Gả cho gian hùng

Sau buổi gặp mặt tối qua, ấn tượng của Du Đồng đối với Phó Dục là hắn giống như thanh kiếm được tôi luyện, vô cùng cứng rắn lạnh lẽo.
Thái độ của hắn khi vén khăn voan rất hờ hững, không chịu nán lại ở phòng tân hôn dù chỉ một lát, hiển nhiên cực kì thờ ơ với mối hôn sự này, cưới thê tử vào nhà chỉ coi như vật trang trí. Giờ phút này oan gia ngõ hẹp, Du Đồng không làm bộ phu thê ân ái, chỉ thu tay áo đến trước ngực, đợi Phó Dục đến gần, thản nhiên tiếp đón, “Phu quân.”
Phó Dục mơ hồ “Ừ” một tiếng, rồi sau đó bước chân hơi chậm lại, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Du Đồng xách váy theo sau.
Phu thê hôm qua bái đường thành thân, ngoại trừ lời dặn dò mà hắn nói với Chu Cô, thực ra hai người chưa hề nói chuyện. Giờ phút này Phó Dục mặt mày trầm lặng, một bộ dạng lười quan tâm đến người khác, Du Đồng càng không tiện dây dưa tán gẫu, cả đường im lặng không nói gì, chỉ còn thanh âm bước chân vang lên và tiếng quần áo cọ xát vào nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đã đến Thọ An Đường của lão phu nhân, trong viện tôi tớ đông đúc, nha hoàn bà vú né tránh sang hai bên mở đường, nhìn thấy Phó Dục, liền nhấc lên rèm cửa, khom người mời phu thê hai người đi vào.
Thọ An Đường nằm ở trung tâm Phó gia, khi Phó lão tướng quân vẫn còn tại thế, hai ông bà cư trú tại đây, bởi vậy phòng ốc cũng được trang hoàng nguy nga.
Mặt chính diện của Viện là năm tòa cao ngất, cột trụ đều là Nam Mộc thượng đẳng, Giáp Đường Bản* được khắc từ gỗ cây bạch quả nhẵn mịn bóng loáng, hoặc là khảm vàng tùng hạc, hoặc là in chìm chữ Phúc, không dính một hạt bụi. Đi vào cửa phòng, trước mặt là bình phong khổng tước, trên cành cổ thụ cong cong hai chú Khổng tước đậu, đẹp đẽ uy nghi.
*Giáp Đường Bản: là hoa văn dưới chân cửa của kiến trúc xưa.
So với chỗ ở của Ngụy lão phu nhân quanh năm vảng vất Trầm hương, trong phòng này khoan khoái mát mẻ, ngoại trừ mấy bồn cây hoa, không hề có hương thơm nào khác. Hương lô bằng ngọc kia cũng chỉ dùng làm vật trang trí, không thấy dấu vết đốt hương.
Đi vào bên trong, trước Đường đã có vài người đang ngồi.
Ở giữa là lão phụ nhân búi tóc hoa tiêu, khoác trên người lụa cẩm vàng quý báu, đá quý mắt mèo cầm trong tay hẳn là Tây Vực đưa tới, vô cùng quý giá, chỉ là thân thể bà không khỏe —— sáng sớm cuối hạ khí hậu ấm áp, trên đầu bà lại đội mũ lông, trong tay ôm lò sưởi Kim Ti, e rằng là do sợ lạnh.
Bên cạnh bà là nam nhân tứ tuần, mặt mày nghiêm nghị, có tướng uy mãnh. Gương mặt ông và Phó Dục có năm phần tương tự, chỉ là không lạnh lùng cao ngạo mà điềm tĩnh khoan hậu, chắc hẳn đây là phụ thân Phó Dục, chỉ huy binh mã Vĩnh Ninh- Phó Đức Thanh.
Bên cạnh là một đôi thiếu niên nam nữ, có vẻ là tỷ đệ song sinh, dung mạo có chín phần tương tự.

Thấy phu thê hai người tiến vào hành lễ, Phó lão phu nhân giữa mày lộ ra ý cười, chỉ chỉ chỗ trống phía dưới, nói với Phó Dục: “Bá phụ cháu có việc chậm trễ, tí nữa mới đến được, ngồi xuống trước đi.” Rồi sau đó liếc nhìn Du Đồng một cái, gật gật đầu, không nhiều lời, chỉ xoay người, đối mặt nói chuyện với tỷ đệ long phượng thai kia.
Du Đồng tối hôm qua phòng không gối chiếc, hiện giờ gặp phải thái độ như vậy cũng không cảm thấy kỳ lạ, liền ngồi xuống, yên lặng đánh giá xung quanh.
……
Trước khi xuất giá, Du Đồng cũng đã tìm hiểu qua về gia phả Phó gia.
Phó gia nhiều thế hệ ở Tề Châu, tổ tiên cũng có vài vị là tướng quân có danh tiếng, chỉ là không có quyền lực. Thực sự nắm giữ quyền bính chỉ bắt đầu từ tằng tổ phụ của Phó Dục. Lúc đó trong triều đấu đá, biên cương bất ổn, mấy năm liên tục đều có chiến tranh, nam nhi Phó gia kiêu dũng thiện chiến, sau nhiều lần lập công bèn chiếm được chức vị Vĩnh Ninh Tiết độ sứ.
Thông thường, binh mã phải thay đổi, tướng quân phải thay người, Phó gia đã ở đây mấy năm, theo lẽ thường phải được điều đi nơi khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng khi đó triều đình loạn lạc, muốn điều động tướng lĩnh các nơi đã là vô cùng gắng gượng. Vĩnh Ninh tiết độ sứ gánh vác trọng trách phòng thủ biên thùy, càng là hết sức quan trọng, Phó gia nắm giữ thời cơ không chịu dời đi, triều đình cũng không có biện pháp, chỉ có thể đời này qua đời khác nhậm chức, cứ như thế đã ước chừng vài chục năm.
Từ tằng tổ phụ đến tổ phụ, Phó gia quyền binh ngày càng cao, khống chế vùng này ngày càng chắc.
Mười hai năm trước, Phó lão thái gia tử trận sa trường, trưởng tử Phó Đức Minh cũng bị chém đứt chân, thương tận gân cốt, khó có thể cầm đao ra trận.
Người có thương tật vốn dĩ không thể làm quan, chỉ là Tề Châu binh hùng tướng mạnh, triều đình đương lúc suy yếu đã không thể khống chế, sự tình kéo dài đến nửa năm sau, vẫn theo như cũ Phó Đức Minh tiếp quản chức vị Tiết độ sứ, con thứ Phó Đức Thanh trở thành đại tướng chỉ huy. Hai anh em một người làm chủ triều chính, một người làm chủ chiến sự, tuy rằng là quân cát cứ nhưng lại chỉnh đốn các huyện, các châu vô cùng có trật tự, phòng thủ biên thùy chặt chẽ không một khe hở.
Chỉ là gia tộc cầm binh, nam nhi quen sát phạt, lại càng thêm nỗi ưu phiền cho tính mạng.
Sáu năm trước chiến tranh khốc liệt, anh họ và anh trai của Phó Dục đều chết trận sa trường, Điền thị mất con cũng đau lòng quá mức, bệnh tật triền miên, năm sau bèn qua đời.
Bởi vậy hôm nay lúc Du Đồng tới đây, trước Đường chỉ có Phó Đức Thanh mà không thấy mẹ chồng.

Du Đồng ngồi một lát, chỉ cảm thấy Phó phủ nếp nhà nghiêm ngặt, đôi tỷ đệ sinh đôi mười ba tuổi kia nói chuyện với tổ mẫu vô cùng quy củ, mà phụ tử Phó Dục tuy là tướng lĩnh cầm quân nhưng nói chuyện nửa ngày vẫn là phong thái nghiêm túc. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Hết thời gian một chén trà, bên ngoài mới truyền đến tiếng cười rộn ràng, bỗng nhiên mặt mày lão phu nhân cũng lộ ra nét cười: “Đến rồi.”
Lời còn chưa dứt, bên ngoài tiếng bước chân nhốn nháo, Phó Đức Minh chống gậy đi vào, bên cạnh là phu nhân Thẩm thị ung dung đoan chính, cùng với hai Thiếu phu nhân Đại phòng.
Theo sát đằng sau là một bé trai sáu tuổi.
So với người khác cử chỉ đoan chính, cậu bé tuổi còn nhỏ, sáu năm trước đã mồ côi phụ thân từ trong bụng mẹ, bởi vậy vô cùng được thương yêu, sau khi vào cửa liền chạy lon ton đến trong lòng lão phu nhân làm nũng: “Thái nãi nãi!”
“Ái chà.” Trên mặt lão phu nhân tràn đầy đầy cười, đem cậu ôm vào trong ngực, hiền từ bảo mọi người ở Đại phòng đều ngồi xuống. Có trẻ nhỏ ở đây, không khí cuối cùng náo nhiệt rất nhiều, cậu bé chạy tới chạy lui chơi đùa, vài vị trưởng bối đều ôm cậu lên dỗ dành, không giống như thái độ nghiêm túc vừa nãy. Bởi vì không biết đến thị phi trong Kinh thành, cậu không hề có thành kiến với Du Đồng, chỉ thấy có thêm một tỷ tỷ xinh đẹp, thi thoảng còn mang mứt quả đến cho nàng ăn. Du Đồng mỉm cười, giữa lúc không ai để ý bèn nhét một miếng vào trong miệng, vừa ngẩng mặt lên trùng hợp va phải ánh mắt tò mò của em chồng. 
Từ lúc vào cửa đến giờ, đôi tỷ đệ sinh đôi này ít khi để mắt đến nàng, vốn dĩ tưởng rằng bọn họ cũng tâm cao khí ngạo như Phó Dục, tràn đầy thành kiến. Bắt gặp ánh mắt này, Du Đồng mới hiểu ra, thiếu nữ tuy rằng không nói không rằng nhưng vẫn âm thầm quan sát nàng đó. 
Du Đồng âm thầm cười cười, đợi các trưởng bối nói chuyện phiếm xong bèn đứng dậy dâng trà bái kiến.
Mặc dù hôn sự này có nhiều uẩn khúc nhưng nàng chung quy vẫn là Thiếu phu nhân mà Phó gia cưới hỏi đàng hoàng. Dâng lên lễ vật được chuẩn bị từ trước, mọi người đều nhận lấy và có đồ vật đáp lễ, thái phu nhân cùng Thẩm thị từ tốn uống trà, bởi vì việc nhà Phó gia là do hai người lo liệu nên cũng nhắc nhở nàng vài câu.
Sau đó, thái phu nhân chỉ giữ lại Thẩm thị ở bên cạnh bàn bạc việc vặt, bảo mọi người đều trở về.
Du Đồng mới gả vào đây liền biết biết Phó gia có thành kiến, cũng không dự định gây chú ý, âm thầm nhận mặt từng người bèn quay về chỗ ở.
Nhưng Phó Dục bị Phó Đức Thanh gọi lại, dẫn đến thư phòng.
……
Thư phòng của Phó Đức Thanh ở Tà Dương Trai, gọi là thư phòng, thật ra là hai tòa Viện nhỏ, cực kỳ rộng rãi.
Khi còn trẻ ông cũng cực kỳ kiêu dũng, mười ba tuổi cùng phụ thân ra trận, phân nửa cuộc đời phiêu bạt trên lưng ngựa, thường xuyên tuần biên lăn xả đến nơi gió dữ thét gào, không ham nữ sắc, ngoại trừ chính thê là Điền thị, bên người không hề có thiếp thất. Từ khi Điền thị bệnh nặng qua đời, ông cũng không tục huyền, yên ổn ở tại Tà Dương Trai này, để Phó Chiêu cùng tỷ tỷ hai đứa con thứ long phượng thai sống bên cạnh, tự mình dạy dỗ.

Lúc này tỷ đệ Phó Chiêu bị ép đi đọc sách, cũng chỉ còn Phó Dục cùng ông ở thư phòng đối mặt nhau.
Hơn mười năm sát phạt chinh chiến, sớm đã dưỡng thành tính cách hành sự nhanh gọn thẳng thắn. Phó Đức Thanh bảo người khác lui ra ngoài rồi đóng cửa lại, cũng không nhiều lời, hỏi trực tiếp: “Tối hôm qua để mặc Ngụy thị, ngủ ở thư phòng?”
“Vâng.” Phó Dục trả lời một cách thờ ơ.
“Giận dỗi cái gì?”
“Không phải. Không cần thiết.”
Động tác với lấy chén trà của Phó Đức Thanh hơi ngừng lại, liếc nhìn nhi tử một cái, chợt hiểu ý, cười cười: “Thật sự như vậy?”
“Con không quan tâm cưới ai. Lúc đầu đã đáp ứng hôn sự thì sẽ không hối hận.” Phó Dục dạo bước trong thư phòng, nhìn thấy trên bàn của Phó Đức Thanh có thanh chủy thủ lạ mắt bèn cầm ở trong tay ước lượng, thanh âm hờ hững không chút để ý: “Ngụy thị là Nam Lâu Thiếu phu nhân, để trang trí là được rồi, cũng không hơn ——chủy thủ này không tồi, Lưu thợ rèn đưa tới ư?”
“Lần trước đi tuần biên nhặt được.” Phó Đức Thanh uống ngụm trà. 
“Con không được may mắn như vậy.” Phó Dục thấp giọng, ngắm nghía qua lại.  
Phó Đức Thanh đã quen với dáng vẻ Phó Dục thống lĩnh binh mã, hùng bá một phương, hiếm khi thấy chàng luyến tiếc đồ vật, liền hào phóng đem tặng, “Thích thì cầm đi. Còn về Ngụy thị, ta thấy nó hôm nay biểu tình không hề nóng giận, bị lạnh nhạt cũng không làm loạn vẫn đúng chừng mực, có lẽ trong lòng có chút tính toán. Con không muốn chạm vào, để trang trí cũng không sao. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Chỉ là ta đã đáp ứng Ngụy Tư Đạo, không thể quá ủy khuất con bé. Tiểu cô nương phạm sai lầm, nhìn cũng thấy đáng thương, con suy xét đúng mực, đừng dọa nó.”
Lạnh nhạt hai ngày là có thể dọa sợ?
Phó Dục bất giác nhớ tới ánh mắt kiều diễm nhưng tĩnh lặng khi vén khăn voan ngày hôm qua.
—— không có vẻ như có thể dễ dàng dọa sợ.
Như vậy gặp biến không hoảng, cũng không biết lúc trước vì sao nông nổi làm loạn vì tình đi tìm chết, thật sự là —— buồn cười.
Tuy nhiên Phó Đức Thanh đã dặn dò, hắn liền đồng ý, “Đêm nay con tới thăm nàng một chuyến.” 
“Nói rõ ràng, đừng để con bé lo lắng, cũng cần nói rõ quy củ, đừng để nó làm mất mặt Phủ ta.”
Phó Dục ngại dông dài nhíu mày, thấy Phó Đức Thanh không dặn dò thêm, bèn tự mình đi về thư phòng làm việc.

……
Nam Lâu, sau khi Du Đồng dâng trà trở về, mới có thể cẩn thận quan sát chỗ ở này.
Hôm qua vì đại hôn mà lụa đỏ treo trên hành lang hoa mộc vẫn chưa gỡ xuống hết, trên song cửa trang trí đèn cung đình, xung quanh vẫn đọng lại không khí vui mừng. Chỉ là trong lòng Du Đồng biết rõ, không khí vui mừng này cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi, lướt qua lụa đỏ trước mặt, kỳ thật rất là quạnh quẽ.
Đây là một tòa Lầu Các hai tầng, hai bên cạnh là một dãy Sương phòng, phía sau Hiên đình, Noãn Các đầy đủ hết.
Phó gia hùng cứ Tề Châu, phủ đệ cực kì lớn, phòng ốc cũng rộng rãi. Bởi vì vùng này núi non trập trùng, cỏ cây xanh tươi, bóng cây che lấp ánh dương, bên ngoài Lầu Các không xây tường chắn, chỉ dựng lên một rặng trúc cao bằng đầu người, xung quanh dây leo của cây hoa Cẩm địa chằng chịt, mùa hè xanh um tốt tươi, mùa đông cành khô đan xen, là một bức tường thiên nhiên, hòa hợp một thể với cảnh sắc xung quanh. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha.
Lúc này, khí nóng chưa tan biến, bên cạnh Lầu Các có nơi hóng gió, là chỗ tốt.
Nhưng nhìn đường đi bên cạnh Đình Viện cùng bụi cỏ dưới tàng cây um tùm, hiển nhiên bình thường không người đạp lên, cũng có thể thấy được Phó Dục rất ít đặt chân tới nơi này.
Vả lại, nơi này cách xa chỗ ở của lão phu nhân, rất thích hợp cho nàng an phận một góc.
Du Đồng trong lòng tính toán như vậy, liền cảm thấy an tâm hơn nhiều, lập tức sai người lấy ra hành lý cùng của hồi môn lúc trước chồng chất ở sương phòng, hoặc là thu dọn cho vào tủ khóa, hoặc là trưng bày để dùng hằng ngày. Bận rộn cả ngày, trên người đầy mồ hôi.
Nàng không có mẹ chồng chèn ép, phu quân thì giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi cả ngày không xuất đầu lộ diện, tới chạng vạng, liền sai Xuân Thảo bưng lên một mâm đồ ăn ngon miệng, một mình dùng bữa. Đến lúc trời tối, thấy bên ngoài vẫn yên lặng, đoán được Phó Dục đêm nay lại không đến, liền sai người chuẩn bị nước ấm tắm gội, sau đó đi nghỉ sớm để bù lại cho mấy ngày mất ngủ gần đây.
Tắm gội sảng khoái nửa chừng, khi thần trí nàng đang du đãng phương xa, lại nghe bên ngoài hình như có người nói chuyện, thanh âm xa xa truyền đến.
Chợt, Xuân Thảo vội vàng chạy vào Nội thất, biểu tình có chút hoảng loạn.
“Thiếu phu nhân, cô, cô gia tới.”
Tác giả có lời muốn nói: Du Đồng: Muội nói gì?! (?`?Д??)!!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận