Gả cho gian hùng

Kèn trống đàn nhạc náo nhiệt như cũ, Du Đồng liếc nhìn bóng lưng cao ngạo mơ hồ đằng sau lớp khăn voan, yên lặng tiếp nhận lụa đỏ hỉ nương đưa tới.
 
Hôm nay, nàng sửa soạn thành hôn, canh năm trời còn chưa sáng đã bị Hứa bà bà lôi ra khỏi chăn, hỉ nương phụ trách hầu hạ nàng trang điểm chải tóc sau đó mặc vào giá y. Một đường đi tới, tuy rằng buổi trưa có lót dạ chút ít, nhưng ngựa xe mệt nhọc, lại phải ngồi một cách nghiêm chỉnh để tránh làm nhăn y phục, nên bây giờ cả người nàng vô cùng đau nhức mỏi mệt.
 
Lúc này, bụng nàng trống rỗng, trên đầu châu ngọc mũ phượng đè nặng, toàn thân mỏi mệt rã rời, nào còn sức để ý đến điều đó?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Được hỉ nương đỡ tay, nàng bước qua chậu than, rồi sau đó cùng Phó Dục mỗi người cầm một bên của lụa đỏ, chậm rãi đi vào Phủ.
 
Hai bên đình viện đều là khách khứa tới chúc mừng, nam tử mũ áo chỉnh tề, nữ nhân lụa là châu ngọc, toàn là trâm anh thế phiệt của vùng này. Ở nơi hương phấn son nồng đậm như vậy, một cơn gió mang theo hơi ấm của hoàng hôn thổi tới, mang cả hương thơm đồ ăn của yến tiệc trong Viện, mùi thịt thơm nức, mùi canh ngạt ngào, Du Đồng ngửi thấy, trước mắt bèn hiện ra một bàn đồ ăn ngon miệng, chỉ cảm thấy bụng càng sôi lên.
 
Đáng tiếc trường hợp như thế này, không thể sai quy củ dù chỉ một chút.
—— đặc biệt là tân nương có thanh danh bại hoại như nàng.
 
Nàng cố gắng vực lại tinh thần, bước chân nhẹ dịch, đoan trang ổn trọng, quy quy củ củ bái đường, dưới sự vây quanh của mọi người được rước đi động phòng.
 
Phó gia chuẩn bị hôn sự hết sức cẩn thận, trong ngoài đều cực kì long trọng, trong phòng tân hôn nến đỏ cháy rực, trầm hương vảng vất, khóe mắt khẽ liếc qua, bàn ghế đồ vật, giường chiếu rèm châu đều vô cùng tinh xảo.
 
Phó lão phu nhân dẫn theo vài vị khách nữ cười cười nói nói mà tới, đến lúc Lễ Trải giường kết thúc, mới thong thả rời đi.
 
Phó Dục dường như không muốn nán lại đây, trầm mặc đứng đó một lúc lâu, nghe thấy động tĩnh bên ngoài đã đi xa, liền cũng bỏ đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Du Đồng dùng hết sức lực gắng gượng tới lúc này, vừa mệt vừa đói, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, mãi mới nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, âm thầm nhẹ nhàng thở phào. Nàng nói với hỉ nương để mọi người ra gian ngoài chờ, chỉ chừa Xuân Thảo ở bên cạnh, chờ lúc rèm châu buông xuống, liền lén lút cởi mũ phượng, lấy một miếng bánh trà xanh trên bàn lót bụng.
 
Tất cả những ồn ào náo nhiệt về sau, đều không liên quan đến tân nương là nàng nữa.
 
……
 
Phó gia hùng bá một phương, Phó Dục danh tướng kiêu hùng uy trấn quân địch, cho dù thanh danh Du Đồng như thế nào, hôn sự này của Phó gia, tất nhiên vẫn phải tổ chức rầm rộ. Từ hoàng hôn đến tận canh Hợi nửa đêm, bên ngoài hàng trăm bàn tiệc náo nhiệt, tướng lĩnh bạn bè thân thích thay phiên nhau kính rượu, cách mấy gian viện, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng cười theo gió du đãng.
 

Du Đồng ngồi ở trên giường, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đáy lòng rốt cuộc vẫn cảm thấy thấp thỏm.
 
Gắng gượng lắm mới thức đến nửa đêm, nến đỏ dần dần hóa thành sáp chảy xuống từng dòng, gió đêm canh thâu cuối cùng truyền đến tiếng bước chân.
 
Phó Dục dường như cố ý khiến bước chân thêm nặng nề, bà vú cùng nha hoàn ở gian ngoài đều nghe thấy, vội đứng thẳng mình, bộ dạng cung kính. Du Đồng cũng không dám để lộ sơ hở, nhanh chóng đội lại mũ phượng, đeo khăn voan chỉnh tề, ngồi ngay ngắn.
 
Một lát sau, cánh cửa phát ra tiếng động nhỏ, tôi tớ đồng thanh hành lễ: “Tướng quân.”
 
Phó Dục lập tức đi vào trong phòng, không hề dừng lại, đi thẳng đến chỗ Du Đồng.
 
Xuân Thảo đứng ở cạnh giường, ngẩng đầu nhìn trộm, thấy được toàn bộ biểu tình lạnh lùng của Phó Dục bèn vội vàng hành lễ, đẩy người Hỉ nương phân phó bà ta đi lấy gậy Như Ý để vén khăn voan. Ai ngờ bước chân còn chưa động, liền thấy Phó Dục giơ lên tay phải, khăn voan đỏ rực che đi mũ phượng liền nhẹ nhàng rơi xuống trên giường.
 
—— Thế nhưng lại dùng tay xốc khăn voan!
 
Xuân Thảo trong lòng nhảy dựng lên, theo bản năng nhìn về phía tiểu thư nhà mình.
 
Du Đồng vậy mà không lộ ra vẻ kinh ngạc, mười ngón tay non mềm mảnh khảnh đặt trên đầu gối, dưới mũ phượng, mi mục như vẽ khẽ ngước lên, biểu tình thản nhiên.
 
 Sau đó, nàng đối diện với đôi mắt lạnh nhạt của Phó Dục.
 
Tròng mắt đen nhánh, như là tạo thành từ mặc ngọc, thâm thúy mà lãnh đạm. Trên người hắn còn vương hương rượu nhưng đôi mắt kia lại không chút men say, vô cùng thanh tỉnh, vô cùng xa cách.
 
Nam nhân hai mươi tuổi, dáng người như mặc trúc thẳng tắp hiên ngang, mặt mày tiêu sái, phong nghi tuấn tú, bởi vì thường xuyên thống lĩnh kỵ binh tinh nhuệ chinh chiến sa trường nên vô cùng rắn rỏi tráng kiện. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Hắn đứng cách xa nửa bước, khẽ chà xát lòng bàn tay mang theo vết chai, biểu tình lạnh lùng trầm tĩnh, nhìn về phía Du Đồng tựa như đang đánh giá một người xa lạ.
 
Du Đồng chỉ liếc thoáng qua, trong lòng bèn đã chắc chắn, nam nhân trước mặt này tuyệt đối không phải là thật sự muốn cưới nàng.
 
Thậm chí…… không mấy ưa thích nàng.
 
Khi còn ở Kinh thành nàng đã suy đoán “ân cứu mạng” kia là Phó gia bịa chuyện, mà nay xem ra, quả đúng như vậy.
 

Thực ra ngẫm lại cũng hoàn toàn không bất ngờ, tạm không bàn đến việc Ngụy Du Đồng bị vạn người bêu danh, kể cả không có những lời đồn đãi bịa đặt đó, liệu có nam nhân nào nguyện ý cưới một người con gái trong tim đã có người khác làm thê tử? Khỏi phải nói đến chuyện Ngụy Du Đồng còn một lòng say mê, làm loạn đến mức vì Hứa Triều Tông tìm đến cái chết. Chuyện như vậy đến nam nhân tầm thường cũng không thể chịu đựng, càng đừng kể đến Phó Dục.
 
Phó Dục xuất thân nhà quyền quý, tay nắm giữ binh quyền, tuy tính tình lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng lại là nhân trung long phượng*, thậm chí cưới công chúa còn được.
*nhân trung long phượng: rồng phượng giữa loài người, ý chỉ người có địa vị cao, tướng mạo xuất chúng, có sức ảnh hưởng lớn.
 
Bất chấp lời đồn đãi để cưới nàng, tất nhiên là hắn không tình nguyện.
 
Thời điểm Phó gia cầu hôn nói bừa một cái lí do, hẳn là vì ngăn chặn lời đàm tiếu bên ngoài, tránh người khác suy đoán lung tung. Hôn sự này, chắc chắn là hai nhà đều có mục đích riêng. Nhưng mà Ngụy gia ở trong triều quyền lực tầm thường, không có nhiều năng lực, Phó Dục nếu đã không thích nàng như thế, vì sao phải đi xa ngàn dặm đến kinh thành để cầu hôn?
 
Trước ngày thành hôn, Ngụy Tư Đạo thường xuyên tránh mặt nàng, không hề lộ ra một chút chân tướng của việc nghị hôn. Bây giờ gặp phải tình hình như này, Du Đồng càng không tiện hỏi, thoáng nhìn một lúc rồi rũ mắt ngồi ngay ngắn.
 
Phó Dục cũng không hé răng, ánh mắt dừng lại ở trên gương mặt diễm lệ của nàng một chút, nhớ kỹ dung mạo người thê tử mới cưới này để tránh nhận nhầm, sau đó lùi vài bước, tựa như hơi mệt mỏi tựa vào chiếc bàn Tử đàn Hải đường, giơ tay khẽ xoa mi tâm.
 
Bà vú bên ngoài dâng lên rượu hợp cẩn, Phó Dục xua tay ý bảo không cần phiền toái, chỉ liếc mắt đánh giá phòng tân hôn một chút rồi phân phó: “Chu Cô, hầu hạ nàng nghỉ ngơi, ta còn có việc.” Dứt lời, xoay người vòng qua mành trướng, đi ra ngoài.
 
Hắn vừa rời đi, bầu không khí như đóng băng trước đó cũng tan rã.
 
Du Đồng âm thầm bĩu môi trong lòng, nhẹ nhàng thả lỏng ngón tay, bây giờ mới phát giác, vừa rồi không biết vì sao, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Phó Dục, nàng lại hơi hơi khẩn trương. Cũng may người nọ đi rồi, nàng cũng không cần hao tâm tốn sức ứng phó, có thể yên tâm tắm gội nghỉ ngơi, ngủ một giấc ngon lành!
 
Tháo xuống mũ phượng, đưa cho Xuân Thảo cất đi.
 
Bà vú bưng khay rượu hợp cẩn tên là “Chu Cô” kia có vẻ không cảm thấy ngạc nhiên, hướng đến Du Đồng cười nói: “Tướng quân từ trước đến nay công việc bận rộn, hôm nay là ngày đại hỉ nhưng việc trong quân doanh vẫn không thể trì hoãn, bởi vậy mới gấp gáp trở về, có lẽ là muốn đích thân đi tuần tra một chuyến mới yên tâm. Thiếu phu nhân không cần đợi, gọi nha hoàn chuẩn bị nước, hầu hạ tắm gội nhé?”
 
Bà có gương mặt béo tròn, nói chuyện tuy hòa nhã nhưng hành động lại quy củ đoan chính.
 
Du Đồng cũng không chậm trễ, ra lệnh Yên Ba tiếp lấy khay rượu, gật đầu nói: “Đa tạ quan tâm.”
 
Chu Cô lại vẫy vẫy tay, gọi mấy nha hoàn ở gian ngoài vào bái kiến Thiếu phu nhân.
 

Du Đồng vốn dĩ tưởng rằng cả nhà này đều có thái độ như Phó Dục, thấy Chu Cô như thế bèn hơi vui mừng, ra lệnh Xuân Thảo thưởng cho bà, ghi nhớ mấy gương mặt này trong đầu—— Viện này chắc là đã bỏ không từ lâu, rất ít khi cư trú, đồ vật trong phòng đa số vẫn còn mới. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Nha hoàn trong phòng không nhiều, đều ăn mặc vô cùng chỉnh tề, trong số đó có Tô Nhược Lan lớn tuổi nhất, cũng có vài phần tư sắc.
 
Có lẽ là vì đã nghe mấy lời đồn đãi nhảm nhí, so với Chu Cô, thái độ của Tô Nhược Lan lạnh lùng hơn rất nhiều,
 
Du Đồng mệt đến xương cốt đều sắp vỡ thành từng mảnh, trong lúc nhất thời cũng lười quan tâm, chỉ nhớ kỹ trong lòng.
 
Đợi nước ấm trong Nội thất chuẩn bị sẵn sàng, nàng được Xuân Thảo hầu hạ cởi giá y, đi vào trong tắm gội.
 
Nàng gả xa nhà, Tiết thị không yên tâm, ngoại trừ những người hầu hạ Du Đồng từ nhỏ là Hứa bà bà, Xuân Thảo và Yên Ba, bà lại phân phó hai nha hoàn đắc lực nhất bên người là Mộc Trúc, Mộc Hương đi theo, dặn dò hai người phải tận tâm. Hiện giờ hầu hạ tắm gội chỉ cần Yên Ba, Xuân Thảo là đủ, Hứa bà bà cùng những người khác ra ngoài, chuẩn bị chăn gối, giường chiếu.
 
Sữa tắm dịu nhẹ, cánh hoa lập lờ, dòng nước ấm áp chảy qua thân thể, khắp người nàng cảm thấy thoải mái.
 
Du Đồng thích ý mà thở ra một hơi, nhắm mắt dựa vào thành bồn tắm, tùy ý để Yên Ba giúp nàng chải tóc.
 
Trong phòng không còn người khác, Yên Ba tuổi còn nhỏ, có lẽ là bị kinh sợ bởi hành động vén khăn voan thô bạo của Phó Dục, chần chờ một lúc lâu, nhìn xung quanh thấy không có ai, mới đè thấp thanh âm, đau lòng oán giận nói: “Hôn  sự này là Phó gia đề ra, tiểu thư bôn ba mệt mỏi như vậy, lúc nãy thái độ của cô gia…… thật sự quá mức lạnh nhạt”
 
“Hài lòng với những gì mình có đi.” Du Đồng nhắm hai mắt, thanh âm lười nhác: “Chàng còn đến vén khăn voan, đã xem như khách khí.”
 
“Vì những lời đồn nhảm nhí đó sao?” Yên Ba vẫn cảm thấy tủi thân “Người khác chẳng hay biết gì thì thôi, Phó gia có năng lực như vậy, chẳng lẽ tra không ra chân tướng sau lưng, rõ ràng là Từ gia thêm mắm thêm muối, hủy hoại thanh danh tiểu thư. Cô gia……  thật sự không phân biệt xanh đỏ trắng đen sao?”
 
Phân biệt xanh đỏ trắng đen cái gì cơ?
 
Chỉ bằng việc Ngụy Du Đồng trong lòng có Hứa Triều Tông, cam nguyện vì tình mà chết, Phó Dục bèn không thể thiệt tình mong muốn cưới nàng.
 
Còn việc thanh danh bại hoại, không bàn đến Phó gia chưa chắc sẽ bỏ công sức điều tra, kể cả tra rõ thì có tác dụng gì chứ?
 
Ngụy Du Đồng một lòng yêu Hứa Triều Tông, đây là sự thật không thể thay đổi.
 
Người như Phó Dục, sau khi ứng phó với khách khứa, mỏi mệt nửa ngày, có thể lại đây vén khăn voan, e rằng đã vô cùng kiên nhẫn. Hơn nữa, hôn sự là vì mục đích riêng, không có tình ý, chẳng lẽ còn muốn hắn đối đãi ôn nhu, cử án tề mi** sao?
 
** cử án tề mi: nghĩa gốc là phụ nữ khi xưa hầu hạ phu quân dùng bữa đều nâng mâm đến ngang mày, hiện nay ý chỉ vợ chồng ân ái hòa thuận.
 
Mà nàng ngàn dặm đến đây, cũng không dự tính cùng Phó Dục- người mà nàng không hề quen biết bên nhau trọn đời, bởi vậy thấy tình cảnh như vậy cũng không hề đau lòng.
 
Du Đồng nghĩ thông bèn mở mắt ra, đè lại tay Yên Ba, thấp giọng dặn dò: “Đồn đãi như vậy, làm sao có thể dễ dàng rửa sạch, chúng ta có thể bắt người khác không tin ư? Cô gia như thế nào là chuyện của chàng, chúng ta hành xử đúng bổn phận là được. Những lời như này về sau không được nhắc lại, tránh để người khác nghe thấy, gây ra thị phi.”

 
“Em biết.” Yên Ba thành thật đáp ứng: “Chỉ là sợ tiểu thư tủi thân.”
 
Du Đồng chẳng hề để ý mà lắc lắc đầu.
 
Phó Dục rời đi đêm nay, nàng thật sự mong còn không được đó. Bằng không, còn phải gắng gượng thân thể ứng phó, mệt chết đi!
 
Nàng dựa vào bồn tắm, giữa mày tràn ngập sự mỏi mệt.
 
Đêm đó ngủ một mình trong phòng tân hôn, bởi vì đi đường thật sự rất mệt nhọc, đến cả sức lực sắp xếp lại đầu mối cũng không có, nàng vừa đặt mình xuống giường bèn ngủ ngay.
 
Một đêm ngon giấc, dường như chưa kịp mơ mộng lại bị Hứa bà bà lay tỉnh.
 
“Thiếu phu nhân, đã qua một nửa canh sáu, nên dậy thôi.”
 
Du Đồng ngủ một đêm, mệt mỏi trên người tiêu tan hơn phân nửa, chỉ là vẫn thấy buồn ngủ, mí mắt chưa thèm mở ra, cũng không tỉnh lại, ôm chăn gấm không chịu buông tay, lơ mơ ứng phó: “Ngủ thêm một lát thôi!” Hồi chưa xuất giá nàng đã thích ngủ nướng, mấy ngày nay mệt mỏi đến độ xương cốt sắp vỡ ra từng mảnh, muốn dậy sớm thực sự rất khó. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha.
 
Hứa bà bà không còn cách nào khách, ghé vào bên tai nàng thấp giọng nói: “Cô gia sắp vào!”
 
Chiêu này vô cùng hữu dụng, Du Đồng chợt nghe thấy vậy, trong đầu đột nhiên hiện lên đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo của Phó Dục, dường như hơi giật thót một cái, đầu óc đã có chút thanh tỉnh. Nàng gắng gượng bò dậy, cố gắng nâng lên nửa mi mắt, nhưng thấy bên ngoài màn trướng chỉ có Yên Ba cùng Xuân Thảo mỉm cười đứng đó, đôi nến đỏ long phượng sau lưng chưa cháy hết, bên ngoài trống không, nào có bóng dáng của Phó Dục?
 
Du Đồng ngây ra trong chớp mắt, mới biết trúng kế, ôm chăn gấm muốn trở về ngủ tiếp.
 
Yên Ba cùng Xuân Thảo làm sao có thể buông tha cơ hội này, lập tức kéo nàng ra khỏi ổ chăn.
 
Tiếp đến rửa mặt thay quần áo, Du Đồng khép nửa con mắt để mặc hai người hầu hạ, chờ Xuân Thảo giúp nàng trang điểm xong, đầu óc mới thanh tỉnh. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Sau đó, nàng theo Chu Cô đến chỗ của lão phu nhân, đi qua hành lang uốn lượn, dưới bóng cây buổi sớm có một người bước nhanh đến, đó chính là tân lang Phó Dục hôm qua ngủ trong thư phòng.
 
Hai người trông thấy nhau từ xa, Phó Dục liếc một cái, nàng bèn dịch chuyển tầm mắt. Du Đồng hơi chần chờ, dừng lại bước chân, đứng ở chỗ ngoặt chờ chàng.
 
Tác giả có lời muốn nói: Gieo nhân nào gặt quả nấy đó!



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận