Gặp Lại Tính Phúc H FULL


"ONLY" là hội sở xa hoa nổi tiếng nhất Lương Thành.

Nhưng chớ trêu thay, người đến đây lại không phải để gặp người "duy nhất".

Dù sao cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, bỏ tiền mua vui.
+
"Hoa tử, lão Phó có đến không? Bao giờ thì tới?" Một người đàn ông mặc polo xanh đen ngẩng đầu, lắc ly champagne vàng nhạt đang lên bọt khí ồn ào hỏi.
"Vừa gọi điện, mười phút nữa đến." Hoa tử dáng hơi béo, tóc húi cua mở miệng, kèm theo sau đó là tiếng thét to của bạn tốt ngồi cạnh: "Mọi người đêm nay ăn uống thoải mái, lão Phó bao toàn bộ!".
Vừa dứt lời, trong phòng bao vang lên một tràng tiếng hoan hô.

Vốn là không gian nhạc nhẹ tương đối an tĩnh, tức khắc bị người nào đó làm cho náo nhiệt hưng phấn đến cực điểm, DJ lập tức đổi nhạc sôi động.
Đèn thập sắc trên trần ánh sáng lập lòe không ngừng chuyển động.

Trong phòng bao, nam nữ tận tình vặn vẹo cơ thể theo nhạc, hỗn hợp mùi rượu cùng mùi nước hoa hòa quyện vào nhau phiêu tán trong không khí đang nồng đậm hơi thở hormone.
Bentley vừa dừng ở cửa lớn, liền có bảo an cung kính đến giúp đậu xe.


Quý Văn liếc mắt, xem ra Phó Thần An cũng là khách quen nơi này?
Người dàn ông nhìn ra khác thường trong ánh mắt cô, trong lòng lộp boojpp một tiếng.

Bàn tay to ôm sát eo thon, cúi người bên tai nói nhỏ: "Chỉ là xã giaotiếp khách mới đến."
"Hừ." Quý Văn nghiêng đầu cười quyến rũ.

Vòng tay ôm hông anh " Em tin anh." Nếu đã quay lại, hai người đều trân trọng đoạn tình cảm này, bọn họ đều đã qua cái tuổi điên cuồng vì tình yêu.
Giám đốc hội sở ra cửa lớn đón người, dẫn hai người lên tầng 3, đi qua hành lang thật dài, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa có bảng tên gọi là "Phòng Hoa Điền".

Sau đó duỗi tay đẩy cửa gỗ lớn dày nặng, lập tức một trận âm thanh đinh tai nhức óc truyền ra.
Quý Văn theo bản năng nhíu mày, giám đốc tư thế khom lưng "Mời", Quý Văn đi theo Phó Thần An vào phòng bao.
Chỉ vài giây, đám người ồn ào náo nhiệt trong phòng nháy mắt an tĩnh hơn rất nhiều.
"A Lão Phó, cuối cùng cậu cũng tới rồi." Hoa tử tóc húi cua thấy rõ người tới sau, nhanh chóng len người ra cửa tiếp đón.

Mắt nhỏ một mí của cậu ta không ngừng nhìn cô gái sau người Phó Thần An, sao lại cảm thấy diện mạo quyến rũ gợi cảm của cô gái này có chút cảm giác quen quen?
"Đây là chị dâu?" Trầm mặc vài giây, Hoa tử vẫn là hỏi ra khỏi miệng.

Nghĩ đến lão Phó mấy năm nay bên người không hề có phụ nữ, nghe nói mấy năm trước cùng bạn gái chia tay sau đó vẫn luôn một mình.

Mà bạn gái cũ năm đó cũng là nữ thần hiếm có, đáng tiếc hắn cũng chỉ vào lúc liên hoan gặp qua vài lần.
"Ừm." Phó Thần An nhẹ giọng đáp.

Ôm cô gái vào trong ngực đi vào bên trong.
Quý Văn lại cười nhạt mở miệng: "Lão Hoa, cậu thật sự không biết tôi à?" Duỗi tay đem mái tóc gạt ra sau tai, lộ ra khuôn mặt nhỏ kiều mị mà không mất đi phần thanh tú.
"Này!" Hoa tử nghi hoặc mà nhìn Phó Thần An, như đang tìm kiếm sự khẳng định.
"Không sai, Quý Văn."

"A, hóa ra là chị dâu.

Ngày càng trẻ trung, suýt chút nữa là không nhận ra."
"Hóa ra là người đẹp Quý tới, tôi nói như thế nào mà lão Phó đột nhiên lại đồng ý đến đây.

Đây là đến để phát cơm chó đi," Người đàn ông mặc áo polo đi tới, đôi mắt tà mị nhìn Quý Văn vài lần.
"Ninh thiếu vẫn anh tuấn bức người như vậy, không hổ là học trưởng nổi danh của đại học F." Quý Văn cũng không ngượng ngùng, mỉm cười đáp lại.
Thời điểm cô cùng Phó Thần An còn ở bên nhau, Ninh Sâm ngày ngày khoong cho cô cái sắc mặt tốt, vẫn luôn cùng cô đối chọi.
"Đã bao năm rồi, xem ra lão Phó trốn không thoát được bàn tay người đẹp." Trên sô pha, người đàn ông mặc sơ mi trắng, hai chân ưu nhã vắt chéo, trong ngực ôm một cô gái bộ dáng thanh thuần, nâng ly hướng Quý Văn gật đầu, xem như chào hỏi.
Quý Văn cũng không ngại, nâng ly rượu vang đỏ trên bàn, cách không khí cùng hắn chạm cốc.
Đó là anh Giản, bạn cùng phòng ký túc xá cửa Phó Thần An, cũng là một người Quý Văn tương đối quen thuộc.

Thời đại học, cô luôn đi cùng Phó Thần An đi liên hoan cùng bọn họ.

Đi nhiều cũng thành quen thuộc, liền không câu nệ.
Ban đầu còn gọi là "Đàn anh", sau lại thành "anh Tiện".

Vì anh Giản này của bọn họ có tiếng thay người yêu như thay quần áo, phụ nữ bên người chưa bao giờ ở lâu được quá ba tháng.
Sau đó, những người khác lại tiếp tục tới kính rượu hàn huyên, cơ bản là nửa quen mặt nửa xa lạ.


Phó Thần An liền cứ như vậy ôm cô, khóe miệng vẫn luôn gợn ý cười, luôn cùng bằng hữu kính rượu chào hỏi, uống rượu.

Nhưng vẫn không quên không ngừng đút đồ ăn cho cho cô.
Bởi vì từ công ty chạy thẳng tới, còn chưa kịp ăn gì, Quý Văn xác thực là có chút đói bụng, liền từ tay anh liên tục ăn vài miếng bánh nhỏ.

Quý Văn nghiêng đầu nhìn miếng bánh màu trắng đặt trên đĩa gốm sứ xanh tinh xảo, cái tay gian chính nhéo ngón tay anh, ra hiệu anh lấy miếng bánh kem cho mình (đáng iuuu).

Nhưng khi cô ngẩng đầu liền thấy ánh mắt khác thường của mọi người đang nhìn lại đây.
Sắc mặt nháy mắt đỏ ửng, xấu hổ, mất tự nhiên mà đoạt lại cái đĩa trong tay Phó Thần An, thấp giọng nói: "Em tự lấy."
Phó Thần An cười nhẹ, nhíu mày cùng vô số ánh mắt giao thoa, hậm hực thu hồi ánh mắt.
Ai~ Lão Phó thật là, giống y hệt bộ dáng ba năm trước, đau lòng bà xã, đau thấu trời xanh đi~
Không đúng, so với ba năm trước, chỉ có hơn chứ không có kém.
Hai người này còn có để cho cẩu độc thân bọn họ sống hay không a~
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận