Gặp Lại Tính Phúc H FULL


Từ hội sở cao cấp đi ra đã là một rưỡi sáng, một đám đàn ông uống đến mơ màng, ôm người phụ nữ của mình về nhà.

Đêm nay Phó Thần An cũng uống không ít, có anh ở đây, Quý Văn tất nhiên là không được uống rượu.

Kỳ thật Quý Văn rất muốn nói cho anh biết bây giờ tửu lượng của cô tốt hơn trước kia nhiều, nhưng nhìn thấy ánh mắt hung ác của người đàn ông, đôi môi cô hơi mấp máy cuối cùng vẫn không nói ra.

Quý Văn khó khăn đỡ lấy người đàn ông say chuếnh choáng, thân thể cao lớn của anh đè trên người cô hết sức nặng nề.

Lê mấy bước chân, vất vả lắm mới nhét được anh vào ghế phụ, Quý Văn vòng ra ghế lái làm tài xế cho anh.

“Bà xã~ đêm nay em thật đẹp.” Quý Văn vừa thắt dây an toàn xong liền nghe thấy lời nói của người đàn ông.

Sắc mặt anh ửng đỏ vì mem say, khoé môi câu lên đầy gợi cảm, đầu lưỡi hồng nhạt trong vô thức liếm môi.

Đôi mắt thâm thuý phản chiếu bóng người mờ nhạt, trong mắt có vì sao.

“Ầm” một tiếng, đầu óc Quý Văn như nổ tung.


Nima! Sao người đàn ông này lúc say vẫn gợi cảm thế cơ chứ? Đúng là yêu nghiệt mà.

“Được rồi, biết anh đẹp rồi, khó chịu thì ngủ một lát đi, rất nhanh sẽ về đến nhà thôi.” Quý Văn nghiêng người, cười nói.

“Bà xã, em phải nói là anh rất tuấn tú.

Đàn ông không thể dùng từ ‘đẹp’ để miêu tả.” Cho dù say đến chuếnh choáng nhưng Phó thiếu vẫn không quên sửa lỗi sai cho cô, thật là đáng yêu!

“Câm miệng! Ngủ!” Đánh vô lăng mấy lần vẫn chưa quay được đầu xe khiến Quý Văn bực bội, quát anh một tiếng.

“Bà xã thật hung dữ.” Khoé miệng Phó Thần An bĩu xuống, đôi mắt tỏ vẻ uỷ khuất, mông lung và mờ mịt cùng sắc mặt ửng đỏ vì cồn khiến anh trở thành người đàn ông đáng thương bị vợ vứt bỏ.

Bently chạy ra đường lớn, Quý Văn liếc mắt nhìn anh, ôn nhu dỗ: “Em sai rồi, ông xã em soái nhất, man nhất, là người có mị lực nhất.”

Sau đó cả đường đi không khí trong xe trầm lặng, Phó Thần An nhắm mắt ngủ.

Quý Văn cẩn thận nắm chặt tay lái, không dám có chút lơ là gì, nhìn thẳng phía trước.

Chiếc Bently đắt đỏ chạy thong thong trên đường lớn với vận tốc 60km, cuối cùng dừng lại trước cửa biệt thự của Phó Thần An.

Quý Văn mở cửa xe, duỗi tay vỗ vào vai anh: “Phó Thần An, đến nhà rồi, nhanh vào nhà mà ngủ.”

Cô biết tửu lượng của người đàn ông này, ban nãy uống chút rượu đó vẫn chưa đến mức khiến anh say như chết đâu, cùng lắm chỉ hơi chuếnh choáng xíu thôi.

Có lẽ do cả tuần nay bận bịu, tăng ca liên tục đã khiến anh mệt rồi.

“Bà xã, em thay đổi rồi, trước kia em rất dịu dàng.” Người đàn ông mở đôi mắt còn chập chờn buồn ngủ, chất giọng trầm thấp khàn khàn, một câu nói đơn giản lại giống như lời nỉ non, âu yếm.

“Được rồi, mệt thì vào nhà ngủ.” Quý Văn thương cảm, nâng anh dậy.


“Không ngủ, chúng ta vào vườn hoa vận động chút.” Phó Thần An mới ngủ dậy, gió đêm hơi lạnh thổi qua, thôi luôn cơn buồn ngủ của anh đi.

Anh kéo tay Quý Văn đến vườn hoa công cộng bên cạnh biệt thự.

Vốn đã hai giờ sáng, ở đây còn là khu biệt thự xa hoa lại càng không có một bóng người.

Quý Văn bị anh dắt tay, buồn bực trong lòng, nhíu chặt lông mày mà nghi ngờ.

Người đàn ông này vừa rồi còn đang ngủ say như heo, giờ đột nhiên lại muốn đi dạo vườn hoa lúc nửa đêm là sao.

“Phó Thần An, chúng ta về nhà ngủ đi.

Đã muộn thế này rồi, có gì mai chúng ta đi dạo sau.” Người phụ nữ bắt đầu làm nũng, kỳ thật, ý cô muốn nói là đã hơn nửa đêm rồi, ánh đèn lờ mờ, cho dù hoa đẹp đến nhường nào cũng không thể thấy rõ đâu.

“Không được!” Phó Thần An lên tiếng từ chối, duỗi tay kéo cô lại ôm vào ngực, nói nhỏ ở bên tai cô: “Vận động trước khi ngủ có thể giúp giấc ngủ được tốt hơn đó bà xã à.” Bàn tay to bắt đầu sờ soạng bên hông cô.

Quả nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, người đàn ông này dù chuếnh choáng say cũng không quên làm việc này, thật là…

Phó Thần An ôm Quý Văn đến ngồi ở ghế đá bên dưới cây đại thụ, duỗi tay kéo cô ngồi lên đùi mình.

May mắn hôm nay lúc tan sở cô đã đổi sang một bộ váy dài, vừa lúc váy dài che kín động tác bên dưới của hai người họ.

Người đàn ông liên tục sờ soạng lên xuống, có men rượu và ánh trăng ở trên như độc dược.


Anh ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của người phụ nữ, hôn từ cổ lên đôi môi nhỏ của cô.

Nụ hôn triền miên, mạnh bạo như muốn đoạt lấy hơi thở của cô.

Hai đôi môi dính chặt lấy nhau, trau đổi nước bọt.

Đầu lưỡi Quý Văn tiến vào trong miệng anh trêu ghẹo, đốt lên lửa dục nóng bỏng.

Phó Thần An khẽ cắn nhẹ vào lưỡi cô, quấn quýt khiến cô bị đau liên tục cào tay lên ngực anh tỏ ý oán trách.

Đôi tay bị anh một tay giữ chặt, điều khiển chạm vào cơ ngực anh, chậm rãi sờ xuống phía dưới.

Bóng dáng hai người trẻ tuổi quấn quýt lấy nhau, đứng xa khó có thể nhận thấy hai người đang triền miên.

Tiếng thở dốc vang lên trong đêm hè tĩnh lặng, đặc biệt rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui