Gả Cưới


"A!" Lê Nguyệt Uyển bị hành động đột ngột này làm giật nảy mình, chờ phản ứng lại, mình đã nằm trên giường, dưới thân là chăn hỉ màu đỏ chót, Triệu Thiên Thạc đang đè chặt trên người mình.

Lê Nguyệt Uyển chưa bao giờ bị đối xử thô lỗ như vậy, có chút thất kinh, trước mắt là cơ bắp kiên cố của Triệu Thiên Thạc, làn da màu lúa mạch, điều này làm cho nàng không biết nên đặt tầm mắt ở đâu, chỉ có thể nhìn loạn khắp nơi, hai tay chống trên lồng ngực của hắn, rất nóng.

Triệu Thiên Thạc nhìn người dưới thân, tỉ mỉ quan sát.

Nàng rất trắng, trắng đến mức phản quang, môi cũng đỏ, giống như tô son, lẳng lặng nhìn nàng kinh hoảng, kìm lòng không đặng cúi đầu hôn lên cần cổ trắng nõn của nàng.

Người dưới thân trong nháy mắt cứng ngắc, không nhúc nhích, Triệu Thiên Thạc há miệng cắn cổ nàng.


"A!" Lê Nguyệt Uyển vừa kinh vừa thẹn, nhịn không được đỏ mặt, bên tai đỏ lên, hàm răng cắn chặt môi dưới, không dám để cho mình phát ra chút âm thanh nào, cũng không tiện nói ra.

Triệu Thiên Thạc ngậm da thịt ngay cổ dùng răng mút một lúc mới nhả ra, nhìn dấu răng nhợt nhạt lưu lại trên da, lè lưỡi liếm một cái, lại chọc Lê Nguyệt Uyển run rẩy một phen.

Hắn ngẩng đầu nhìn Lê Nguyệt Uyển một cái, tìm cánh môi đỏ bừng phủ lên, Lê Nguyệt Uyển bị dọa không nhẹ, lực đẩy trên tay lớn hơn một chút, ánh mắt sợ tới mức nhắm chặt, lông mi cong vút hơi rung động.

Triệu Thiên Thạc mút môi, mềm mại ngọt ngào, khiến nụ hôn này của hắn càng sâu hơn.

Hắn dùng tay niết hai má Lê Nguyệt Uyển, ép nàng há miệng nghênh đón mình, cái lưỡi to cường thế chui vào miệng đàn hương nhỏ nhắn của nàng, không ngừng càn quét trong miệng nàng, cùng cái lưỡi đinh hương mềm mại quấn lấy, lôi kéo, mút lấy nước bọt trong miệng nàng.

"Ưm..." Có lẽ Triệu Thiên Thạc quá mức thô lỗ, làm Lê Nguyệt Uyển đau, nàng cau mày, tay nhỏ nhẹ nhàng kháng cự.

Triệu Thiên Thạc không để ý tới, ngược lại càng thêm cường thế công lược, thẳng đến khi Lê Nguyệt Uyển cảm thấy mình sắp hít thở không thông, nàng mới được thả ra, có cơ hội hít thở không khí.

Nàng thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, bộ ngực cũng theo đó lên lên xuống xuống, môi nóng rát, có chút đau, cảm giác rách da.


Nàng có chút xấu hổ nhìn về phía Triệu Thiên Thạc, đương sự lại không có biểu cảm gì nhìn mình, điều này làm cho nàng có chút tủi thân.

Triệu Thiên Thạc không cho nàng quá nhiều thời gian hòa hoãn, thẳng người giạng chân ngồi trên người nàng, duỗi tay bắt đầu cởi áo lót của nàng.

Lê Nguyệt Uyển theo bản năng duỗi tay nắm lấy vạt áo, Triệu Thiên Thạc giương mắt nhìn nàng một cái, tựa như đang nói "Buông tay", nàng rũ mí mắt xuống, từ từ buông tay ra.

Hắn tiếp tục cởi quần áo của nàng, cởi áo lót ra mới biết được, nàng không mặc yếm! Nhìn thân thể trắng nõn trước mắt, lồng ngực run rẩy căng tròn, bầu vú trắng hơn làn da, núm vú đã bị kích thích cứng rắn dựng lên, trắng nõn nà, nhìn rất đẹp.

Triệu Thiên Thạc bắt lấy cánh tay Lê Nguyệt Uyển muốn che chắn phong quang trước ngực, khống chế hai bên, còn mình thì cúi thấp người há miệng ngậm lấy đầu vú, dùng sức cắn mút.

Lê Nguyệt Uyển bị cắn đau, liều mạng giãy giụa lắc lư thân thể, một tay Triệu Thiên Thạc trực tiếp nắm lấy hai cổ tay nàng kéo nàng ngồi dậy, cánh tay bị khống chế ở phía sau, bản thân thì ngồi trên đùi nàng, dùng hai chân kẹp lấy thân thể không ngừng vặn vẹo của nàng, một tay khác vòng qua phía sau nàng, giam cầm vòng eo nhỏ bé của nàng, khiến nàng không thể né được.


"A! Tướng quân! Đau..." Lê Nguyệt Uyển không thể động đậy, bị ép thừa nhận nam nhân thô lỗ gặm cắn, nàng nào chịu qua loại khổ này, từ nhỏ va phải vật gì, chính mình còn chưa kịp phản ứng, nha hoàn hạ nhân bên người đã chạy tới an ủi nàng rồi, nàng nhịn không được đỏ hốc mắt.

Chờ Triệu Thiên Thạc nếm đủ hai bên, rốt cục buông ra giam cầm với Lê Nguyệt Uyển, toàn thân nàng xụi lơ ngã xuống, hốc mắt đỏ lên, một chút nước mắt đảo quanh, trước ngực thật sự vô cùng đau đớn, theo bản năng đưa tay muốn chạm đến, nhưng vừa chạm đến làn da trước ngực lại càng đau hơn, điều này làm cho nàng không dám đụng vào nữa, chỉ có thể ủy khuất đưa tay che lại đôi mắt của mình.

Triệu Thiên Thạc cũng không vì vậy mà thương tiếc nàng, tự cởi quần của mình, lại giật xuống quần lót của Lê Nguyệt Uyển, để thân dưới hai người chân chính đối mặt.

Lê Nguyệt Uyển sợ hãi khép hai chân lại, muốn cuộn thân thể lại, Triệu Thiên Thạc thì nhìn từ trên cao xuống người co lại thành một cục.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận