Gia Không Có Ghen!


Đám người Tào bang lúc này cũng phát hiện ra Tiền Đại Lực ngã nhào xuống đất, liên tục nôn ra máu.

Cả đám nhào đến kiểm tra, phát hiện một bên xương sườn của Tiền Đại Lực đều gãy nát.
Thật không ngờ, một cước của Sài Ánh Ngọc kia lại đạp gãy một hàng xương sườn của Tiền Đại Lực.
Vì biến cố này, đám người Tào bang mất đi ý chí chiến đấu, có ý định rút lui.

Đúng lúc này, lại có tiếng hô truyền đến từ phía sau đám người.
"Bang chủ đến."
Trong nháy mắt, đám người Tào bang tách ra làm hai bên, nhường ra khoảng trống khoảng hai trượng ở giữa.

Chỉ thấy bang chủ Tào bang Kim Trấn Hải khí thế đi tới.

Kim Trấn Hải đã hơn sáu mươi tuổi, tóc điểm hoa râm, hai mắt lấp lánh có thần, bước đi mang khí thế oai vệ, đi theo phía sau là hai hàng tùy tùng trẻ tuổi.
Tiền Đại Lực thấy người tới, gắng sức ngồi dậy.
"Diện kiến bang chủ, thuộc hạ vô dụng, không thể kịp thời đưa Hoa thần y về, mong bang chủ bớt giận."
Kim Trấn Hải khoát tay, ra lệnh cho đám tùy tùng phía sau mang Tiền Đại Lực xuống.
Lão ta quay lại liếc nhìn hai người Sài Ánh Ngọc và Lộ Âm cười lạnh một tiếng, không giận tự uy.
"Lão phu quả nhiên là đã lâu không hành tẩu giang hồ, không biết từ lúc nào giang hồ lại xuất hiện hai thanh niên tài tuấn võ nghệ nổi bật thế này, đúng là hậu sinh khả úy, sóng sau xô sóng trước."
Câu nói của Kim Trấn Hải khiến cho Sài Ánh Ngọc yên tâm không ít, xem ra lão ta cũng không nhận ra hắn.

Kim Chấn Hải cũng không nói nhảm, ném thẳng cho Hoa Dược một tấm lệnh bài.


Hoa Dược vội vàng đưa tay tiếp nhận.

Chỉ thấy đó là mộ tấm lệnh bài bằng bạch ngọc nho nhỏ, ở giữa điêu khắc một nhành mai, trông rất sống động, tinh xảo.

Ngay lập tức, Hoa Dược thu hồi lệnh bài, lạnh lùng nói: "Lệnh bài này là phi hoa lệnh của Dược Vương Cốc chúng ta, xin hỏi tiền bối lấy được từ đâu?"

"Nếu Hoa thần y xác nhận đây là phi hoa lệnh thật sự, chỉ cần lo chữa bệnh cứu người, sao còn phải hỏi nó đến từ đâu."

Phi hoa lệnh là lệnh bài Dược Vương Cốc dùng để báo đáp người có ân, chỉ cần cầm phi hoa lệnh tới Dược Vương Cốc xin chữa bệnh, Dược Vương Cốc nhất định sẽ cứu.

Hoa Dược chưa bao giờ phát ra phi hoa lệnh, sư phụ nàng cả đời cũng chỉ phát ra ba tấm, đến giờ cũng chỉ có một tấm chưa thu lại, không ngờ Tào bang lại lấy được tấm lệnh bài cuối cùng này.

Hoa Dược nhẹ cười một tiếng.

"Theo vãn bối biết, tấm lệnh bài cuối cùng này đáng lẽ đang ở trong tay Viên chủ Lộc Lâm Viên – Lộc Vân Phi, không biết lưu lạc thế nào mà lại rơi vào tay tiền bối?

Chân mày Kim Chấn Hải cau lại, tựa có vẻ không vui.

Nếp nhăn trên mặt lão ta như những khe lãnh bị gió thổi ngày này qua tháng khác trên sa mạc, chứa đầy âm mưu thủ đoạn.

"Lộc Vân Phi và lão phu có tình nghĩa huynh đệ, chỉ là một tấm lệnh bài cỏn con, lão phu thỉnh cầu, chẳng lẽ hắn lại không cho?"

Sài Ánh Ngọc đứng bên cạnh trong lòng nảy sinh hoài nghi.

Viên chủ Lộc Lâm Viên – Lộc Vân Phi hắn cũng biết, năm đó Lộc Vân Phi và cha hắn được mệnh danh là hai vị trích tiên, là lạnh nhạt từ trong ra ngoài, vẻ lạnh lùng, tính cách cũng vô cùng lạnh đạm.

Nếu như phi hoa lệnh nằm trong tay Lộc Vân Phi, ông ta tuyệt đối sẽ không đưa cho Kim Chấn Hải, người giang hồ đều biết, Lộc Vân Phi vốn không ưa tác phong hành xử của Kim Chấn Hải, đã đoạn tuyệt quan hệ với lão ta từ lâu.

Lộ Âm cười khẽ: "Nếu lệnh bài này là Lộc tiền bối đưa cho tiền bối, vậy chắc tiền bối cũng biết được khẩu lệnh của nó?"

Khẩu lệnh? Phi hoa lệnh có khẩu lệnh từ bao giờ? Hoa Dược kinh ngạc nhìn Lộ Âm, ngay sau đó đã kịp phản ứng, hắn đang lừa gạt Kim Chấn Hải, quả đúng là một tên yêu nghiệt.

Sài Ánh Ngọc cũng là một người thông minh tuyệt đỉnh, nhìn hành động giữa hai người, ngay lập tức đã hiểu được sự việc.

Kim Chấn Hải vì chột dạ không chú ý tới bên này.


Lão ta đã tốn rất nhiều sức lực mới lấy được tấm lệnh bài này từ tay Lộc Vân Phi, sao mà biết được khẩu lệnh.

Vừa bị Lộ Âm hỏi, lão ta đương nhiên không thể nói ra khẩu lệnh, tình cảnh trở nên vô cùng lúng túng.

Lão ta im lặng như vậy, không khác gì thừa nhận Kim Chấn Hải lấy trộm phi hoa lệnh từ tay bằng hữu cũ.

Lộ Âm hơi híp mắt lại, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười lạnh nhạt, vị Kim bang chủ này đúng là vẫn vô cùng âm hiểm, bản tính khó rời.

Năm năm trước, Kim Chấn Hải giam Lý Mạn Chi để chữa bệnh cho phu nhân của hắn, bệnh không chữa khỏi thì đòi giết Lý Mạn Chi.

Đại sư huynh của Hoa Dược - Bồ Hồi Xuân nghe được vội vàng xuất cốc cứu người, từ đó một đi không trở lại.

Năm đó nếu không phải do Tào bang gây sự, Dược Vương Cốc cũng không gặp phải đại nạn.

Hôm nay lão ta không biết xấu hổ còn dám đến cửa xin chữa bệnh.

Sài Ánh Ngọc lại cảm thấy đại sự không ổn, Kim Chấn Hải cũng là một nhân vật có tên tuổi trong giang hồ, hôm nay bị Lộ Âm truy hỏi như vậy, sợ là sẽ thẹn quá hóa giận.

Hoa Dược cười nói: "Tiền bối chắc hẳn là đã quên hỏi khẩu lệnh từ Lộc tiền bối rồi."

Kim Chấn Hải bị Hoa Dược chế nhạo, như chạm phải chỗ đau, lão ta híp mắt lại, sát ý nổi lên.

"Xem ra, Hoa thần y định không thực hiện lời hứa của phi hoa lệnh, đã như vậy thì đừng trách lão phu không khách khí."

Vừa dứt lời, Kim Chấn Hải vận khí đan điền, đánh một chưởng tới.


Lão ta luyện công phu thủy sa chưởng, khinh công tốt, chưởng lực cũng kinh người, nếu như ở trên nước, uy lực càng gấp bội.

Chưởng này của Kim Chấn Hải cũng không muốn lấy mạng Hoa Dược.

Lộ Âm thấy tình thế không tốt, nhanh chóng phóng ra dải lụa trắng trong tay, dải lụa trắng trong tay hắn dệt từ sợi tơ lụa trắng nõn, nhìn thì có vẻ mọng nhẹ mềm mại nhưng thực chất dao kiếm không đâm xuyên được.

Lụa trắng bung ra, giống như một bức tường nước, trong nháy mắt chặn trước người Hoa Dược.

Sài Ánh Ngọc chớp lấy thời cơ, kéo tay Hoa Dược, chân khé di chuyển, nhanh chóng lui về phía sau.

Hoa Dược kinh ngạc bởi khinh công kinh người của Sài Ánh Ngọc.

Chỉ với trình độ khinh công này, trong giang hồ hẳn cũng phải xếp ở chiếu trên, vậy mà nàng chưa từng nghe tới Ánh Ngọc công tử biết võ công, hẳn quả thật là giỏi dấu tài.

Một chưởng của Kim Chấn Hải đánh không trúng, lão ta lập tức lui về phía sau.

Đám người Tào bang đã chuẩn bị sẵn từ trước, đồng loạt giương cung lên, trên mũi tên đều gắn sẵn dầu lửa, nhìn có vẻ như muốn thiêu rụi Dược Vương Cốc.

Thật muốn thiêu chết bọn họ đây, ý đồ cũng đủ độc ác.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận