Triệu Thiên Thạc cứng rắn tách hai chân mảnh khảnh của Lê Nguyệt Uyển ra, không để ý đến sự phản kháng nhỏ yếu và âm thanh nức nở.
Hắn đã sớm cứng rắn, nhìn đến lông mao thưa thớt giữa hai chân Lê Nguyệt Uyển cùng âm hộ như màn thầu, càng thêm cứng rắn, nóng lòng muốn phóng thích.
Hắn tách chân nàng ra, thấy được cái miệng nhỏ nhắn giấu dưới âm hộ trắng mịn, như ẩn như hiện, nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
Yết hầu không khống chế được nhấp nhô lên xuống vài lần, tuy còn muốn tiếp tục thưởng thức nơi mê người này, nhưng hắn đã không nhịn được muốn cắm gậy thịt vào.
Triệu Thiên Thạc đè ép đùi Lê Nguyệt Uyển, đỡ đại nhục bổng cứng rắn tới gần huyệt nhỏ, dùng quy đầu cọ xát miệng huyệt, ý đồ làm ra chút nước, thuận tiện cho mình đi vào.
"A..." Lê Nguyệt Uyển cảm giác được chỗ bí mật bị một vật to tròn không ngừng cọ xát, vật kia rất nóng, cho mình cảm thụ rất kỳ quái.
Cửa huyệt bị kích thích chảy ra một chút dâm thủy, tuy Triệu Thiên Thạc cảm thấy nước còn chưa đủ nhiều, nhưng hắn cũng đã sớm nhẫn nại đến cực hạn, vịn thân trụ cố sức muốn chen vào.
Nhưng tiểu huyệt của Lê Nguyệt Uyển hẹp nhỏ quá mức, thật vất vả mới chen quy đầu vào được, cửa huyệt đã bị đẩy đến trắng bệch, Lê Nguyệt Uyển cũng đau đến không phát ra được âm thanh, sắc mặt trắng bệch.
Triệu Thiên Thạc cũng không chịu nổi, bị giam cầm trong cửa huyệt đạo nhỏ hẹp, siết đến mức vừa đau vừa sướng, cắn chặt răng khống chế bản thân, không để mình lỗ mãng xông vào.
Hắn biết, như vậy sẽ không tốt cho hai người.
Huyệt đạo vốn đã không đủ ướt át, bởi vì Lê Nguyệt Uyển cảm thấy đau nên càng thêm khô khốc, hắn đành phải rút ra một chút, để lại một nửa quy đầu ở cửa huyệt, lại chậm chạp cắm vào, như vậy tới tới lui lui, đợi miệng huyệt ướt một chút liền tiến vào một chút.
Rất nhanh Triệu Thiên Thạc bị một lớp màng mỏng ngăn cản, đây là thứ tượng trưng cho trinh tiết của nữ nhân.
Hắn dùng sức vươn người, phá tan chướng ngại.
"A! Đau a..." Giờ khắc này Lê Nguyệt Uyển cảm thấy thân thể như bị xé nứt thành hai nửa, nửa người dưới đau đớn kịch liệt khiến hốc mắt nàng không khống chế nổi lăn xuống nước mắt, một cử động nhỏ cũng không dám, bởi vì động sẽ càng thêm đau.
Nhìn Lê Nguyệt Uyển phản ứng như thế, Triệu Thiên Thạc nhíu mày, cuối cùng vẫn có chút không đành lòng.
Hắn rời khỏi thân thể của nàng, nhìn miệng huyệt hơi đỏ, máu đỏ tươi hòa với dịch nhờn chảy ra, rơi trên khăn trắng dưới người nàng, giống như từng điểm hoa mai rơi vào trong tuyết.
Lê Nguyệt Uyển vừa mới hòa hoãn một chút liền chống người lên muốn lui về phía sau, quá đau, nàng không muốn tiếp tục làm nữa.
Vừa rụt người về một chút, đã bị bàn tay to của Triệu Thiên Thạc bắt lấy mắt cá chân, kéo trở về.
Lê Nguyệt Uyển ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, muốn hắn buông tha cho mình.
"Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta." Trong miệng Triệu Thiên Thạc phun ra một câu lạnh như băng, phá vỡ ảo tưởng của Lê Nguyệt Uyển.
Triệu Thiên Thạc không cho cự tuyệt kéo Lê Nguyệt Uyển về dưới thân mình, mặc kệ nàng giãy giụa thế nào, nghẹn ngào thút thít thế nào, cứng rắn cắm gậy thịt vào lại, lần này trực tiếp cắm vào tận cùng bên trong, chống đỡ đến hoa tâm.
"A! Không...!Đau ô..." Lê Nguyệt Uyển giãy giụa hai chân kháng cự.
Triệu Thiên Thạc không cho nàng cơ hội chạy thoát, chỉ nắm lấy hai chân rồi bắt đầu động eo, huyệt đạo quá chặt, bốn phương tám hướng huyệt thịt không ngừng đè ép gậy thịt của hắn.
Lúc rời khỏi chỗ muốn cắm vào, hắn cảm nhận được rõ ràng huyệt thịt co rút lại, muốn chen gậy ra ngoài.
Bên trong ấm áp ẩm ướt, vừa hẹp vừa chặt, khiến Triệu Thiên Thạc cảm thấy rất thoải mái.
Cùng ở trên một cái giường, Lê Nguyệt Uyển lại là cảm thụ hoàn toàn khác biệt, toàn thân chỉ còn lại cảm giác đau đớn tê liệt cùng cảm giác nóng rát nơi riêng tư khi gậy thịt ma sát, nam nhân trên người không thông cảm khiến nàng cảm thấy ủy khuất, nước mắt khóe mắt càng chảy nhiều thêm.
Động tác của Triệu Thiên Thạc lại nhanh chóng, nhiều lần cắm vào hoa tâm, khiến thân thể Lê Nguyệt Uyển bị đụng văng ra xa.
Hắn hài lòng nhìn thân thể trước mắt, theo động tác của mình vung lên vung xuống, một màn kích thích khiến hắn nhịn không được càng thêm dùng sức va chạm.
Chỉ đáng thương cho Lê Nguyệt Uyển, bị ép thừa nhận trận thao làm vừa thô lỗ vừa đau đớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...