉ cái đó thẹn quá hóa giận, ép thuyền của Gia rồi thuận theo hướng gió hạ độc Nhuyễn cốt tán.

Gia nhất thời không cẩn thận, rơi vào tay nàng ta."

Hoa Dược nhướn mày: "Ngươi không nói rõ thân phận sao?"

Theo lý mà nói, chỉ cần hắn nói ra bản thân là con trai duy nhất của đệ nhất thế gia Sài gia, trên giang hồ không mấy người dám đụng tới hắn.

"Dĩ nhiên là đã nói rõ rồi.

Không nói ra còn tốt, vừa nói ra, nàng ta liền náo loạn đòi gả cho Gia.


Gia băng thanh ngọc khiết như vậy, sao có thể để mụ khỉ cái như nàng ta làm bẩn? Đương nhiên là Gia nghiêm túc cự tuyệt lần nữa, thuận tiện nói mấy câu thật lòng, sau đó Gia liền biến thành dáng vẻ bây giờ."

Sài Ánh Ngọc chỉ chỉ vào khuôn mặt bị bọc thành cái bánh tét của mình, một lời khó nói hết.

Hoa Dược thì tương đối hiếu kỳ với mấy lời thật lòng của Sài Ánh Ngọc, rốt cuộc hắn đã nói gì mà khiến Kim Bảo Bảo tức giận đến nỗi hủy dung mạo hắn.

Nhìn mấy vết đao có thể thấy Kim Bảo Bảo còn giữ mấy phần lý trí, không tổn thương đến tận xương mặt của hắn.

Cứ nghe hắn nói, Hoa Dược phát hiện ra có phần không đúng.

Sài Ánh Ngọc miêu tả, lúc ấy cục diện hẳn đã hoàn toàn trong tay Kim Bảo Bảo, vậy sao Kim Bảo Bảo lại trúng độc niếp hồng tán, điều này hẳn là thú vị đây.

Hoa Dược không khỏi tò mò: "Vậy sao ngươi lại hạ độc được nàng ta?"

Sài Ánh Ngọc vô cùng kiêu ngạo hừ một tiếng: "Nàng ta lại dám cởi y phục của Gia, y phục của Gia có thể dễ dàng cởi xuống như thế sao? Trên giang hồ có bao kẻ xấu xa thèm thuồng sắc đẹp của Gia, Gia có thể không đề phòng sao?"

Nói xong Sài Ánh Ngọc liền dương dương đắc ý, cũng không biết hắn đắc ý điều gì.

Nghe xong lời nói của Sài Ánh Ngọc, Hoa Dược lại nổi lên chút thương tình với Kim tiểu thư kia.

Nàng ta thấy sắc nổi lòng tham với ai không được, lại giở trò háo sắc với Ánh Ngọc công tử thủ thân như ngọc, đúng là đâm đầu vào ngõ cụt mà.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận