Gả cho gian hùng

Trước kia lúc Văn Xương Hoàng đế còn tại vị, để thuận tiện bằng hữu ra vào cung đình, ban cho Ngụy gia một tòa phủ đệ, chính là nơi ở hiện tại.
 
Tòa phủ đệ này cách hoàng thành không xa, Du Đồng cùng Phó Dục ngồi xe ngựa đi, chỉ cần thời gian hai nén nhang đã đến.
 
Cung khuyết nguy nga, lầu các trang trọng, tại cửa cung, Hạ Toàn phụng mệnh nghênh đón đợi đã lâu. Bởi vì chưa đổi sang y phục mùa xuân, đứng đợi lâu, lại bị đầu ánh nắng đầu xuân chiếu rọi, toát một chút mồ hôi. Tuy nhiên số lần có thể lười biếng phơi nắng như thế này cực hiếm, hắn cũng không nóng nảy, dựa vào tường thành mà chậm rãi chờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thấy xe ngựa, hắn cười híp mắt chào đón, cung cung kính kính dẫn hai người đi vào.
 
“Phó tướng quân anh dũng thiện chiến, dẫn một đội kỵ binh giết sạch hơn vạn binh mã Thát Đát , chuyện này lão nô đã nghe nói, đều tán tụng tướng quân oai hùng quả cảm.” Bởi vì Hạ Toàn thường hầu hạ Hi Bình Đế, nhàn nhã đến mức mặt bóng loáng, lúc cười lên, trên khuôn mặt mập mạp không chút nếp nhăn,chỉ có ý tứ lấy lòng: “Hoàng Thượng cũng thường tán dương, nói cả nhà Phó gia  trung liệt, lão tướng quân danh chấn biên cương, bây giờ hổ phụ không sinh khuyển tử, đều là trụ cột bảo vệ nước nhà.”
 
Phó Dục bước nhanh, thanh âm lãnh đạm, chỉ hơi nghiêng người đáp lời: “Công công quá khen.”
 
So với sự khách sáo của người khác sau khi được lấy lòng, thái độ này đã coi như thờ ơ.
 
Hạ Toàn nào dám so đo, chỉ nhắm mắt theo sát, nói: “Hoàng Thượng năm ngoái bệnh tật liên miên, nghe thấy tin chiến thắng của tướng quân, vậy nhưng thật sự là có tác dụng hơn bất cứ loại thuốc nào, tinh thần tốt lên rất nhiều. Bây giờ long thể dù vẫn chưa khỏe hẳn, nhưng vẫn đặc biệt tới Lân Đức Điện, ở nơi đó triệu kiến tướng quân.”
 
Đây có nghĩa là vô cùng trọng dụng, đề cao.
 
Dù sao mấy tháng này, Hi Bình Đế triền miên nằm liệt giường bệnh, ngoại trừ ba năm ngày thượng triều một lần, bình thường triệu kiến thần tử, phần lớn là tại bên ngoài tẩm cung, không nơi nào trang trọng bằng Lân Đức Điện.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Dục vẫn là thái độ kia: “Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm.”
 
Hạ Toàn cười cười, những lời tán dương nói xong rồi, nhất thời cũng không biết tiếp chuyện như thế nào, chỉ nói: “Tướng quân, phu nhân, mời đi hướng này.”
 

Lân Đức Điện lúc ở tiền triều, là nơi mấy vị Hoàng đế xử lý chính vụ, tiếp kiến trọng thần, Du Đồng khi còn bé dù thường vào cung, nhưng cũng chưa từng tới nơi này. Cấm quân nghiêm ngặt, lầu các uy nghi, ngói vàng trải đường cùng lan can bạch ngọc vẫn lưu lại dấu vết mưa đậm nhạt, sừng sững trải qua bao xuân thu. Trong lòng nàng đối với nơi này vẫn còn hàm chứa kính sợ, khoanh hai tay thật chặt trước người, tận lực theo sát Phó Dục, sống lưng thẳng tắp, hai mắt nhìn thẳng không dám liếc ngang.
 
Ở nơi xa, trên thềm ngọc trước Lân Đức Điện, Duệ Vương Hứa Triều Tông đứng thẳng trong gió, cẩm y quý giá.
 
    ......
 
Việc Hi Bình Đế triệu kiến phu thê Phó Dục, Hứa Triều Tông biết được từ trong miệng của mẫu thân Lệnh Quý phi.
 
Hoàng đế vô cùng đam mê nữ sắc, phi tần bên người  rất nhiều, chỉ là đường con cái kém cỏi, sinh được mấy vị công chúa, nhi tử lại chỉ có ba người
 
Đích trưởng Thái tử do Hoàng hậu sinh ra mấy năm trước ốm chết, còn lại Duệ Vương cùng Anh Vương đều là do quý phi sinh ra. Duệ Vương rất được Văn Xương Hoàng đế yêu thích, nhưng Anh Vương lại có phần được Hi Bình Đế nuông chiều hơn, hai người ai cũng có sở trường riêng, nhưng cũng không có quá nhiều điểm xuất chúng hơn người, sàn sàn ngang nhau. Hi Bình Đế quan sát mấy năm, cũng không có thể định ra vị trí Thái tử.
 
Lúc trước Hứa Triều Tông cưới Từ Thục, là vì nhìn ra được Từ Thái phó rất được Hoàng đế coi trọng, muốn thêm vài phần chắc ăn.
 
Bây giờ phía nam loạn lạc, chính là nỗi lo lớn nhất trong lòng Hi Bình Đế, ai có thể giải quyết mối họa này, liền có thể bước một chân vào Đông Cung.
 
Mẫu thân của Anh Vương Chiêu quý phi cùng Tây Bình Vương Ngụy gia là họ hàng xa, cố ý ở giữa giật dây, lôi kéo lấy lòng. Nếu như có thể thuyết phục Tây Bình Vương ra tay, bình định nổi loạn phía nam, Ngụy gia chỉ cần hơi giúp sức, bèn có thể đưa Anh Vương vào Đông Cung. Nghe nói bây giờ sự tình đã có chút tiến triển, mấy ngày trước  thuộc hạ Tây Bình Vương vào Kinh giao công văn lúc, từng viếng thăm qua phủ Anh Vương .
 
Hứa Triều Tông thấy vậy, làm sao có thể không khẩn trương?
 
Nhưng mà trong ngoài triều đình, võ tướng có thể chinh chiến chỉ được mấy vị, lúc trước tướng lĩnh nhận sự tiến cử đều xôi hỏng bỏng không, có thể cùng Tây Bình Vương bất phân cao thấp, cũng chỉ mỗi một Phó gia Vĩnh Ninh  mà thôi.
 
Mà từ trên xuống dưới Phó gia, có thể quyết định việc này chỉ có Phó Đức Thanh cùng Phó Dục .
 
Phó Đức Thanh ở xa tại Tề Châu, ngoài tầm kiểm soát, người mà Hứa Triều Tông có thể làm quen dò hỏi chỉ có thể Phó Dục thi thoảng đến Kinh thành  .

 
Hứa Triều Tông cho dù vô cùng không tình nguyện, cũng không thể không thừa nhận, tỏng thời điểm mấu chốt như lúc này, hắn rất cần Phó gia trợ giúp.
 
Sau khi được Lệnh Quý phi khuyên nhủ một hồi, Hứa Triều Tông bị thuyết phục, dự định nhân cơ hội này thử lấy lòng Phó Dục .
 
—— Cho dù lúc trước bởi vì chuyện của Du Đồng mà làm loạn đến mức khó coi, thân phận của hai người cũng hết sức khó xử, nhưng đại sự trước mặt, cũng không thể xử trí theo cảm tính, nếu có một tia hi vọng, vẫn là nên cố gắng thử sức. Tình riêng là chuyện nhỏ, triều chính là việc lớn, không chừng Phó gia sẽ vì kiềm chế sự bành trướng của Tây Bình Vương, sẽ giúp hắn ta một tay?
 
Mang tâm tư như vậy, Hứa Triều Tông trằn trọc một đêm, sáng nay liền tới gặp Hi Bình Đế, nắm bắt thời cơ chờ ở nơi đây.
 
Giờ phút này, hắn đứng bên cạnh lan can thềm ngọc trước Lân Đức Điện, bao quát được hết cảnh tượng trước mắt.
 
Dưới ánh nắng đang ấm dần của mùa xuân, bóng dáng sóng vai mà đi kia đến gần.
 
Bởi vì Phó Dục về Kinh để thăm người thân, đột ngột phụng chỉ vào cung nên không mang triều phục, trên người là trường sam viên lĩnh màu đen dệt chỉ vàng, tư thế uy nghi oai hùng, trên eo treo đủ Điệp Tiệp đai ngọc, bước đi vững vàng, tư thế anh dũng như Hoa Sơn. Binh tướng cường hãn tung hoành sa trường, tự nhiên có khí chất mạnh mẽ, cho dù ở nơi uy nghi bậc nhất trên cõi đời này là hoàng cung, vẫn không lộ ra chút khúm núm.
 
Bên cạnh hắn, chính là Du Đồng ăn mặc kiều diễm, dáng người thướt tha, bước đi lả lướt.
 
Nàng cũng không phải là Cáo Mệnh phu nhân, cũng chỉ có thể chọn mặc cẩm y đoan trang, từ xa bước lại, váy áo phiêu diêu.
 
Nửa năm không gặp, nàng trầm tĩnh rất nhiều, nhìn tư thái đi lại, bèn cảm thấy không nhanh không chậm, thong dong bình thản.
 
Dáng vẻ này, cùng với điệu bộ ngang ngược hồn nhiên trong trí nhớ hoàn toàn khác biệt. Cô nương ấy kiêu căng nhưng cũng đơn thuần, không biết nỗi khổ nhân gian, cũng sẽ không làm rung động lòng người, mỗi lần trước mặt hắn ta, trong mắt trong tim đều chỉ có một người là hắn ta, thậm chí sẽ lúc gặp mặt sẽ nhịn không được chạy chậm đến bên cạnh Hứa Triều Tông, ý cười đầy mặt.
 
Mà bây giờ, hắn ta đứng ở chỗ này, nàng lại dường như không nhìn thấy.

 
Nửa năm này, nàng gả xa đến Tề Châu, không biết cuộc sống trôi qua như thế nào.
 
Trong lòng Hứa Triều Tông có chút trống rỗng, mi tâm nhíu lại, hình như có chút đau đớn. Chợt cúi đầu chỉnh đốn y phục, đợi lúc Phó Dục đến gần, đã khôi phục nụ cười ấm áp, cũng không thèm nhìn Du Đồng nhiều, chỉ chắp tay với Phó Dục, nói: “Phó tướng quân.”
 
“Duệ Vương điện hạ.” Phó Dục cũng chắp tay, không làm mất mặt hắn.
 
Sắc mặt Du Đồng trầm tĩnh tựa nước, cúi mắt khuỵu gối hành lễ: “Bái kiến Duệ Vương điện hạ.”
 
“Miễn lễ.” Năm ngón trong tay áo Hứa Triều Tông hơi khép lại, nhưng nào dám để lộ dị thường trước mặt Phó Dục. Liền bày ra dáng vẻ nhiệt tình lấy lòng, dẫn đầu bước vào cửa, cười nói: “Biên thuỳ gian khổ, phụ hoàng luôn nhớ tới công lao của tôn phủ, muốn ra lệnh cho tiểu vương đích thân ban thưởng cho tướng sĩ, chỉ là công việc trong triều bề bộn, nhất thời chưa thể thành hiện thực. Lão tướng quân chinh chiến cả đời, lệnh tôn lệnh huynh càng là quả cảm đáng khen, trong lòng tiểu vương luôn luôn kính nể, hôm nay thấy tướng quân, quả thật phụ tử nhà binh, hổ phụ không sinh khuyển tử!
 
“Điện hạ khách khí. Trấn thủ biên cương, bảo vệ một phương thái bình, là bổn phận của mạt tướng.”
 
Ngữ khí Phó Dục trầm ổn, làm ra dáng vẻ tươi cười cần có trong triều đình, tựa hồ không quan tâm đến tư tình nhi nữ.
 
Trong lúc nói chuyện bước vào nội điện, liền gặp Hi Bình Đế ngồi ngay ngắn trên long ỷ, bên cạnh là Anh Vương đang đứng chắp tay.
 
Bên dưới sắp đặt bốn chiếc bàn thấp, bên trên đầy đủ điểm tâm mỹ tửu, mỗi bên đều có cung nhân quỳ ở phía sau, chờ đợi hầu hạ.
 
Du Đồng liếc sơ qua một cái, trong lòng ngạc nhiên, không ngờ Phó Dục  tuổi còn trẻ, nhưng được hưởng đãi ngộ như vậy.
 
Liền cúi mắt thu tay áo, quỳ xuống đất hành lễ bái kiến.
 
Hi Bình Đế bệnh tật hai năm nay, chuyện phòng the lại không chịu tiết chế, dù ngự y tốt nhất thiên hạ điều dưỡng, sắc mặt cũng có chút tiều tụy, ốm yếu tựa vào tay vịn ngự tọa, đưa tay cười nói: “Ái khanh đường xa mà đến, không cần đa lễ, ban tọa.” Dứt lời, liền có thái giám đi tới, muốn mời hai người ngồi xuống.
 
Du Đồng khấu tạ thánh ân, lúc muốn vịn đầu gối đứng lên , chợt thấy vai phải được người khác nắm chặt.
 
Ánh mắt khẽ liếc qua, thoáng nhìn thấy ống tay áo màu đen dệt tơ vàng, che đi bàn tay khớp xương rõ ràng, sạch sẽ mà mạnh mẽ.
 

Đế vương trước mặt, vạn ánh mắt hướng tới, Phó Dục tựa hồ không hề kị húy, lại cứ như vậy nắm vai nàng, sau khi dìu nàng đứng dậy, lại cấp tốc thu tay trở lại. Du Đồng trở tay không kịp, nhưng lập tức hiểu ra hàm ý, sau khi đứng thẳng người, lặng lẽ đưa tay giúp hắn vuốt phẳng mép tay áo, dù không lộ ra thần sắc quan tâm, nhưng ý tứ thân mật lại tự nhiên bộc lộ.
 
Hứa Triều Tông đứng chéo trước mặt, thoáng nhìn động tác nhỏ đến mức tựa hồ không thể thấy kia, ánh mắt hơi siết chặt lại.
 
Phía trên ngự tọa, Hi Bình Đế càng thấy được rõ ràng, đáy mắt đục ngầu lộ ra mấy phần nghiền ngẫm.
 
Sau đó, thái giám dẫn phu thê hai người đến bồ đoàn sau bàn thấp ngồi xuống.
 
Duệ Vương cùng Anh Vương cũng ngồi xuống đối diện, theo thứ tự vẫn là Anh Vương đứng đầu.
 
Trời đã vào xuân, thời tiết dần dần ấm lên. Bên trong điện này lại giống như Thọ An Đường hun đến khô nóng, xen lẫn mùi Long Tiên Hương nồng đậm, lấn át cả hương vị mát lạnh của rượu trong chén.
 
Du Đồng đi đến đây dưới ánh nắng mặt trời, khắp người ấm áp, lại bị khí than trong đây hun một hồi, cơ hồ toát ra một tầng mồ hôi.
 
Hi Bình Đế lại giống như vẫn cảm thấy lạnh, mặc áo choàng màu vàng tôn quý, mở miệng liền tán dương toàn phủ Phó gia anh dũng. Nói những năm này Phó gia đóng giữ vùng biên cương nghèo khổ, quả thực vất vả, lúc trước dưới kiếm phụ tử Phó Dục lập được vô vàn chiến công, lại không cầu xin triều đình phong thưởng, khí tiết này có thể làm gương cho toàn bộ võ tướng. Ông vốn có hậu ý ban thưởng tướng sĩ, chỉ là quốc khố trống rỗng, dân sinh nhiều gian khó, hữu tâm vô lực, lúc này liền chuẩn bị một số vàng bạc, gấm vóc, ngựa xe, biểu thị ý tứ ban thưởng.
 
Thái độ của Phó Dục tại ngự tiền cũng coi như cung kính, cũng không chối từ, thản nhiên tạ ơn.
 
Sau đó, Hi Bình Đế liền hướng Du Đồng nói vài lời: “Lúc Tiên đế còn tại thế, đã có vài phần yêu thích dáng vẻ thông tuệ của ngươi, bây giờ anh hùng với mỹ nhân, vô cùng sánh đôi. Hoàng hậu đã lâu không gặp ngươi, vô cùng nhớ mong, Phùng Trung —— Hộ tống Thiếu phu nhân đến trong cung hoàng hậu ngồi một chút.”
 
Đây chính là tấn công cả trong lẫn ngoài, ý tứ chu đáo tiếp đãi.
 
Du Đồng đoán được Hi Bình Đế là có triều vụ muốn bàn bạc cùng Phó Dục, liền đứng dậy cung kính hành lễ, lui ra ngoài điện.
 
Sau đó qua Ngân Quang Môn, hướng đến chỗ ở của hoàng hậu-Phượng Dương Cung.
 
Ai biết được ở bên kia, lại cũng là một cảnh tượng tràn đầy long trọng—— Hoàng hậu cùng Lệnh Quý phi, Chiêu Quý phi bên ngoài tỏ vẻ hòa khí ngồi trong điện, mỉm cười nhìn nàng, ở bên dưới, lại còn có đã trở thành Duệ Vương phi- Từ Thục.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận